

Tớ là Kas (không phải cá vì tớ không biết bơi)
Chúc các bạn đọc bài vui vẻ và đừng ngần ngại nêu suy nghĩ của mình nhé.
*Lưu ý: Đây không phải truyện.
Đôi khi chúng ta bị buộc phải mạnh mẽ đơn giản bởi vì phía sau chúng ta còn là một gia đình. Gia đình - hai tiếng thân thương đến thế mà lại trở thành gánh nặng của biết bao người trẻ hiện nay nhưng có lẽ phần nào đó, là do họ chưa biết về phép màu của gia đình.
Chúc các bạn đọc bài vui vẻ và đừng ngần ngại nêu suy nghĩ của mình nhé.
*Lưu ý: Đây không phải truyện.
Hãy trưởng thành cùng đứa trẻ trong tâm hồn bạn.
Giữa dòng đời tập nập với những nỗi lo toan bề bộn trong suy nghĩ, có lẽ chúng ta sẽ muốn hoặc bắt buộc phải trở thành một thứ gì đó để có thể tồn tại. Và cũng chính vì lẽ đó, mà vô tình quên đi bản chất thật của tâm hồn mình.
Tôi nhớ có nói câu nói rất hay như thế này: "Tâm hồn tôi vốn chưa bao giờ lớn, đứa trẻ này chỉ đang học cách sống như một người lớn mà thôi!" Thoáng nghe, bạn có thấy điều gì đó đặc biệt trong câu nói này không? Riêng tôi, tôi đã rất ấn tượng.
Giữa dòng đời tập nập với những nỗi lo toan bề bộn trong suy nghĩ, có lẽ chúng ta sẽ muốn hoặc bắt buộc phải trở thành một thứ gì đó để có thể tồn tại. Và cũng chính vì lẽ đó, mà vô tình quên đi bản chất thật của tâm hồn mình.
Tôi nhớ có nói câu nói rất hay như thế này: "Tâm hồn tôi vốn chưa bao giờ lớn, đứa trẻ này chỉ đang học cách sống như một người lớn mà thôi!" Thoáng nghe, bạn có thấy điều gì đó đặc biệt trong câu nói này không? Riêng tôi, tôi đã rất ấn tượng.
"Tại sao trước mặt mọi người cô ấy năng nổ và hoạt bát như thế mà mỗi tối, tôi luôn nghe cô nói cô rất mệt mỏi với cuộc sống này?"
"Tại sao anh ấy giỏi giang như vậy, tài giỏi như vậy nhưng lại luôn nói với tôi rằng anh ấy rất tự ti, sợ thất bại?"
"Tại sao chị ấy cười nhiều đến thế, mà sao tôi thấy những dòng tâm sự của chị chẳng mấy hạnh phúc?"
"Tại sao anh ấy giỏi giang như vậy, tài giỏi như vậy nhưng lại luôn nói với tôi rằng anh ấy rất tự ti, sợ thất bại?"
"Tại sao chị ấy cười nhiều đến thế, mà sao tôi thấy những dòng tâm sự của chị chẳng mấy hạnh phúc?"
***
Đối với những câu hỏi này, bạn sẽ trả lời thế nào? Là "bởi vì họ trưởng thành" hay "bởi vì họ giả tạo" hoặc có thể dài hơn như kiểu: "Bởi vì họ không muốn người khác phải lo lắng cho mình,...?" Nhưng, tôi lại thấy họ chỉ như những đứa trẻ đang sợ hãi, rụt rè trước thế giới ngoài kia.
Đối với những câu hỏi này, bạn sẽ trả lời thế nào? Là "bởi vì họ trưởng thành" hay "bởi vì họ giả tạo" hoặc có thể dài hơn như kiểu: "Bởi vì họ không muốn người khác phải lo lắng cho mình,...?" Nhưng, tôi lại thấy họ chỉ như những đứa trẻ đang sợ hãi, rụt rè trước thế giới ngoài kia.
- Tâm hồn mỗi người mãi là một đứa trẻ, càng hiểu chuyện sẽ càng đau.
Giống như tâm hồn của những người anh, người chị này, họ vẫn luôn là những đứa trẻ yếu đuối và dễ sợ hãi trước thế giới ngoài kia, họ cũng biết đau khổ, biết áp lực nhưng đồng thời cũng biết che giấu và biết nở nụ cười. Họ cũng trưởng thành, cũng va chạm và phải hứng chịu với những sóng gió cuộc đời như bao ai khác nhưng vì quá sợ, quá biết, quá hiểu nên họ mới phải trưởng thành cùng những nồi niềm bị giấu kín như vậy.
Tôi nghĩ chẳng phải riêng những người ở trên, mà là rất nhiều người cũng đã và đang như vậy. Đâu đó vẫn còn những nụ cười dối trá đầy vết đau thương, những thành công khắc đầy dấu vết của vô số thất bại trong quá khứ, những niềm vui tự tạo nhạt nhòa theo dòng nước mắt. Và cứ vậy, sự trưởng thành trong tư tưởng của nhiều người lại trở thành thứ gì đó rất đắt đỏ và đau đớn, cái giá của việc trưởng thành và cả sự cô độc mà nó đem lại khiến cho bất kì ai cũng phải sợ hãi. Tôi sợ, bạn cũng sợ nhưng để sống thì chúng ta cần phải trưởng thành.
Tôi nghĩ chẳng phải riêng những người ở trên, mà là rất nhiều người cũng đã và đang như vậy. Đâu đó vẫn còn những nụ cười dối trá đầy vết đau thương, những thành công khắc đầy dấu vết của vô số thất bại trong quá khứ, những niềm vui tự tạo nhạt nhòa theo dòng nước mắt. Và cứ vậy, sự trưởng thành trong tư tưởng của nhiều người lại trở thành thứ gì đó rất đắt đỏ và đau đớn, cái giá của việc trưởng thành và cả sự cô độc mà nó đem lại khiến cho bất kì ai cũng phải sợ hãi. Tôi sợ, bạn cũng sợ nhưng để sống thì chúng ta cần phải trưởng thành.
- Dần theo thời gian, ta nhận ra hiểu biết càng nhiều, tiếp xúc càng nhiều với xã hội ngoài kia, ta càng biết cách giấu đi bản chất thật của con người mình, giấu đi những nỗi lo, những buồn bực, những điều ấm ức và chỉ để lộ ra ngoài vỏ bọc là người mạnh mẽ.
Khi nghĩ về gia đình, ta muốn ba mẹ tin ta đã lớn, ta muốn họ tin ta đã biết cách tự lo cho mình, ta muốn họ thấy ta đã có thể kiếm tiền, nuôi họ và trở thành chỗ dựa cho họ. Ta luôn cố thể hiện rằng: "Đứa con bé nhỏ của ba mẹ năm nào giờ đây đã lớn và trưởng thành rồi, ba mẹ đừng lo!" Vì điều gì đó khi nhìn vào những sợi tóc bạc trên mái tóc đó, ta tin rằng đứa trẻ trong ta cần phải lớn, phải trưởng thành, phải thành công chứ không phải làm họ lo lắng.
Cũng bởi niềm tin đó, đứa trẻ này phải gồng mình lên để tự lực lê bước trên đường đời đầy rẫy những khó khăn, trắc trở. Một mình, cô độc và đầy nước mắt.
Đôi khi chúng ta bị buộc phải mạnh mẽ đơn giản bởi vì phía sau chúng ta còn là một gia đình. Gia đình - hai tiếng thân thương đến thế mà lại trở thành gánh nặng của biết bao người trẻ hiện nay nhưng có lẽ phần nào đó, là do họ chưa biết về phép màu của gia đình.
- Tại sao ta cứ nói dối, tự che đi vết thương của mình để rồi khi màn đêm buông xuống, ta ngừng cười và tự liếm láp vết thương của mình trong nỗi xót xa cô độc? Tại sao ta cứ phải tự gò ép rồi biến bản thân trở thành một đứa trẻ tội nghiệp? Chúng ta không thể tự buông tha cho tâm hồn mình được sao?
Cả cuộc đời bạn là một tuổi thơ, tâm hồn bạn luôn một đứa trẻ. Bạn có thể sống, có thể dạy đứa trẻ ấy cách để trưởng thành nhưng xin đừng ngược đãi nó. Nếu bạn buồn, bạn hãy nói ra với ai đó bạn tin tưởng, hãy nói ra hết và rồi khóc thật to như một đứa trẻ. Khi bạn vui, hãy ngồi xuống và viết một lá thư cho chính mình khi buồn, hãy kể điều khiến bạn vui vẻ, điều khiến bạn thích thú hay đơn giản là một câu chuyện hài mà bạn vô tình nghe được ở đâu đó. Hãy viết, hãy viết, viết nữa, coi đó là một cách chọc cười đứa trẻ trong bạn khi nó đang buồn.
Mỗi ngày, bạn dành ra vài phút để viết về điều khiến bạn thực sự vui. Thêm vài phút nữa để viết về những điều mới mẻ mà bạn đã học được trong ngày hôm nay. Hãy kể về việc ngày hôm nay của bạn tuyệt vời ra sao và cả việc bản thân bạn cảm thấy hạnh phúc đến dường nào.
Từng ngày trôi qua, trong cuốn sổ đó sẽ trở thành một tuyển tập những lá thư hạnh phúc của chính bạn. Ít nhất, bạn có thể đọc lại và nở nụ cười ngốc nghếch rằng: "Thật không ngờ mình từng hạnh phúc, chỉ vì một điều đơn giản như thế."
Mỗi ngày, bạn dành ra vài phút để viết về điều khiến bạn thực sự vui. Thêm vài phút nữa để viết về những điều mới mẻ mà bạn đã học được trong ngày hôm nay. Hãy kể về việc ngày hôm nay của bạn tuyệt vời ra sao và cả việc bản thân bạn cảm thấy hạnh phúc đến dường nào.
Từng ngày trôi qua, trong cuốn sổ đó sẽ trở thành một tuyển tập những lá thư hạnh phúc của chính bạn. Ít nhất, bạn có thể đọc lại và nở nụ cười ngốc nghếch rằng: "Thật không ngờ mình từng hạnh phúc, chỉ vì một điều đơn giản như thế."
- Hãy cười lên, hãy học cách vỗ về và xoa dịu đứa trẻ trong bạn. Dạy nó cách cười và nó sẽ dạy bạn cách yêu cuộc sống.
Chúng ta được sinh ra là một bản gốc, đừng lớn lên như một bản ngã và chết đi như một bản sao. Cuộc đời chỉ đặt bạn xuống đất còn việc bạn rẽ lối nào là do bạn chọn.
Last edited: