Văn 7 Viết đoạn văn

Nguyễn Linh_2006

Cựu Mod Hóa
Thành viên
23 Tháng sáu 2018
4,076
12,758
951
Nam Định
THPT chuyên Lê Hồng Phong

Dương Sảng

The Little Angel |Bio Hero
Thành viên
28 Tháng một 2018
2,884
2,779
451
Hà Nội
HMF
Sắp tới ngày khai trường thứ tám trong cuộc đời của tôi. Lòng tôi lại nôn nao, háo hức vô cùng khi nhớ về những hồi ức tươi đẹp của tuổi thơ, nhớ về ngày đầu tiên tôi tới trường. Sau buổi lễ khai giảng độ hai ngày, mẹ âu yếm dắt tay tôi đi trên con đường tới trường. Hôm đó là ngày thứ hai. Con đường này tôi chưa từng đi qua, nhưng cảm giác thân thương và gần gũi đến lạ thường, bởi nó sẽ gắn bó với tôi suốt những năm năm nữa. Tôi cảm thấy mình đã lớn hơn, chững chạc hơn trong bộ đồng phục thơm tho và đẹp đẽ. Vai tôi xách túi vải màu xanh đậm, chỉ đựng có hai quyển vở, cây bút chì và cục tẩy mà sao tôi thấy nặng nề đến thế ! Tôi mải suy nghĩ đến mức không nhận ra tôi và mẹ đã đứng trước cổng trường. Sân trường đông đúc, nhộn nhịp. Lúc đó, tôi không nhớ là mình đã nghĩ gì, đã làm gì, chỉ biết chắc rằng tôi đã ước ao mình không phải là học trò mới để biết thầy, biết bạn, không phải rụt rè trước cảnh lạ. Tôi cũng không nhớ rằng cô giáo đã đưa tôi vào lớp ra sao, đã dạy tôi những gì, vì lúc đó trong đầu tôi chỉ là những bỡ ngỡ, những lạ lẫm trong ngày đầu tiên tới trường...
Thời gian đã trôi qua, nhưng vẫn còn đó trong tôi những cảm xúc khó tả trong ngày đầu tiên tới trường. Điều đó nhắc nhở tôi phải học tốt, học chăm để xứng đáng với những gì cha mẹ và thầy cô đã kì vọng.
 

N.T.Dũng

Học sinh
Thành viên
25 Tháng sáu 2018
153
106
46
19
Hà Tĩnh
THCS Lam Kiều
Ngày đầu tiên đi học, mẹ dắt em tới trường, em vừa đi vừa khóc. Mẹ dỗ dành yêu thương,...” Đó là những cảm xúc đầu tiên của tôi khi chuẩn bị vào lớp một. Khi tôi ngân nga bài hát này thì lòng tôi lại nhớ đến những kỉ niệm đẹp của ngày đầu tiên đi học. Nhớ lại lúc ấy, cái thuở tôi còn bé xíu cùng mẹ bước chân vào một ngôi trường tiếu học rộng thênh thang. Khi mới vừa bước chân vào trường thì tôi nắm lấy tay mẹ tôi thật chặt chứ không như những lúc ở nhà; đi đâu cùng được và cũng chẳng sợ gi. Có lẽ vì tôi đã quá quen với từng con hèm nhỏ ở nhà tôi nên tôi chẳng sợ gì cả, tôi chạy bỏ mẹ lại thật xa. Vậy mà lúc ấy tôi lại chẳng dám rời khỏi mẹ dù chỉ một bước. Giờ học bắt đầu, cồng trường đóng lại, tôi bơ vơ trong lớp nhìn ra ngoài cổng xem còn có mẹ không. Tôi như ở một thế giới hoàn toàn khác khi tôi vừa chia tay mẹ. Lúc đó tôi chẳng biết phải làm gì chỉ biết đứng đỏ mà khóc. Và rồi, cô đến bên tôi, cô nắm lấy tay tôi và cô nói ràng: “Đừng sợ, có cô đây” Tôi nghe cô nói, lời nói thật ngọt ngào và dịu dàng biết bao. Tôi cứ ngỡ cô là người mẹ thứ hai của tôi, che chở, quan tâm, chăm sóc và dạy dỗ tôi. Tôi lúc ấy không còn đi chơi như ngày trước nữa mà tôi đã đi học. Ngày đầu đi học thật khó, tôi chẳng biết gì cả. Tôi chẳng biết cầm bút, chẳng biết sách vở là gì nhưng điều đó chẳng khó gì khi có cô bên cạnh tôi. Cô đã chỉ tôi cách cầm bút, tập cho tôi viết chữ. Và rồi ba tiếng trống trường vang lên, báo hiệu giờ về đã đến. Những bạn khác thì được ba mẹ đón về nhà. Cô cũng về nhà, chỉ còn lại một mình tôi - cậu học trò lớp một cô đơn trong căn phòng lạnh lẽo. Tôi đã khóc, khóc rất to rồi đột nhiên có ai đó khẽ đặt tay lên vai tôi và nói: “Mình về nhà thôi con”, lúc đó tôi mới nhận ra là mẹ đã ở bên tôi. Ôi! Sao tôi thương đến thế, sao tôi nhớ đến thế. Cái ngày đầu tiên đi học của tôi. Cái ngày mà tôi có nhiều ki niệm nhất trong tuổi thơ của mình.
 
  • Like
Reactions: Tống Huy
Top Bottom