Trong cuộc đời của mỗi người,việc khiến chúng ta tiếc nối nhất đó là việc mất đi một người bạn.Tôi từng nói chuyện này sẽ không bao giờ xảy ra với tôi,vậy mà giờ đây,chuyện này đã xảy ra và chính tôi cũng bất ngờ.Chuyện đã xảy ra được 2 năm rồi nhưng tôi vẫn nhớ như in cái ngày mà Thanh chia tay tôi,đi theo ba mẹ về Hà Nội sinh sống.Lúc đó là vào một buổi chiều,nó đến nhà tôi,tôi hơi bất ngờ vì tự dưng nó im thim thít một lúc lâu,mọi ngày nó có thế đâu,mặt nó rầu rầu như người đưa tang,đôi mắt đỏ hoe.Tôi có cảm giác không ổn nên hỏi:"hôm nay mày bị sao vậy?" kèm theo nét mặt lo lắng,nó bỗng ôm chầm lấy tôi,vừa nói vừa khóc:"tao sắp phải chuyển khỏi đây rồi mày ơi,..hu..hu...".Cái tin nó vừa nói ra như sét đánh với tôi,tôi tưởng nó trêu nay diễn kịch cho vui thôi nên hỏi lại cười cười:"mày đừng có đùa với tao nữa con kia,diễn gì chứ đừng diễn trò này".Cái mặt nó giờ mếu máo hơn,nước mắt nước mũi tèm lem:"tao không có giỡn đâu,sáng mai tau phải đi rồi".Giờ thì tôi biết nó nói thật thật rồi,cõi lòng tôi chợt đau nhói,nó là người bạn chí cốt,chơi thân với tôi từ bé đến giờ,giờ nó đi,tôi biết tâm sự,chơi đùa,học bài và tám chuyện cùng ai?.Hai đứa ngồi tâm sự một lúc lâu,đến khi nó ra về,nó đưa cho tôi một cái vòng tay y hệt nó đeo và bảo tôi giữ cẩn thận,còn tôi thì chưa biết tặng nó cái gì.Đến đêm,tôi vẫn chằn chọc không ngủ được khi cái hình ảnh nó cứ đi và khuất dạng.Sáng mai,tôi dậy thật sớm để chọn cho nó một món quà,nhưng quan đi quẩn lại vẩn sợ nó không thích,quay về nhà thì sực nhớ con Dody mà nó từng khen đẹp và suýt xoa ,thỉnh thoảng vào nhà tôi và ôm lấy nó nựng nịu.Như bắt được vàng,tôi bèn gói con Dody lại cẩn thận và đạp vội đến nhà nó.Nó và gia đình đang chuẩn bị đi đến chạm,thấy tôi,nó mừng rỡ,tôi bèn đưa món quà đã bọc cẩn thận đưa cho nó và dặn lần cuối:"Thỉnh thoảng phải nhớ đến tao,lên đó học cho tốt nha,giữ gìn sức khỏe".Nó cũng đáp lại với giọng nghèn nghẹn:"mày cũng vậy nha ,đừng có chuyện gì cũng giấu giếm trong lòng".Xe đến và nó cuối cùng cũng phải đi,tôi vẫy tay tạm biệt một tình bạn đẹp.Phải chi hồi đó hai đứa sử dụng mạng,có lẽ vẫn giữ liên lạc được với nhau,có đôi lúc tôi tự hỏi,nó giờ còn nhớ tôi chăng,còn giờ thì tôi vẵn chưa quên được nó.