viết bài tri ân

H

hellangel98

C

congchuacaheo175

“ Em cầm bút cao lên một chút, ừ thế nhé, chữ đẹp hơn rồi đấy”. Mỗi lần cầm bút viết bài, lòng tôi lại nhớ đến thầy- người mà cả trường chúng tôi đều yêu quí, kính trọng. Thời gian thấm thoát trôi nhanh thật, mới đó mà thầy đã xa mái trường thân yêu, xa chúng tôi đi nhận nhiệm vụ ở trường mới gần ba năm rồi. Nhưng đi đến cổng trường là hình bóng và nụ cười thân thiện thật tươi của thầy lại hiện ra. Nhớ thầy quá!
Trường tôi đẹp lắm! Từ xa đã nhìn thấy sừng sững ba tầng lầu hình chữ u được quét vôi màu vàng chanh mới tinh. Mái trường thân yêu nằm yên ắng giữa những vòm lá phượng xanh rì, mát rượi, lúc nào cũng ríu rít tiếng chim.
Trường tôi rất đông học sinh. Bạn nào cũng hồn nhiên và thích đùa giỡn tung tăng trên sân trường. Thế là thầy cho vẽ nhiều mô hình trò chơi dân gian như Ô ăn quan, lò cò, kéo co, cướp cờ…để chúng tôi cùng vui chơi sau những giờ học căng thẳng. Rồi thầy cho lát gạch bông xung quanh thành các bồn hoa, cây xanh để chúng tôi ngồi ôn bài, đọc sách vào những lúc rảnh rỗi. Nhìn những chiếc dù khổng lồ xanh tươi mơn mởn trùm mát rượi trên sân tôi cứ nghĩ đó là vòng tay dịu êm mà thầy đang dang rộng để ôm ấp vỗ về nuôi lớn những mầm xanh.
Quên sao được giọng nói ngọt ngào, nhẹ nhàng trìu mến cùng bàn tay âm ấm thầy đặt lên vai tôi hôm ấy:
- Mẹ chưa đến đón em à? Ở đây hơi nắng, em vào ghế đá trước văn phòng ngồi cho mát. Đứng nắng thế này dễ bị cảm lắm.
Rồi thấy nắm tay tôi dẫn vào hàng ghế đá, nơi có khoảng gần chục bạn đang líu ríu trò chuyện cùng nhau trong lúc chờ phụ huynh đến đón về. Thầy lo cho chúng tôi như người cha lo cho các con của mình, làm chúng tôi cảm động lắm.
Ấn tượng nhất là tập thể dục giữa giờ của trường tôi. Nhìn những cánh tay nhịp nhàng từng động tác theo tiếng nhạc dịu êm “Kìa có con chim non, chim chơi ở sân trường. Ồ chú chim xinh đẹp hót chào mừng xuân. Kìa các em thơ ngây như giấc mộng giữa đời . Lòng biết ơn bao điều cô thầy đã dạy….” mà lòng tôi xao xuyến vô cùng. Thầy nhìn chúng tôi hàng ngũ thẳng tắp, miệng cười tươi. Hình như thầy rất vui khi cảm nhận được sự thư giãn của học sinh đã có sự hòa quyện giữa âm nhạc và thể dục cho cuộc sống thêm phần tươi trẻ, và tuổi thơ của chúng tôi lại nhẹ nhàng thấm đượm sự hồn nhiên thơ ngây. Nhưng đẹp nhất, thân thương nhất không gì có thể so sánh được đó chính là tình cảm thầy trò luôn đẹp và trong xanh như dòng suối mát .
Không biết có phải vì yêu ngôi trường thân thương nhiều hay không, mà đi đến đâu tôi cũng thấy tự hào, hãnh diện bởi nét đẹp hài hòa của thiên nhiên đang hòa quyện cùng sự quan tâm của các thầy cô giáo dành cho chúng tôi. Tất cả đều ấm áp, mát dịu như làn gió mùa xuân đang nhè nhẹ vỗ về.
Thầy phát động “tủ sách tự tạo” để tất cả cùng đọc sách. Mới có hai ngày mà tù sách của lớp nào cũng đầy ắp và được sắp xếp ngay ngắn. Nhờ tủ sách ấy mà chúng tôi đã tự tích lũy được vốn từ kha khá cho bản thân để học tốt môn Tiếng Việt, và thỏa thích tìm hiểu thế giới bao la qua những trang sách. Và thầy ơi có biết chăng, em đã học hỏi được bao điều từ những trang sách để giờ đây đạt giải cao trong kì thi học sinh giỏi cho cả hai môn Toán và Tiếng việt đấy thầy ạ.
Còn mấy bạn có hoàn cảnh khó khăn của lớp em và của trường lại nhớ ơn thầy nhiều lắm, nhờ thầy phát động phong trào lá lành đùm lá rách mà các bạn yên tâm đến trường hoàn thành tốt nhiệm vụ học tập.
Chỉ còn mấy tháng nữa thôi, tôi sắp phải xa ngôi trường thân yêu của mình rồi. Nhưng làm sao có thể quên những ngày tung tăng cùng chúng bạn chơi đùa khắp sân trường. Làm sao có thể quên dáng thầy lom khom chỉ cho tôi cách cầm bút trong giờ luyện chữ. Cây bút trơn trùi, tròn trùng trục cứ định vuột khỏi tay để rong chơi khiến tôi chẳng thấy hứng thú chút nào. Nhưng nhờ thầy phát hiện ra nên cùng cô giáo của lớp động viên chỉ dẫn tận tình. Thầy không đánh roi nào mà sao tim tôi cứ đập thình thịch, khóe mắt lại cay cay. Nhờ thầy mà tôi đã hiểu được ý nghĩa câu “ nét chữ nết người” để phấn đấu luyện rèn.
Thầy ơi, năm ấy em đã đạt giải nhi vòng tỉnh mình đấy.
Nhờ thầy thường tổ chức các cuộc thi kể chuyện về Bác Hồ mà tôi đã học hỏi được nhiều bài học quý báu từ những câu chuyện kể về Bác Hồ kính yêu . Và không còn nhút nhát như ngày xưa nữa mà luôn thấy tự tin khi đứng trước đông người. Thầy luôn chăm chút cho học sinh mình như thế làm sao chúng tôi quên được.
Thầy Hiệu trưởng trường tôi – Thầy QuốcTưởng, người gieo mầm cuộc sống, người cha kính yêu của chúng con ./.:-*
 
C

congchuacaheo175

tri an

Cha mẹ là người sinh ra và nâng đỡ cho ta bước vào xã hội. Bạn bè là người giúp đỡ ta vượt qua khó khăn trong cuộc sống. Nhưng thầy cô giáo là người giúp đỡ chúng ta có nhiều kiến thức để tự tin khi bước vào cuộc sống. Tất cả thầy cô đều có một khát vọng giống nhau : " Truyền cho ta tri thức". Hình ảnh của các thầy cô giáo đi suốt cuộc đời học sinh mỗi chúng ta và trong số những thầy cô giáo đã dìu dắt tôi trong suốt nhũng năm học vừa qua thì người tôi yêu quý nhất là cô Bùi Thị Kim Oanh.
Dáng cô hơi gầy, cao dong dỏng, mái tóc đen óng, xõa ngang vai. Cô có khuôn mặt trái xoan rất đẹp. Nhưng tôi nhớ nhất là ánh mắt dịu dàng chứa đầy tình thương yêu của cô. Tính cô thẳng thắn và nghiêm nghị lắm. Cô đã dạy tôi suốt 2 năm nhưng kỷ niệm làm tôi nhớ nhất là lúc mới bước vào lớp 1, tôi là một cô bé rụt rè, nhút nhát, không dám vào lớp chủ đứng bên người mẹ. Cô giáo bước đến chỗ tôi và mẹ, với nụ cười hiền hậu vô cùng. Cô mặc bộ quần áo giản dị nhưng vẫn đẹp, rất hợp với dáng vẻ thon thả của cô. Cô giới thiệu cô là chủ nhiệm lớp tôi. Cô và mẹ nói chuyện hồi lâu rồi quay sang với tôi: " Nào, em hãy theo cô vào lớp chơi cùng các bạn nhé!". Cô dắt tay tôi đi, mẹ quay về. Tôi vào lớp cùng các bạn. Cô sắp xếp chỗ ngồi cho các bạn và cả tôi nữa. Tôi ngồi bàn thứ 2. Rồi đến lúc ra chơi tôi chỉ ngồi trong lớp, không ra chơi với các bạn, cũng chẳng nói chuyện với ai. Rồi cô đến bên tôi, với giọng nói nhẹ nhàng và truyền cảm. Cô an ủi và động viên tôi rồi làm quen với các bạn. Và sau đó tiếng trống vang lên, buổi học đầu tiên kết thúc. Cả lớp đứng dậy chào cô rồi cùng ùa ra ngoài. Hàng ngày, bố thường đứng ở gốc cây phượng đợi tôi. Nhưng hôm nay, tôi đưa mắt nhìn chỗ quen thuộc ấy mà chẳng thấy bố đâu. Tôi ngồi ở cổng trường đợi bố. Càng chờ càng vô vọng. Các bạn đã ra gần hết, sân trường vắng teo. Sợ quá, tôi bắt đầu rưng nước mắt và khóc. Tôi nghe thấy tiếng nói dịu dàng của cô giáo chủ nhiệm lớp tôi:
- Sao em lại khóc? Có phải bố vẫn chưa đến đón em phải không?
Cô lấy khăn lau nước mắ cho tôi, rồi cô dừng xe lại ngồi với tôi. Tôi bây giờ không sợ nữa. Cô hỏi chuyện tôi, tôi vui vẻ kể cho cô nghe nhà ở đâu, bố mẹ làm gì. Hai cô trò ngồi nói chuyện hồi lâu quên cả thời gain. Rồi cô bảo tôi lên xe ngồi cô chở về. Đi được chưa bao xa tôi thấy bố gương mặt nhễ nhại mồ hôi, đạp thật nhanh để đến chỗ tôi. Bố bảo về bận nên đến trễ. Bố cảm ơn cô và đón tôi về. Ngày hôm đó, dù tôi về nhà muộn nhưng tôi không bao giờ quên được tình cảm ấm áp mà cô dành cho tôi. Dường như qua chuyện đó cô và tôi trở nên thân thiết hơn. Những lúc tôi có chuyện buồn cô lại đến bên an ủi tôi, những lúc tôi có chuyện vui cô cũng vui. Có những lúc tôi mắc lỗi cô cũng không mắng mỏ, cô chỉ nhẹ nhàng nhắc nhở và bảo tôi phải sửa lỗi sai. Cô sống với con gái 5 tuổi ở nhà. Chồng cô là bộ đội, đi công tác xa nhà tết mới về được, chỉ có mẹ con cô ở nhà nên nhiều lúc cũng buồn. Có những hôm cô về muộn phải gửi con cho ông bà, nhờ ông bà trông giúp. Mặc dù vậy nhưng cô vẫn luôn vui vẻ, tươi cười. Thỉnh thoảng cô kể chuyện bé Mai Linh cho chúng tôi nghe. Cô luôn quan tâm đến tất cả chúng tôi, có việc gì khó khăn, vất vả cô đêu giúp đỡ cho lớp. Nếu không có sự giúp đỡ của cô trong lao động và cả học tập thì lớp tôi năm đó sẽ không đạt được thành tích cao - đạt lớp tiên tiến xuất sắc. Cô luôn lo lắng, chăm chút cho chúng tôi. Cô như một người mẹ thứ hai cho tất cả chúng tôi, dạy dỗ chúng tôi bao điều hay lẽ phải. Chính tấm lòng bao dung nhân hậu của cô đã giúp tôi và các bạn nhận ra lỗi sai của mình. Cô đã chỉ cho chúng tôi con đường phải đi. Rồi còn biết bao ky niệm đẹp mà cô đã dành cho tôi. Tất nhiên trong lớp không phải cô chỉ dnàh tình thương cho riêng tôi mà cho tất cả học sinh, cô coi chúng tôi như con của mình. Cô rèn chúng tôi những thói quen tốit và sửa cho chúng tôi những thói quen xấu. Chưa bao giờ cô gắt gỏng, quát mắng chúng tôi một lời nào, bao giờ cô cũng dịu dàng chỉ bảo dạy dỗ chúng tôi.
Bây giờ tôi đã là một cô học sinh lớp 8. tôi đã 14 tuổi nhưng tôi vẫn luôn nhớ như in những kỷ niệm trong sáng, đẹp đẽ, những công lao to lớn mà cô dành cho tôi. Tuy bây giờ tôi không còn học cô nữa nhưung tôi chưa bao giờ quên cô và sẽ không bao giờ quên cô. Cô luôn là cô tiên tốt bụng trong ký ức tuổi thơ của tôi. Bây giờ tôi mới hiểu sâu hơn câu tục ngữ mà mọi người thường nói:
" Muốn sang thì bắc cầu Kiều
Muốn con hay chữ thì yêu lấy thầy"
Các bạn hãy nhớ rằng, thầy cô giáo là người đưa ta bước vào kho tàng tri thức, bước vào thế kỷ mới - thế kỷ của tri thức.
 
B

bin_iuem

Có lẽ trong cuộc đời của mỗi con người, ngoài cha mẹ là những bậc sinh thành , thầy cô giáo cũng có công lao rất lớn . Còn đối với những học sinh đang thời cắp sách tới trường như chúng em thì thầy cô giáo chính là những người cha , người mẹ thứ hai.
Thầy cô - hai chữ thiêng liêng mà chỉ có những học sinh đủ tư cách mới được phép gọi. Họ là những người đã dẫn dắt chúng em đi trên con đường đời của riêng mình, người chắp cánh ước mơ cho chúng em . Mọi người vẫn thường nói thầy cô là người lái đò cho học sinh . Khi một năm học kết thúc là chuyến đò cập bến .Có lẽ trong chuyến đò đó đã có biết bao điều thú vị . Thầy cô dạy cho chúng em biết rằng trong cuộc sống có rất nhiều khó khăn , thử thách nhưng cũng có vô vàn niềm vui và sự bất ngờ . Nhờ thầy, nhờ cô luôn tận tình điều khiển,lèo lái chuyến đò đó nên chúng em đã vượt qua tất cả những khó khăn , để rồi theo chuyến đò cập bến cảng kiến thức trong niềm vui ,niềm không chỉ riêng của chúng em , mà còn của thầy cô nữa.Những gì thầy cô làm cho chúng em thiêng liêng ,cao quí đâu kém những gì cha mẹ làm cho chúng em.
Con người chắc hẳn ai cũng có thời cắp sách tới trường.Đó là khoảng thời gian đẹp nhất ,thời của tuổi mộng mơ,của những ý tưởng vụt đến rồi vụt đi,của cả sự ngỗ nghịch. Chính thầy cô là những người thay đổi cuộc đời chúng em ,uốn nắn chúng em từng chút một trên con đường học vấn .Từ khi chúng ta còn bi bô tập nói đã đã được đưa tới trường mẫu giáo để tập làm quen với trường lớp. Cũng chính tại đó , thầy cô đã dạy cho chúng ta biết thế nào là lễ nghĩa , là biết cách cư xử cho phải phép . Rồi từng ngày ,chúng ta bướclên những bậc cao hơn của nấc thang kiến thức .Thầy cô luôn dõi theo chúng ta . Từ một con điểm tốt, một ý tưởng hay cho đến một sai phạm nhỏ , một lần không thuộc bài ,thầy cô đều chú ý khen ngợi hoặc nhắc nhở .Thầy cô là những người thầm lặng đưa chúng em đến đỉnh cao của kiến thức ,cho chúng em một tương lai tươi đẹp .
Chúng em luôn tự hào vì là học sinh của trường Nguyễn Huệ, tự hào không chỉ vì được học tập trong một môi trường tốt ,mà còn vì chúng em đã được những thầy cô giáo giỏi tận tình dạy dỗ.Ở đây,thầy cô giáo không chỉ đơn thuần là một người thầy,người cô mà còn là người cha người mẹ .Thầy cô sẵn sàng dành thời gian lắng nghe những thắc mắc ,những tâm sự của chúng em .Thầy cô có thể tạo cho chúng em những trận cười sảng khoái trong giờ học khi chúng em cảm thấy căng thẳng.Thầy cô có thể kiên nhẫn lắng nghe và thông cảm với chúng em .Thầy cô khẽ cười và gật đàu khi chúng em cúi chào lễ phép .Nhưng thầy cô buồn khi chứng kiến chúng em hỗn láo.Phải chăng thầy cô đã luôn không cho phép mình được khóc mỗi khi học trò hư,để giữ lòng mãi cứng rắn dạy bảo chúng em.Vâng,tất cả ,tất cả ,từ những gì nhỏ nhặt nhất đến những điều cao cả nhất chúng em đều coi trọng,vì đó là tình thương mênh mông như trời biển của thầy cô dành cho chúng em.
Trên cuộc đời này, có biết bao tình cảm vô cùng thiêng liêng và sâu sắc.Tình mẫu tử ,tình phụ tử ,tình anh em và cả tình thầy trò .Mọi tình cảm đều có ý nghĩa khác nhau .Thầy cô đã cho chúng em hiểu thế nào là tình thầy trò ,một tình thầy trò thực thụ.Chúng em sẽ mãi biết ơn thầy cô.Chúng em sẽ cố gắng dành tặng cho thầy cô những đóa hoa điểm mười chứa đựng sự biết ơn sâu sắc nhất của chúng em vào những ngày 20-11.Chúng em biết rằng tình cảm đó sẽ không bằng những gì thầy cô dành cho chúng em.Nhưng chúng em sẽ cố gắng làm cho thầy cô cảm thấy tự hào về chúng em,để thầy cô có thể mỉm cười mãn nguyện .Thầy cô ơi ,thầy cô sẽ mãi là người dìu dắt chúng em trên đường đời.Chúng em sẽ luôn chăm chỉ học hành để không phụ lòng thầy cô.Xin hãy tin vào chúng em !
 
S

s.m

Viết 1 đoạn văn tri ân với lớp(cảm nghĩ của mình về lớp,thầy cô,bạn bè,tg học tập...)​
Bà con đang bị lạc đề thì phải?! Đoạn văn thì không xuống dòng...
Mình nghĩ giờ chúng ta đã thi xong hết rồi, thời gian này chắc cũng khá rảnh. Nếu có thể, bạn nên viết thì sẽ thực sự có ý nghĩa. Để tiện cho bạn làm, mình xin góp ý về cấu trúc đoạn văn, bạn xem phù hợp thì thử áp dụng nha.
  • Câu 1: Dẫn dắt vào vấn đề (Đời học sinh đẹp nhất là những phút giây...).
  • Để làm tiếp các câu tiếp theo này, bạn cần xác định: Ấn tượng lớn nhất của bạn với lớp là gì? Ai là người bạn yêu quý nhất? Kỉ niệm nào đáng nhớ nhất? ... ~ Hãy dùng tình cảm của bạn để diễn đạt tất cả thành những dòng tâm sự.
  • Hãy cho tất cả thấy bạn có cảm xúc gì với lớp mình.
  • Cuối cùng: Nếu phải xa lớp, xa thầy cô, bạn bè, xa... thì bạn sẽ cảm thấy như thế nào?
Không nhất thiết phải dùng ngôn từ điêu luyện. Chỉ cần viết bình thường, chân thật. Hãy để cảm xúc dẫn dắt ngôn từ : ).
 
Top Bottom