MB:Cuộc sống là n~ chuỗi biến hóa và đổi thay mà con ng` ko thể nào lường dc.Đôi khi chúng ta bị cuốn theo dòng chảy bất tận của nó mà vội vã bỏ quên n~ giá trị n~ nghĩa tình thủy chung cũng chưa xa trg quá khứ.Sau cuộc kháng chiến chống đế quốc Mĩ vĩ đại của dân tộc-cuộc chiến mà bit bao nhiu máu và nc mắt đã đổ xuống cho sự thống nhất của dân tộc, cuộc chiến mà hiện hiển trg đó bao nhiu chiến công lẫy lừng,bao nhiu tấm gương hy sinh anh dũng.Chúng ta thật xót xa khi chứng kiến sự thờ ơ lạnh nhạt của con ng` trước n` năm tháng ko thể nào quên ấy. Nhiều tp lúc bấy giờ đã gióng lên hồi chuông cảnh tỉnh đầy ngỡ ngàng và chua xót với cái xh đang quẩn quanh trg nỗi lo cơm áo gạo tiền. Bài thơ Ánh trăng của Ng~ Duy là 1 trg số đó.
![Big Grin :D :D]()
![Big Grin :D :D]()
![Big Grin :D :D]()
![Big Grin :D :D]()
![Big Grin :D :D]()
TB:Tác giả đặt nhan đề cho bài thơ là ánh trăng. Quả thật xuyên suốt tp là h\a ánh trăng-vầng trăng của đống quê, của rừng vàng biển bạc.Vầng trăng ấy đã theo t\g từ thuở còn thơ cho đến n~ năm tháng nhọc nhằn của tâm hồn con ng` với vẻ đẹp tuy hoang sơ mà kì diệu. Cao hơn nữa con ng` và vầng trăng đã trở th` tri kỉ.Sợi dây gắn bó mối quan hệ bền chặt, với bao nhiu chuyển biến của t\gian đến mức nhà thơ phải thốt lên:
Ngỡ ko bao giờ quên
Cái vầng trăng tình nghĩa
Nhưng cuộc đời ko phải là sự kéo dài thẳng tắp của ngày hôm nay ko phải bao giờ cũng đi theo dự tính của con ng`. Cái mà hôm qua chúng ta nâng niu trân trọng bao nhiu thì hôm nay rất có thể trở nên thừa thãi vô nghĩa bấy nhiu.Quá khứ dù có đẹp đẽ đến đâu vẫn cũng là quá khứ, vẫn có thể bị che khuất bởi n~ lo toan dự định với bao khát vọng ước mơ của đời sống thường ngày . Ở đây t/giả kể lại câu chuyện đầy cay đắng của một vầng trăng bị lãng quên , bị lấn át bởi “ánh điện cửa gương” . Trong tâm trí con người vầng trăng tri kỉ của những ngày chưa xa ấy, chua xót thay đã trở thành “người dưng qua đường” . Cái ngỡ thân quen xưa nay trở thành âm thầm xa lạ . Rồi ngay sau đó, nhà thơ tạo nên bước ngoặt của tác phẩm khi để tình huống bất ngờ “đèn tắt” xảy ra . Lúc đó con người đối diện với vầng trăng tròn trịa ân tình trong quá khứ chợt họ nhận ra được vẻ đẹp và giá trị đích thực của ngày xưa ẩn sau sự dịu dàng và bao dung của ánh trăng
Trên cơ sở đó, t/giả viết khổ cuối , khổ thơ chứa đầy ý nghĩa triết lí sâu sắc của toàn bài thơ
Trăng cứ tròn vành vạch
Kể chi người vô tình
Ánh trăng im phăng phắc
Đủ cho ta giật mình
Vầng trăng vẫn còn đó, trọn vẹn cao thượng đến lạ lùng mặc cho con người có thờ ơ lạnh nhạt, nó vẫn tỏa sáng với bao vẻ đẹp tự nhiên thanh bạch . Vầng trăng đó biểu tượng cho những ngày tháng gian khổ thiếu thốn mà nghĩa tình , cho tấm lòng của nhân dân yêu thương che chở đùm bọc cách mạng :
Trăng cứ tròn vành vạch
Những giá trị đích thực của quá khứ, những ân tình thủy chung của một thời oanh liệt – dù đã lùi xa mờ vào dĩ vãng nhưng vẫn trường tồn cùng thời gian . Sự tròn đầy viên mãn của vầng trăng đặt cạnh sự vô tình của con người làm tác giả thêm day dứt , hối hận trước tòa án lương tâm . Quả thật chẳng có tòa án nào xét sự lãng quên của con người, chỉ có lương tri sâu thẳm mới đánh thức trong chúng ta trách nhiệm đối với quá khứ . Sự cao thượng vị tha của vầng trăng – bất chấp vô tình xa lạ – buộc con người phải suy nghĩ lại chính mình . Bài thơ được sáng tác năm 1978 , chỉ ba năm sau ngày toàn thắng của dân tộc . Tại sao chỉ có ba năm với cuộc sống thị thành, với bộn bề lo toan thường nhật có thể làm cho con người ta lãng quên hơn mười ngàn ngày trong lửa đạn thiếu thốn và sự ấm áp tình đồng đội, vòng tay che chở của nhân dân ? Vẫn biết không có gì là mãi mãi trước sức mạnh xói mòn của dòng chảy thời gian nhưng điều đang xảy ra vẫn khiến nhà thơ phải ngỡ ngàng nhìn lại
Con người ta lãng quên nhanh quá ! Còn vầng trăng nặng lòng tỏa sáng đêm đêm :
Ánh trăng im phăng phắc
Cho ta thấy được sự bao dung cao cả của vầng trăng quá khứ . Nó lặng im trước sự bội bạc của con người, cái lặng im dịu dàng tha thứ nhưng lại như một lời trách cứ nghiêm khắc xoáy vào tâm hồn nhà thơ . Thật lạ chính sự im lặng ấy có sức mạnh khiến cho con người phải giật mình nghĩ lại . Họ nhận ra giá trị những điều mình đã bỏ quên – quá khứ của chính mình một thời hào hùng oanh liệt của dân tộc : Đủ cho ta giật mình
Giọng thơ như một lời tâm tình , thủ thỉ đầy trải nghiệm, từ “giật mình” được t/giả sử dụng rất khéo léo, kết hợp với nhịp thơ liền mạch giàu sức biểu cảm làm toát lên ý nghĩa của toàn bài thơ . Nó không chỉ thể hiện sự ân hận của con người mà còn gửi gắm bên trong nhiều điều mà nhà thơ muốn nói với cái xã hội đang quay cuồng trong vòng xoáy lo toan và mưu tính@-)@-)@-)
KB: Không có quá khứ thì sẽ không có hiện tại lại càng không có tương lai . Tất cả những gì chúng ta đang có đều dựa trên thành quả của những ngày đã qua . Tất cả những gì chúng ta đang làm đều là nối tiếp những điều cha ông chúng ta đã làm trong quá khứ . Phải trân trọng và giữ gìn quá khứ để có thể hướng tới tương lai . Phải chăng đó chính là triết lí mà t/giả Nguyễn Duy muốn gởi gắm đến người đọc qua những vần thơ ?
Mục đích của nghệ thuật là tác động đến tâm hồn con người và xã hội theo hướng tốt đẹp hơn . Bài thơ Ánh trăng, với những đặc sắc riêng về nghệ thuật và nội dung , đã hoàn thành nhiệm vụ đó . Khổ cuối bài thơ là sự giật mình của con người , hàm chứa trong đó bao nhiêu triết lí về cuộc sống và cả sự thức tỉnh đến toàn xã hội chúng ta/
![Smile :) :)]()
xong rùi!!!!!!!!!!!