Em tham khảo nhé.
Sau khi làm mất cuốn sách mà Nghi yêu quý nhất, tôi vô cùng ân hận và lo lắng trở về nhà. Mọi thứ xung quanh tôi dường như sụp đổ. Bầu trời tối sầm lại. Cây cối hai bên đường cũng như màu xanh ảm đạm. Tâm trí tôi cũng chỉ nghĩ về cuốn sách. Tôi day dứt, khó chịu, tự trách mình là đồ vô dụng, vô trách nhiệm. Đó là cuốn sách mà Nghi rất yêu quý hơn cả bản thân mình vì bà Nghi đã dành tặng Nghi trong dịp sinh nhật. Tôi đã hứa mượn và giữ gìn..vậy mà.. Trời ạ, nó làm mình phát điên lên mất ! Tôi cố gắng suy nghĩ phải nói Nghi như thế nào, xin lỗi phải ra sao, nhưng tâm trạng hoảng loạn khiến tôi không nghĩ ngợi được gì. Ngày hôm ấy trôi qua nặng nề và đằng đẵng, như một cơn ác mộng đối với tôi.