Cô cho mình cái đề như này : Phân tích vẻ đẹp của người phụ nữ qua hai bài thơ "Bánh trôi nước" của Hồ Xuân Hương và "Thương vợ" của Trần Tế Xương.
Ai có ý gì hay thì cho mình xin nha cảm ơn mn :*
MB: Giới thiệu 2 tác giả, tác phẩm
TB:
* Bánh trôi nước - Hồ Xuân Hương
"Thân em vừa trắng lại vừa tròn
Bảy nổi ba chìm với nước non
Rắn nát mặc dầu tay kẻ nặn
Mà em vẫn giữ tấm lòng son"
- Mở đầu là motif quen thuộc của ca dao dân gian "thân em". Hai từ thân em dùng để chỉ người phụ nữ trong xã hội xưa: yếu đuối, không có quyền và khả năng phản kháng
- Hồ Xuân Hương miêu tả "thân em" "vừa trắng", "vừa tròn". Đây là hình tượng người phụ nữ đẹp
- Tác giả như đang nói đến bánh trôi nước nhưng đồng thời cũng gợi lên vẻ đẹp bên ngoài của người phụ nữ
- Tác giả còn cho thấy sóng gió cuộc đời không buông tha cho người phụ nữ "bảy nổi ba chìm". Người phụ nữ phải chịu mọi oan ức, cố gắng vượt qua mọi sóng gió của cuộc đời
- Không chỉ gặp trắc trở bởi sóng gió cuộc đời, " tay kẻ nặn" cũng là một thứ khiến cuộc đời họ trở nên khổ hơn. Đó là cha mẹ, là người chồng, là gia đình, tất cả đều có thể quyết định số phận của họ
- Đến câu thơ cuối cùng, tác giả đã khẳng định tấm lòng thủy chung, son sắt của người phụ nữ. Câu thơ trên đã nói rõ "mặc dầu" nhưng đến câu cuối lại sử dụng từ "mà" chỉ rõ sự tương phản. Điều đó càng nhấn mạnh hơn vẻ đẹp tâm hồn của người phụ nữ, nó nổi bật lên trên tất cả
* Thương vợ - Trần Tế Xương
- Hai câu đề
"Quanh năm buôn bán ở mom sông
Nuôi đủ năm con với một chồng"
+ Hai câu đề, nhà thơ Tú Xương đã tái hiện lại bối cảnh, thời gian, không gian làm ăn buôn bán của bà Tú
- Thời gian ở đây là quanh năm. Đó là cách tính thời gian vất vả, triền miên từ năm nay qua năm khác, nắng cũng như mưa vẫn phải làm
- Không gian là ở mom sông. Đây là mô đất nhô ra, là nơi buôn bán của bà Tú, nó cheo leo, nguy hiểm nhưng bà vẫn buôn bán quanh năm suốt tháng
+ "nuôi đủ năm con với một chồng" hình ảnh bà Tú với công việc mưu sinh cơ cực bởi gánh nặng trên vai không chỉ nuôi con mà còn phải nuôi cả chồng
-> Hình ảnh bà Tú hiện lên đầy vất vả, lo toan
=> Tác giả tự đặt mình ngang hàng với đứa con bởi chính ông cũng đang ăn bám vợ mình, ông chính là đứa con đặc biệt
+ Liên từ "với" đặt giữa "năm con" và "chồng" tạo ra thế cân bằng giữa hai bên giống như chiếc đòn gánh mà bà Tú phải gánh trên vai. Đồng thời là sự chế giễu mỉa mai chính mình của tác giả
+ "Đủ" có nghĩa là không thừa không thiếu => sự tần tảo, tháo vát, đảm đang của bà Tú
=> Với giọng điệu bông đùa, hóm hỉnh, tiếng cười trào lộng, tác giả cười mình - một kẻ vô tích sự, ăn không ngồi rồi => ghi nhớ công lao to lớn của vợ
- Hai câu thực
"Lặn lội thân cò khi quãng vắng
Eo sèo mặt nước buổi đò đông"
+ Đảo ngữ "lặn lội thân cò" càng nhấn mạnh thêm sự vất vả của bà Tú
+ Hai từ "eo sèo" là từ tượng thanh tái hiện lại cuộc sống mưu sinh luôn bon chen, xô đẩy, tranh giành nhau
-> Công việc của bà Tú là buôn bán, phải chen lấn, xô đẩy vì miếng cơm manh áo cho chồng cho con.
+ "Khi quãng vắng"
- Không gian: Vắng vẻ, heo hút
- Thời gian là sáng sớm hoặc tối muộn, không còn ai nhưng vẫn phải làm
-> Làm ăn vất vả mưu sinh nhưng không dư giả gì
+ Đặc biệt hình ảnh ẩn dụ "thân cò", tác giả đã lấy hình ảnh con cò trong ca dao để nói về cuộc sống vất vả của vợ mình
+ Hai từ "thân cò" vang lên gợi dáng vẻ nhỏ bé, lầm lũi, đơn độc, lặn lội trong công việc mưu sinh của bà và từ đó gợi nên nỗi đau thân phận của người phụ nữ
- Hai câu luận
"Một duyên hai nợ âu đành phận
Năm nắng mười mưa dám quản công"
+ Hai câu thơ vang lên như tiếng thở dài, cam chịu
+ "Một duyên hai nợ", "năm nắng mười mưa" là hai thành ngữ thể hiện cuộc sống và số phận đau khổ của gia đình Tú Xương
+ Cuộc sống gia đình rất khó khăn, vất vả. Dù biết thế nhưng bà Tú đành cam chịu không, một lời kêu ca. Dù nắng, dù mưa, dù gian khổ, bà vẫn làm việc chăm chỉ, không nề hà
+ Trong hai câu thơ ta còn nhận thấy sự tăng tiến trong việc dùng số từ của tác giả, từ "một" đến "hai" đến "năm" rồi đến "mười". Đó là đức hi sinh thầm lặng, cao quý của bà Tú dành cho chồng, cho con
=> Bà Tú hiện lên với cuộc đời thật vất vả, lận đận nhưng ở bà lại hội tụ tất cả đức tính" tần tảo, đảm đang, tất cả hi sinh vì chồng vì con.
- Hai câu kết
"Cha mẹ thói đời ăn ở bạc
Có chồng hờ hững cũng như không"
+ Hai câu kết là tiếng chửi của Tú Xương. Ông tự chửi mình vì tội làm chồng mà hờ hững "có chồng cũng như không" để vợ lặn lội vất vả kiếm ăn
+ Ông còn chửi cả xã hội, chửi cả thói đời đều cáng, nghèo đói
* Nhận xét chung về 2 tác phẩm, hình tượng người phụ nữ qua đó (điểm chung, nét khác biệt)
KB: Tổng kết lại nội dung, nghệ thuật