[Văn11] Chữ người tử tù

R

ruazang

Last edited by a moderator:
S

study_and_play

Dàn ý cho đề bài này:

A: Đoạn văn tả cảnh HC cho chữ viên quản ngục là đoạn văn kết tinh tư tưởng, chủ đề của tác phẩm, cũng là chỗ tập trung tinh hoa trong bút lực Nguyễn Tuân.

* Về nội dung:

- Việc cho chữ không phải là việc thanh toán nợ nần với quản ngục, cũng không phải là hành động của người sắp tử hình muốn để lại tài sản riêng, cuối cùng cho người ở lại

- Đây trước hết là việc làm đáp lại 1 tấm lòng trọng cái đẹp, của kẻ tri âm dành cho người tri kỉ.

- Cái tài, tâm, dũng, hòa vào nhau để tạo nên cái đẹp. Cái đẹp của tài năng, khí phách, thiên lương.

* Về nghệ thuật:

- Nguyễn Tuân đã phát huy cao độ bút pháp lãng mạn.

- Cảnh cho chữ được viết theo lối tương phản nhuần nhuyễn, làm nỗi bật được sự đối lập giữa bóng tối và ánh sáng, giữa thiện và ác.

- Có thể coi cảnh này được dàn dựng theo lối điện ảnh. Không sành nghệ thuật thứ 7 khó có thể dựng được một cảnh tượng giàu chất điện ảnh đến thế.

B: Cảnh tượng xưa nay chưa từng có bởi:

_ Xưa nay, việc cho chữ vốn chỉ diễn ra ở những nơi tao nhã như thư phòng, thư sảnh, viện sách. Còn ở đây lại diễn ra giữa nhà tù tăm tối, hôi hám, chật hẹp.

- Người cho chữ là những bậc tao nhân mặc khách ung dung nhấp rượu, thưởng trà, khoan thai cầm ngọn bút lông thảo từng nét. Ở đây người cho chữ lại là tên tù " cổ đeo gông, chân vướng xiềng".

- Điều đặc sắc là sự đổi ngôi kì lạ giữa ba nhân vật:

+ HC người đã bị tước hết mọi thứ quyền, kể cả quyền sống lại toát ra một uy lực khiến 2 nhân vật kia phải nể trọng, kính cẩn cúi đầu.

+ Quản ngục và thư lại là những người bề trên có quyền hành, đại diện cho uy quyền của tầng lớp thống trị trong hoàn cảnh này lại mất hết quyền uy, trở nên khúm núm, run run. Họ có chức năng giáo dục tội phạm mà ở đây thì lại đang được tội phạm HC giáo dục.

* Ý nghĩa:

- Cho thấy nhà tù tăm tối, hiện thân cho cái ác, cái tàn bạo đó, không phải cái ác, cái xấu đang thống trị, mà chính cái đẹp, dũng, thiện đang làm chủ.

- Với cảnh cho chữ này, nhà ngục tối tăm đã đổ sụp bởi không còn kể phạm tội tử tù, không có quản ngục và thư lại, tất cả đều thấm đẫm ánh sáng thuần khiết của cái đẹp.

- Với HC, nhữn nét chữ hiện lên cái hoài bão tung hoành cả một đời của ông, lời di huấn của ông về đạo lí làm người còn mãi

- Đây là sự chiến thắng của ánh sáng với bóng tối. Đây là sự chiến thắng của cái đẹp, cái cao thượng đối với sự phàm tục, nhơ bẩn, cũng chính là sự chiến thắng của tinh thần bất khuất trước thái độ cam chịu nô lệ. Cái Đẹp, vì thế trở thành bất tử.

(Nguồn ônthi)
 
S

study_and_play

Hầu hết các tác giả của nền văn học Việt Nam của chúng ta từ trước đến nay , ai cũng đề nói về cái đẹp cái hoàn mĩ của cuộc sống con người. Tác giả Nguyễn Tuân cũng không ngoại lệ.Ông xuất thân trong một gia đình nhà nho , phẩm cách cứng cỏi, học vấn uyên bác, và đặc biệt rất yêu nghề có cá tính sáng tạo độc đáo. Nên ông đã sử dụng hình tưởng của một nhân vật có thật để xạy dựng nên một hình tượng nhân vật đó là Huấn Cao. Và đó cũng là tác phẩm nỗi tiếng của ông trích trong tập " Vang bóng một thời" nói về những thú vui tao nhã, cũng những con người trong xã hội phong kiến như một sự ngợi ca về cá đẹp của một thời đã qua.

Truyện xoay quanh hai nhân vật đó là người tử tù Huấn Cao là sự hội tụ của nét đẹp tài hoa, khí phách, thiên lương và Viên quản ngục người đại diện cho xã hội phong kiến cũ.

Huấn Cao là một người nghệ sỉ tài hoa , ông là người viết chữ đẹp nhất trong vùng " những nét chữ vuông tươi tắn......." thể hiện cái tài cái tâm, khí phách cỷa còn người , chữ Huấn Cao chính là nhân cách phi thường của ông và vù thế chữ HC chính là niềm mơ ước và ngưỡng mộ của viên quản ngục.

Viên quản ngục rất bất ngờ khi trong những người tử tù do mình cai quản lại có HC một người ông đã hâm mộ từ lâu. Và ộng rất biệt đãi với HC ( đem rượi thịt cho HC thái độ tuân phục....) nhưng lần nào cũng bị HC từ chối và bị Hc hiều lầm.

Nhưng rồi HC cũng đã hiểu ra, viên quản ngục là một biểu tưởng của cái đẹp, tâm hồn biệt nhỡn liên tài , sở thích cao quý, tâm hồn nghệ sị bị lạc vào chốn bùn nhơ này. Đó là đại diện của xã hội phong kiến thời đó thu nhỏ.

Để rồi đó chính là cảnh chưa từng có xưa nay trong ngục tù hôi hám chật hẹp này. Trật tự đều bị đảo ngược . Người cho chữ chính là một tử tù chuẩn bị hành quyết vào sáng hôm sau lại là đại diện cho sự ban phát cái đẹp. Cái đẹp thống trị nơi ngục tù tăm tối ấy.Từ đó cho ta thấy sự trường tồn bất tử của cái đẹp hiện hữu.. Ngược lại viên quản ngục chính là đại diện của xã hội phong kién thời ấy khúm núm xin chữ, đại diện cho bóng tối bao trùm và vây quanh cái đẹp hiện hữu , một thứ ánh sáng kỳ lạ của cái đẹp.

Một trật tự đã bị đão lộn, nhà tù có quyền quy đã bị sụp đỗ. Cái đẹp đã làm cho hai người họ trở thành tri kỉ, cái đp5 có thề nảy sinh từ vùng đất chết, bùn nhơ. Thể hiện sự cảm hoá con người của HC bằng cái tài , cái tâm và khí phách.

Tình huống đặc biệt là tình huống gặp gỡ giữa hai bên đầy oái ăm vả đầy kịch tính một bên là tội phạm còn bên kia lại là giai cấp thống trị. Trên bình diên về xã hội, họ là những kẻ đối nghịch nhau ,nhưng trên bình diện nghệ thuật họ lại là tri âm tri kỉ của nhau.

Thủ pháp nghệ thuật đối lập nổi bật nét đặc sắc của tác phẩm. Và theo Nguyễn Tuân nét đẹp là sự dung hoà giữa 3 yếu tố đó là cái tài cái tấm và cái dũng khí có ở con người.

Và từ đó cho thấy quan niệm cũa Nguyễn Tuân với cái đẹp hiện hữu ấy. Với ông cái đẹp phải đi song song với bản lĩnh khí phách, với ý nghĩ thức giữ gìn bản ngã( cái tâm , cái thiên lương của con người ), mà trong đó cái là gốc rễ của nhân cách , là xuất phát điểm là nơi của tài năng và khí phách.

Xây dựng hình tưỡng ấy Nguyễn Tuân đả kín đáo giử gắm niềm ngưỡng mộ của mình đối với nhưng người dám xã thân vì tự do dân tộc trong thời đại của ông.

Truyện ngắn ca ngợi những con người tài năng , dù ở nơi bùn nhơ nhưng vẫn giữ được tâm hồn thanh cao , thiên lương , Cái đẹp cho dù ở bất cứ nơi nào có hoàn cảch khốn cùng nghiệt ngã bấy nhiêu nhưng vẫn toả sáng và hiện hữu như anh sáng luôn luôn cai trị bóng tối.

(Nguồn ônthi)
 
S

study_and_play

Nguyễn Tuân trước Cách mạng tháng Tám là một nhà văn duy mĩ. Ông yêu đến say đắm cái đẹp, ngợi ca cái đẹp, tôn thờ cái đẹp. Theo ông mĩ là đỉnh cao của nhân cách con người. Ông săn lùng cái đẹp không tiếc công sức. Ông miêu tả cái đẹp bằng kho ngôn ngữ giàu có của riêng ông. Những nhân vật hiện lên trong tác phẩm của Nguyễn tuân phải là hiện thân của cái đẹp. Đó là những con người tài hoa hoạt động trong những hoàn cảnh, môi trường đặc biệt, phi thường. Ông phát hiện, miêu tả cái đẹp bên ngoài và bên trong của nhân vật. Trong cái đẹp của ông bao gồm cái chân và thiện. Ông lại còn kết hợp mĩ với dũng. Truyện ngắn “Chữ người tử tù” (1939) trong tập “Vang bóng một thời” là áng văn hay nhất, tiêu biểu nhất của Nguyễn Tuân. Giá trị tư tưởng và dụng công nghệ thuật của Nguyễn Tuân được thể hiện chủ yếu trong đoạn văn tả “một cảnh tượng xưa nay chưa từng có”, cảnh tượng một người tử tù cho chữ một viên cai ngục.

Ông Huấn Cao trong truyện “Chữ người tử tù” là một nho sĩ tài hoa của một thời đã qua nay chỉ còn “vang bóng”. Nguyễn Tuân đã dựa vào nguyên mẫu nhà thơ, nhà giáo, một lãnh tụ của cuộc khởi nghĩa nông dân là Cao Bá Quát, một con người hết sức tài hoa và dũng khí phi thường để sáng tạo ra nhân vật Huấn Cao (Cao là họ, Huấn là dạy). Cao Bá Quát trước khi trở thành lãnh tụ nông dân cũng là thày giáo. Nguyễn Tuân đã dựa vào hai tính cách của nguyên mẫu để xây dựng nhân vật Huấn Cao. Cao Bá Quát, người viết chữ đẹp nổi tiếng và khí phách lừng lẫy. Xây dựng nhân vật Huấn Cao, Nguyễn Tuân vừa thể hiện lý tưởng thẩm mĩ của ông lại vừa thỏa mãn tinh thần nổi loạn của ông đối với xã hội đen tối tàn bạo lúc bấy giờ.

Truyện có hai nhân vật chính, một là ông Huấn Cao có tài viết chữ đẹp, một nữa là viên quản ngục say mê chữ đẹp của ông Huấn, quyết tìm mọi cách để “xin chữ” treo trong nhà. Lão coi chữ của Huấn Cao như báu vật.

Họ đã gặp nhau trong tình huống oái ăm là nhà ngục. Người có tài viết chữ đẹp lại là một tên “đại nghịch” cầm đầu khỏi nghĩa nông dân (triều đình gọi là nổi loạn, giặc) đang bị bắt giam chờ ngày thụ hình. Còn người mê chữ đẹp của ông Huấn Cao lại là một quản ngục đại diện cho cái trật tự xã hội ấy. Trên bình diện nghệ thuật họ là tri âm tri kỉ, trên bình diện xã hộ họ ở hai vị trí đối lập. Tình huống của truyện có tính kịch. Từ tình huống đầy kịch tính ấy, tính cách hai nhân vật được bộ lộ và tư tưởng chủ đề của truyện được thể hiện một cách sâu sắc.

Huấn Cao nói: “Ta nhất sinh không vì vàng ngọc hay quyền thế mà ép mình viết câu đối bao giờ”. Huấn Cao coi thường tiền bạc và uy quyền, nhưng Huấn Cao vui lòng cho chữ viên quản ngục vì con người sống giữa chốn bùn nhơ này, nơi người ta chỉ biết sống bằng tàn nhẫn, bằng lừa lọc lại có kẻ biết trọng người có nghĩa khí, biết tôn quý cái đẹp của chữ nghĩa “ta cảm cái tấm lòng biệt nhỡn liên tài của các người. Nào ta có biết đâu một người như thầy quản đây mà lại có những sở thích cao quí như vậy”. Viên quản ngục cũng không dễ gì nhận được chữ của Huấn Cao. Hắn đã bị nghi ngờ, bị đuổi. Có lần hắn mon men vào ngục định làm quen và biệt đãi Huấn Cao để xin chữ thì lại bị Huấn Cao cự tuyệt: “ngươi hỏi ta muốn gì? Ta chỉ muốn có một điều. Là nhà ngươi đừng đặt chân vào đây”. Về sau hiểu được tấm lòng của viên quản ngục, ông đã nói một lời sâu sắc và cảm động: “thiếu chút nữa ta đã phụ một tấm lòng trong thiên hạ”.

Coi khinh cường quyền và tiền bạc, Huấn Cao chỉ trọng nhứng tấm lòng biết quí cái đẹp, cái tài, có sở thích cao quý. Những con người ấy theo Huấn Cao là còn giữ được “thiên lương”. Ông khuyên viên quản ngục bỏ cái nghề nhơ bẩn của mình đi “ở đây khó giữ được thiên lương cho lành vững và rồi cũng đến nhem nhuốc mất cả đời lương thiện đi”.

Huấn Cao còn đẹp ở khí phách. Ông là một người tử tù gần đến ngày tử hình vẫn giữ được tư thế hiên ngang, đúng là khí phách của một anh hùng Cao Bá Quát. “Đêm hôm ấy, lúc trại giam tỉnh Sơn chỉ còn vẳng có tiếng mõ trên vọng canh, một cảnh tượng xưa nay chưa từng có đã bày ra trong một buồng tối chật hẹp, ẩm ướt, đầy mạng nhện, đất bừa bãi phân chuột, phân gián”. Tác giả cố ý miêu tả bằng cách tương phản giữa tính cách cao quí của Huấn Cao với cái dơ dáy, bẩn thỉu của nhà tù, một hình ảnh thu nhỏ của xã hội thời bấy giờ.

Vẻ đẹp rực rỡ của Huấn Cao hiện lên trong đêm viết chữ cho viên quản ngục. Chính trong tình tiết này, cái mĩ và cái dũng hòa hợp. Dưới ánh đuốc đỏ rực của một bó đuốc tẩm dầu, “một người tù cổ đeo gông, chân vướng xiềng, đang dậm tô nét chữ trên tấm lụa trắng tinh căng trên mảnh ván. Người tù viết xong một chữ, viên quản ngục lại vội khúm núm cất những đồng tiền kẽm đánh dấu ô chữ trên phiến lụa óng”. Hình ảnh người tử tù trở nên lồng lộng. Viên quản ngục và viên thư lại trở nên nhỏ bé, bị động, khúm núm trước người tử tù.

Vì sao Nguyễn Tuân lại nói đây là một “cảnh tượng xưa nay chưa từng có”?

Cảnh tượng này quả là lạ lùng, chưa từng có vì trò chơi chữ nghĩa thanh tao có phần đài các lại không diễn ra trong thư phòng, thư sảnh, mà lại diễn ra nơi ngục tối chật hẹp, bần thỉu, hôi hám.

Cảnh tượng lạ lùng chưa từng thấy là hình ảnh tên tử tù cho chữ thì nổi bật lên uy nghi lộng lẫy, còn viên quản ngục và thư lại, những kẻ đại diện cho xã hội đương thời thì lại khúm núm run rẩy.

Điều đó cho thấy rằng trong nhà tù tăm tối, hiện thân cho cái ác, cái tàn bạo đó, không phải cái ác, cái xấu đang thống trị mà chính cái Đẹp, cái Dũng, cái Thiện, cái cao cả đang làm chủ. Với cảnh cho chữ này, cái nhà ngục tăm tối đã đổ sụp, bởi vì không còn kẻ phạm tội tử tù, không có quản ngục và thư lại, chỉ có người nghệ sĩ tài hoa đang sáng tạo cái đẹp trước đôi mắt ngưỡng mộ sùng kính của những kẻ liên tài, tất cả đều thấm đẫm ánh sáng thuần khiết của cái đẹp, cái đẹp của thiên lương và khí phách. Cũng với cảnh này, người tử tù đang đi vào cõi bất tử. Sáng mai ông sẽ bị tử hình, nhưng những nét chữ vuông vắn, tươi đẹp hiện lên cái hoài bão tung hoành cả một đời của ông trên lụa bạch sẽ còn đó. Và nhất là lời khuyên của ông đối với tên quản ngục có thể coi là lời di huấn của ông về đạo lí làm người trong thời đại nhiễu nhương đó. Quan niệm của Nguyễn Tuân là cái Đẹp gắn liền với cái Thiện. Người say mê cái đẹp trước hết phải là người có thiên lương. Cái Đẹp của Nguyễn Tuân còn gắn với cái Dũng. Hiện thân của cái Đẹp là hình tượng Huấn Cao với khí phách lừng lẫy đã sáng rực cả trong đêm cho chữ trong nhà tù.

Bên cạnh hình tượng Huấn Cao lồng lộng, ta còn thấy một tấm lòng trong thiên hạ. Trong đêm cho chữ, hình ảnh viên quản ngục cũng cảm động. Đó là âm thanh trong trẻo chen vào giữa một bản đàn mà nhạc luật đều hỗn loạn xô bồ. Cái tư thế khúm núm, giọng nói nghẹn ngào, cái cúi đầu xin bái lĩnh và cử chỉ run run bưng chậu mực không phải là sự quỵ lụy hèn hạ mà là thái độ chân thành khiến ta có cảm tình với con người đáng thương này.

Đoạn truyện ông Huấn Cao cho chữ là đoạn văn hay nhất trong truyện ngắn “Chữ người tử tù”. Bút pháp điêu luyện, sắc sảo khi dựng người, dựng cảnh, chi tiết nào cũng gợi cảm, gây ấn tượng. Ngôn ngữ Nguyễn Tuân biến hóa, sáng tạo, có hồn, có nhịp điệu dư ba. Một không khí cổ kính trang nghiêm đầy xúc động, có phần bi tráng toát lên trong đoạn văn.

“Chữ người tử tù” không còn là “chữ” nữa, không chỉ là Mỹ mà thôi, mà “những nét chữ tươi tắn nó nói lên những hoài bão tung hoành của một đời người”. Đây là sự chiến thắng của ánh sáng đối với bóng tối. Đấy là sự chiến thắng của cái đẹp, cái cao thượng, đối với sự phàm tục nhơ bẩn, cũng là sự chiến thắng của tinh thần bất khuất trước thái độ cam chịu nô lệ. Sự hòa hợp giữa Mỹ và Dũng trong hình tượng Huấn Cao là đỉnh cao nhân cách theo lí tưởng thẩm mĩ của Nguyễn Tuân, theo triết lí “duy mĩ” của Nguyễn Tuân.

(Nguồn ônthi)
 
S

study_and_play

Dàn ý và 2 bài viết ở trên chỉ mang tính chất tham khảo, bài viết nào cũng còn những hạn chế nhưng cũng có những đặc sắc riêng, những sáng tạo riêng... của người viết. Hi vọng bạn có thể tổng kết và rút ra những ưu điểm, nhược điểm của 2 bài viết trên để hoàn thành xuất sắc bài viết của mình!

Good luck!:)>-
 
T

thuhuong73

Cảnh cho chữ là một cảnh tượng xưa nay chưa từng có:
Xưa nay cảnh cho chữ chỉ được xảy ra ở nơi thư phòng, viện sách nhưng ở đây lại diễn ra ở nơi chật trội, hôi hám.Nơi tù ngục
Người cho chữ xưa nay là những người tao nhân mặc khách, chỉn chu. còn ở đây người cho chữ lại là người " cổ đeo xiềng xích" mang án tù chết, người xin chữ lại là người trông ngục. Có vẻ như tác giả đã cố tình để cho họ vào một tình cảnh éo le, .....
Hơn thế nữa sau khi cho chữ, trước khi chết Huấn Cao đã suýt phụ một tấm lòng trong thiên hạ, và còn khuyên vieen quản ngục hãy đi tìm một nơi khác, làm một cái nghề khác cho xứng đáng với tấm lòng đó.Không làm nhơ nhuốc tâm hồn như vậy
 
O

ok_baby_care

viet do ec ak ma` cug vik, coi ne`k
Cảnh cho chữ là một cảnh tượng xưa nay chưa từng có:
Xưa nay cảnh cho chữ chỉ được xảy ra ở nơi thư phòng, viện sách nhưng ở đây lại diễn ra ở nơi chật trội, hôi hám.Nơi tù ngục
Người cho chữ xưa nay là những người tao nhân mặc khách, chỉn chu. còn ở đây người cho chữ lại là người " cổ đeo xiềng xích" mang án tù chết, người xin chữ lại là người trông ngục. Có vẻ như tác giả đã cố tình để cho họ vào một tình cảnh éo le, .....
Hơn thế nữa sau khi cho chữ, trước khi chết Huấn Cao đã suýt phụ một tấm lòng trong thiên hạ, và còn khuyên vieen quản ngục hãy đi tìm một nơi khác, làm một cái nghề khác cho xứng đáng với tấm lòng đó.Không làm nhơ nhuốc tâm hồn
 
M

mjzzkun

cảnh cho chữ là một cảnh tượng xưa nay chưa từng có:
đúng là một cảnh tượng .một sự kiện chưa từng thấy bởi ngay giữa chốn ô trọc ,bụi bặm vốn là nơi ngư trị của cái ác,cái xấu,có một sự kiện đầy tính văn hóa và thẩm mĩ đã diễn ra.giữa cái tăm tối,bẩn thỉu,hôi hám ẩm mốc đầy phân chuột phân gián của nhà giam,ngọn đuốc tẩm dầu lung linh soi tỏ ba cai đầu đang cúi xuống,chăm chú trên vuông lụa bạch trắng tinh con nguyên vẹn lần hồ.mùi mực tàu tỏa ra thơm phức khắp nhà tù,ngọn đuốc rừng rực sáng,xua tan bóng tối âm u va không khí xu uế lạnh lẽo của gian phòng.đặc biệt trong xà lim co sư thay đổi địa vị,ngôi thứ gữa kẻ thông trị với người bị trị.kẻ lam chủ giờ đây ko phải la viên cai ngục mà là kẻ tử tù đang chờ ngày ra pháp trường....có thể xem khung cảnh cho chữ và sự quy phục hoàn toàn của viên quản ngục trước kẻ tử tù huấn cao. chính la sự chiến thắng vinh quang của cái tài,cái đẹp,cái thiên lương trong sáng ở ngay giữa sảo huyệt của bóng tối,của cái ác va cái xấu...
 
S

sieunhanleme

chữ người tử tù

Nguyễn Tuân- một nhà văn lớn, một nghệ sĩ suốt đời đi tìm cái đẹp. Ông đã để lại nhiều tác phẩm hay và đem đến cho nền văn xuôi hiện đại một phong cách tài hoa và độc đáo, trong đó có 'chữ người tử tù'. Đặc biệt cảnh cho chữ đã để lại cho người đọc một ấn tương khó phai- một cảnh tượng xưa nay chưa từng có.
Vì sao đây lại là cảnh xưa nay chưa từng có?
Trước đây cảnh cho chữ thường xảy ra ở những nơi trang nhã, sang trọng như thư phòng..., có rượu, phong cảnh hữu tình làm cảm hứng sáng tác và vào đêm trăng sáng, ngày đẹp trời...Tuy nhiên, với Nguyễn Tuân, cảnh cho chữ chỉ cần xảy ra ở nơi ngục tối cũng làm nên một 'bức tranh để đời ' của người nghệ sĩ. Thời gian cho chữ chưa tùng có: một đêm tối. Không gian cũng chưa từng có: nơi ngục tù-là nơi ngự trị của bóng tối, cái xấu, cái ác. Nơi đây có những thứ thù địch với cái đẹp, đó là không gian chật hẹp, con người mất tự do về thể xác,ẩm ướt, tường đầy mạng nhện , đất bừa bãi phân chuột, phân gián, không khí toả ra như đám cháy hà, khói bốc toả cay mắt. Vậy mà một tác phẩm nghệ thuật vẫn được ra đời, cái đẹp vẫn xuất hiện ở một nơi tưởng chừng như không bao giờ này. Dây là một điều chưa từng có của cảnh cho chữ.
Người xin chữ cũng chưa từng có. Quản ngục là đại diện cho quyền lực, cho cái ác, lại là người bất chấp tất cả kể cả mạng sống để có được cái đẹp. Đây là người có tấm lòng biệt nhỡn với cái đẹp, là hiện thân của cái đẹp bị sa vào bùn lầy một cách bất đắc dĩ. Là người có quyền lực, nắm mọi quyền hành khi xin chữ lại khúm núm, sợ sệt.
NGười cho chữ hoàn toàn đối lập với người xin chữ. Huấn Cao là người bị mất tự do về thể xác, mất quyền hành thì hiên ngang, ung dung đường vệ................

còn lại viết và sửa hộ em với:(:(:(:(:(:(:(:(:(:(:(:(:(
:D:D:D:D:D:D:D:D:D:D:D

em xin hậu tạ ah@};-%%-
 
Top Bottom