[VĂN10]Ai giúp mình đề văn này với !

Q

quanvhla1

[TẶNG BẠN] TRỌN BỘ Bí kíp học tốt 08 môn
Chắc suất Đại học top - Giữ chỗ ngay!!

ĐĂNG BÀI NGAY để cùng trao đổi với các thành viên siêu nhiệt tình & dễ thương trên diễn đàn.

Đề : V.Lê-nin nói : "Tôi không sợ khó, không sợ khổ, tôi chỉ sợ những phút yếu mềm của lòng tôi. Đối với tôi chiến thắng bản thân là chiến thắng vẻ vang nhất.".Từ những kỉ niệm của tuổi học trò, anh(chị) hãy lập dàn ý cho bài văn viết về câu chuyện : Một học sinh tốt phạm phải sai lầm trong "những phút yếu mềm" nhưng đã kịp thời tỉnh ngộ, "chiến thắng bản thân...",vươn lên trong cuộc sống, trong học tập.
Ai giúp e với tks m.n nhìu :D^^
 
Last edited by a moderator:
D

duyenkute93

mình tìm đc bài này.tham khảo qua nhéTrong suốt thời học sinh từ trc tới giờ, có biết bao nhiêu kỉ niệm vui buồn đã trôi qua, nhưng một trong những kỉ niệm khó quên nhất đối với tôi là về Đông - cậu bạn thân hồi cấp hai. Một kí ức cho mãi tới giờ tôi còn nhớ rất rõ như mới chỉ ngày hôm qua...

Vào năm lớp tám, tôi đc cô giáo xếp chỗ cho ngồi cạnh một cậu bạn tên Đông. Trò chuyện với nhau khá là hợp cạ, chẳng mấy mà chúng tôi trở thành bạn thân, có gì cũng hay cha sẻ, giúp đc gì cũng giúp nhau... Cậu ấy có sức học rất khá, cũng năng nổ trong các hoạt động. Mọi việc cậu ấy làm đều rất khéo léo và đều tốt đẹp. Đông hay cười và rất lạc quan, nhìn bề ngoài liệu có ai nghĩ cậu bị một căn bệnh về máu - căn bệnh mà lượng hồng cầu trong máu ko đủ, thường xuyên phải đi viện thay máu. Ban đầu là hàng năm, rồi vài tháng, sau là mỗi tháng... cứ như thế, người cậu ấy trở nên xanh xao, nghỉ học cũng nhiều hơn. Dù vậy Đông vẫn cố gắng học tập, vì đối với cậu ấy, học ko chỉ là việc yêu thích mà còn là thứ giúp cậu ấy quên đi tất cả những buồn đâu, lo lắng về bản thân. Nhưng rồi có một lần, cậu ấy mắc sai lầm trong bài kiểm tra - môt nhầm lẫn ko đáng có khiến điêm của cậu bị thụt hẳn. Đông rất buồn vì chuyện đó. Nhưng rồi những bài kiểm tra sau cũng như thế mặc dù cậu ấy đã cố gắng cẩn thận... Đông đâm ra chán nản, bê trễ việc học hơn trước...

Một ngày lạnh lẽo cuối tháng mười năm ấy, Đông bỗng dưng nghỉ học mà chẳng báo trước, chúng tôi đều nghĩ cậu ấy lại đi thay máu nên ko ai để ý mấy... cho đến khi cô giáo chủ nhiệm gọi đến hỏi thăm mới biết cha cậu ấy mới mất tối hôm trước vì bị tụt huyết áp giữa đêm... Vài ngày sau, hội phụ huynh lớp tôi đi đưa tang cha bạn ấy. Ngày hôm ấy, Đông vẫn nghỉ học... và những đợt gió lùa vào lớp học làm tôi thấy buốt giá tới tận xương tủy... Ngoài sân, cây bàng trơ cành khô khốc, một xíu lá còn cố bám lại đang vật lộn trc những cơn gió đang ào ạt xô tới... Bầu trời u ám, một màu xám ảm đạm... Không một tiếng nói cười, một tiếng rì rầm cũng ko... Cả ngày hôm ấy, tôi chỉ nghe đc tiếng gió rít qua cửa sổ... tối hôm ấy về, mẹ tôi lắc đầu nói: "Đến là khổ! Nhìn thấy mà thg tâm, cái chết đến với con ng ta sao quá đột ngột!". Bà cũng kể lại rằng mẹ Đông đã khóc hết nc mắt... bà đã ngã khụy và gần như ngất đi khi thấy ngta vùi từng nắm đất lên huyệt mộ chồng mình...

Vài hôm sau, Đông đi học trở lại. Cậu ấy thất thần, đờ đẫn và câm lặng như người mất hồn. Tôi thấy trong đôi mắt ấy hoàn toàn trống rỗng, một màn đêm đen đặc sâu hoắm... Tôi, cả lớp, và thậm chí tất cả giáo viên đều đã nghe tin, ko ai nỡ nói cười dù chỉ một lời... Mọi người đều biết cậu ấy đang đau khổ tột cùng... Mọi ng đều cố gắng tiến đến gần, chia sẻ, cảm thông cho cậu ấy. Nhưng Đông vẫn ngồi trơ phỗng như bức tượng, chả nói chả rằng lấy một lời... Cậu ấy đến lớp. Học. Rồi đi về. Lặng lẽ. Cơ học. Như một thói quen. Như thể bị ai ép buộc.... Cứ như thế nhiều tuần sau đó...

Sắp hết tháng mười một, chỉ vài tuần nữa là thi học kì, tôi đâm sốt ruột vì thái độ của Đông. "Chả nhẽ cậu ấy ko định học hành một cách tử tế nữa à? Sắp thi đến nơi rồi! Gì thì gì, vẫn phải học chứ! Còn cả tương lai phía trước!"- Tôi sôi lên. Tiến đến chỗ cậu ấy, tôi nói:" Đông! Ta cần nói chuyện!". Cậu ấy vẫn ngồi trơ ra, mắt nhìn vô đinh, chả nói gì. Tôi nóng tiết, giơ tay lên...

Trong phút chốc, ánh mắt ấy như bừng tỉnh. Cậu ấy đưa tay lên má, sững sờ ko nói được một lời ào. Tôi nhướn lông mày:

- Thế nào cậu ấm? Đã tỉnh chưa?

Thấy đôi mắt kia đang có vẻ uất ức, tôi nói liền một hồi:

- Đối diện sự thật đi! Cha cậu thực sự đã mất rồi! Giờ chỉ còn mẹ cậu thôi, một mình bà nuôi cậu thôi! Chả nhẽ cậu giữ thái độ sống này mãi à? Sống LAY LẮT và VÔ DỤNG? Cha cậu mà nhìn thấy cậu như thế này chắc ông ko siêu thoát nổi! Mẹ cậu cũng chỉ còn có mình cậu thôi! Đừng dựa vào bà nữa, đã đến lúc cậu cần phải đưa vai mình cho ng khác rồi!

Nói rồi tôi đưa tay:

- Đứng dậy đi, càng đau khổ càng phải đứng dậy! Nếu cậu ko thể tự đứng dậy, tôi sẽ cho cậu mượn cánh tay tôi! Còn cả việc học nữa, cậu định cứ ì trệ thế này suốt đời à? Cậu đã mất đi một thứ rất quan trọng rồi, dừng để chính mình đánh mất tiếp những thứ khác nữa... Đồ ngốc!"

Nói đến đây, mắt cậu ấy rưng rưng nhìn tôi, rồi bỗng nhìn xuống ngại ngùng, môi run run mấp máy: "... Xin lỗi..."

Tôi khẽ choàng tay lên cổ Đông, rủ đầu cậu ấy xuống vai tôi và nói: " Xin lỗi gì chứ! Tớ ko phải là người cậu cần xin lỗi... Thôi, giờ thì cứ khóc đi, khóc cho đến khi cạn nước mắt thì thôi! Chỉ cần ko để nước mắt của mình làm mù mòa trước những nỗi đau của ng khác... Mẹ cậu, chắc chắn bà đã đau khổ rất nhiều..."

Từ sau lần đó, cậu ấy đã trở lại như trước, có phần quyết tâm và nghị lực hơn trong học tập, con người cũng trưởng thành hơn, chững chạc hơn... Năm lớp chín, cậu ấy đoạt Giải Nhất trong kì thi học sinh Giỏi cấp thành phố môn Tiếng anh. Thi cấp ba sau này, Đông đỗ Chuyên Ngoại Ngữ với số điểm xuất sắc. Tôi mừng cho những thành công của cậu ấy... Mỗi lần nhìn thấy nụ cười trên khuôn mặt Đông, lòng tôi cũng thấy thật thanh thản...

Ngước lên bầu trời, tôi thầm nghĩ:" Liệu cha của Đông có đang nhìn cậu ấy mỉm cười?"

Cuối cấp, lúc chia tay, cậu ấy lại nhìn lên trời mỉm cười và nói với tôi:"Linh à... Cám ơn cậu, cám ơn đã thức tỉnh tớ, dù cách cậu làm có hơi kì lạ... Nhưng dù sao đi nữa.. cám ơn nhiều! Có lẽ ... kí ức sâu sắc nhất thời cấp hai của tớ là cái bạt tai trời giáng của cậu đấy!..."

Mỗi mùa đông về, tôi lại nhớ đến cậu bạn thân và cái mùa đông năm ấy... Những lời tôi nói với cậu ấy có lẽ cũng là những lời tự nói với chính mình. Đã có bao lần tôi gục ngã mà ko đứng dậy nổi, nhiều lúc cũng để sự yếu đuối chi phối bản thân.... Nhìn cậu ấy vươn lên như thế, tự nhủ mình bản thân cũng phải cố gắng nhiều hơn nữa....
 
Top Bottom