văn

T

toiyeuhocmai.com

[TẶNG BẠN] TRỌN BỘ Bí kíp học tốt 08 môn
Chắc suất Đại học top - Giữ chỗ ngay!!

ĐĂNG BÀI NGAY để cùng trao đổi với các thành viên siêu nhiệt tình & dễ thương trên diễn đàn.

Em hãy viết mọt bài văn tưởng tượng về cuộc ganh tị giữa xe đạp, xe máy, ô tô trong nhà em. Mỗi phương tiện đều có điểm mạnh điểm yếu, tiện lợi và bất lợi. Hãy dựa vào đó kể lại một cuọc đối thoại của chúng
 
M

maidoany_nhi

Bài làm:

Cuộc sống của con người hiện đại ngày nay không thể thiếu được phương tiện đi lại. Nhà tôi cũng vậy, mỗi thành viên trong gia đình lựa chọn các phương tiện đi lại khác nhau, phù hợp với công việc và học tập. Bởi vậy, nhà tôi có cả ô tô, xe máy và xe đạp. Thường ngày, bố tôi đi làm bằng ô tô, mẹ tôi đi làm bằng xe máy và tôi đi học bằng xe đạp. Em tôi còn nhỏ nên mẹ tôi đón đưa đến trường. Cả ô tô, xe máy và xe đạp vẫn luôn phục vụ gia đình tôi tận tình, chu đáo.

Một buổi tối nọ, tôi giúp bố ra khóa cửa gara. Khi tới gần, tôi nghe thấy có tiếng xì xầm, tranh luận. Lại gần hơn một chút, tôi nghe thấy tiếng của Xe Đạp. Xe Đạp đang than phiền:

- Ở trong nhà này, tôi là thiệt thòi nhất, ít được quan tâm nhất. Tôi tuy gầy gò ốm yếu nhất nhà lại gần như ít khi được mọi người quan tâm sửa chữa chăm chút. Thế mà ngày nào tôi cũng cõng cô chủ đi bốn năm cây số để đến trường. Những hôm cô chủ đi sớm thảnh thơi thì tôi còn thấy nhẹ nhàng, nhưng hôm nào bị muộn giờ là cô chủ đạp tôi chạy thật nhanh, khiến toàn thân tôi quay cuồng, đau nhức. Đã vậy cứ thỉnh thoảng tôi lại bị thương phải băng bó. Các anh khỏe hơn tôi, nhưng lại được chăm sóc nhiều hơn, ăn no mặc đẹp. Hai anh thấy tôi có đòi hỏi gì nhiều không? À còn nữa, các anh xả khói làm ô nhiễm môi trường và xe máy còn hay luồn lách,đánh võng,gây ra tai najngiao thông. Sướng nhất là anh ô tô, anh ấy được ông chủ và mọi người cưng chiều.

Nghe Xe Đạp nói vậy, Xe Máy lên tiếng:

- Ừ, Xe Đạp cũng vất vả đấy, nhưng Xe Đạp chỉ phải phục vụ mỗi cô chủ thôi, chẳng thấm tháp gì so với tôi đâu. Ngày nào tôi cũng phải chở bà chủ và cô chủ nhỏ đến trường, rồi đưa bà chủ đi làm và không biết bao nhiêu việc khác của bà chủ nữa. Nhất là hôm nào bà chủ đi chợ thì đeo lên tôi đủ thứ lỉnh kỉnh, có nhiều hôm cá thịt tanh lắm. Tôi phục vụ chính cho bà chủ, nhưng tôi cũng phục vụ cả ông chủ nữa. Nhiều khi tránh kẹt xe hoặc phải đi vào đường ngõ nhỏ, ông chủ cho anh Ô tô nghỉ ngơi và tôi thay anh ấy phục vụ ông chủ. Tôi đồng ý với

Xe Đạp là anh Ô tô sướng nhất. Anh em mình phải đòi ông bà chủ

đối xử công bằng với mình.



Từ nãy giờ im tiếng, bây giờ Ô Tô mới chậm rãi lên tiếng, ra vẻ người lớn lắm:

- Đúng là các anh cũng vất vả, nhưng các anh nói rằng tôi sướng hơn và ghen tị với tôi thì không đúng đâu. Các anh chỉ nhìn thấy tôi bóng bẩy, nhưng các anh đâu biết tôi vất vả thế nào. Các anh đâu có phải đi xa, còn tôi, có những ngày đưa ông chủ đi đêm về hôm tới hàng trăm cây số. Những khi trời mưa gió, nắng gắt hay giá rét, các anh được ông bà chủ cho nghỉ ngơi ở nhà, còn tôi thì phục vụ cả nhà đi làm và đi học, lấy thân mình che mưa, che nắng và ngăn gió rét để giữ gìn sức khỏe cho cả nhà. Đấy là còn chưa kể, tôi phải luôn chở người và chở hàng nhiều và nặng nề hơn các anh nhiều lần. Tuy có đôi lúc tôi được sung sướng hơn các anh, nhưng nhiều lúc tôi vất vả hơn các anh. Tôi nghĩ chúng ta không nên đôi co, ghen tị với nhau mà nên cùng hợp tác, hỗ trợ phục vụ gia đình ông bà chủ. Niềm hạnh phúc của chúng ta là được phục vụ con người và làm cho con người vui lòng.

Nghe Ô Tô nói phải, Xe Đạp và Xe Máy im lặng. Tôi bước thẳng vào nhà để xe và nói:

- Xe Đạp, Xe Máy và Ô Tô này, các bạn có biết gia đình tôi yêu quí các bạn và các bạn quan trọng như thế nào không? Các bạn được sinh ra là để đáp ứng nhu cầu khác nhau của con người, phục vụ cuộc sống ở các lĩnh vực khác nhau. Tất cả các bạn đều quan trọng với gia đình tôi và chúng tôi yêu quí các bạn như nhau. Có các bạn chúng tôi mới đỡ vất vả. Xin đừng tị nạnh thiệt hơn nữa nhé, có như vậy nhà mình mới vui vẻ hạnh phúc được chứ.

Còn tôi, kể từ hôm vô tình nghe được câu chuyện giữa Xe Đạp, Xe Máy và Ô Tô, hàng ngày tôi dành thêm một khoảng thời gian để chăm sóc vỗ về an ủi chúng. Cũng từ đó, Xe Đạp, Xe Máy và Ô Tô không còn tranh cãi, ghen tị nhau nữa, sống vui vẻ và hết lòng phục vụ gia đình tôi. Cả nhà tôi thấy vậy ai cũng hài lòng và vui vẻ.

Trong cuộc sống, mỗi người chúng ta cần biết giữ gìn và chăm sóc các phương tiện đi lại của mình vì đó là những người bạn đồng hành, người bạn biết cảm thông và chia sẻ. Các phương tiện ấy mải miết cùng chúng ta đi theo những nhịp đi của cuộc sống để đưa chúng ta đến với những thành công.


Nguồn: Sưu tầm


Bài làm
Trong nhà tôi có ba phương tiện giao thông là bác ô tô, chú xe máy và anh xe đạp. Một hôm, trời nóng bức, tôi leo lên người bác ô tô mở tung hết cánh cửa xe ra để nằm cho mát. Tôi chợt nghe thấy có tiếng rên rỉ của bác ô tô: "Kít! Kít! Đau quá! Đau quá!".
Nghe thấy tiếng bác ô tô rên rỉ, anh xe đạp ở bên cạnh thì thầm với chú xe máy:
- Bác ô tô sướng thật, suốt ngày nằm ở nhà, chẳng vất vả gì. Thỉnh thoảng, nhà chủ phải đi bốc hàng thì mới phải đi còn những ngày thường thì được tắm rửa sạch sẽ, có khi còn được mua quần áo mới cho nữa. Chẳng bù cho tôi, tôi là người khổ nhất, người tôi gầy gò, ốm yếu nhất trong ba người, thế mà ngày nào cũng phải cùng ông chủ tập thể dục vào buổi chiều, ngày nào cũng phải đi bốn, năm cây số chứ ít gì đâu. Chân tay tôi lúc nào cũng ra rời. Có lần chân tay còn bị chảy máu vì dẫm phải đinh hay vấp hòn đá nhọn giữa đường, ông chủ phải mang tôi đi băng bó vết thương cho lành lại. Bác ô tô mới có thế mà đã kêu toáng cả lên.
Bác ô tô nghe thấy nhưng vẫn lờ đi, coi như không có chuyện gì cả. Được thể, chú xe máy lên tiếng:
- Ừ, chẳng bù cho tôi suốt ngày phải làm việc, luôn chân luôn tay, chẳng mấy khi được nghỉ ngơi. Buổi sáng thì chở cô chủ đến trường, trưa về lại cùng bà chủ ra chợ, đến chiều bà chủ lại bắt mang hàng đi cất. Đợt vừa rồi, chắc làm việc quá sức nên tôi bị ốm, ông chủ bà chủ không mang hàng đi cất được, buộc phải chờ tôi khoẻ hẳn. Tuy tôi to hơn anh thật đấy nhưng lại phải làm việc nặng hơn, nhiều hơn. Trong số chúng ta, tôi mới là người khổ nhất.
Bác ô tô nghe thấy hết, không chịu được nữa, định cho mỗi người một cái bạt tai nhưng may là bác ấy trấn tĩnh lại được, chứ không thì... Bác nghĩ mình là người có tuổi, không nên làm như vậy, chi bằng giải thích để mọi người hiểu. Bác ô tô cất giọng từ tốn và nghiêm khắc nói:
- Các anh vừa nói gì với nhau tôi đều đã nghe thấy cả. Nhưng tôi thắc mắc là, chẳng hiểu các nhà nghiên cứu đã phát minh ra chúng ta làm gì cơ chứ? Họ bỏ công sức và tiền của làm ra chúng ta là để làm cảnh hay sao? Chẳng nhẽ chúng ta lại là một lũ vô tích sự?
Sau những câu hỏi của ô tô đưa ra, xe đạp và xe máy liếc nhìn nhau, mặt người nào người nấy đỏ bừng, không nói được câu nào. Bác ô tô lại nói tiếp:
- Các nhà nghiên cứu phát minh ra chúng ta để phục vụ cho cuộc sống con người, giúp con người thuận tiện hơn khi đi lại, mua bán, giao tiếp. Còn bản thân tôi, tôi cũng phải làm việc, thậm chí là những công việc nặng nhọc, nhiều hơn các anh. Mà nào tôi có hé răng kêu ca với ai, thỉnh thoảng có đau mỏi quá thì kêu lên một mình đấy thôi! Phải biết rằng con người vất vả lắm mới kiếm ra được hạt cơm hạt gạo chứ chẳng ai không dưng lại có mà ăn!
Nói xong, bác ô tô ho lấy ho để. Thấy thế, anh xe đạp và chú xe máy vội chạy lại xoa bóp cho bác ô tô và xin lỗi rối rít.
Từ đó họ không còn kêu ca, phàn nàn nữa, ai cũng cố gắng làm việc.


Nguồn Sưu tầm


Hoặc tham khảo thêm tại đây: http://bookbuy.vn/ebook/6292/nha-em...uong-tuong-ve-cuoc-tranh-luan-giua-chung.html

Chúc vui!
Thân ~ Nhi

chú ý : ko đc chằn link ngoài diễn đàn
 
Last edited by a moderator:
Top Bottom