A
angel_97
Chắc suất Đại học top - Giữ chỗ ngay!! ĐĂNG BÀI NGAY để cùng trao đổi với các thành viên siêu nhiệt tình & dễ thương trên diễn đàn.
zạk zạk...sau đây là bài dự thi UPU của 1 người bạn ...nó nhờ e post dùm và xjn mọi người cái ý kiến về bài này ạ ^^~...
Mọi ng` cho e cái nhận xét nhé
--------------------------------------------------------------------
Sóc Trăng, ngày ... tháng ... năm ...
Chào ngài "Thần Chết" của thiên nhiên!
Mấy ngày nay, việc chính trị xã hội đất nước hay thế giới gì đó của ngài vẫn tiến triển tốt chứ? Nếu đúng vậy thì tôi quả là không sai khi chọn ngài. Thật ra, tôi chỉ muốn thắc mắc một vài điều về chính tôi và tôi biết, chỉ có những người như ngài mới có thể trả lời được. Trước giờ, tôi vẫn tự hỏi: "Tôi là ai?" và giờ tôi lại tự hỏi: "Mình còn sống được bao lâu nữa?"
Từ cái ngày tôi vừa mở mắt nhìn trời, tôi đã rất muốn đi tìm lại chính tôi. "Tôi là ai?". Tôi quá khác với những người xung quanh. Đôi chân tôi từ nhỏ đã bị chai mòn mà tôi chẳng thể hiểu nổi lý do. Thân thể người ta ai cũng đều bình thường, phủ một màu xanh và nâu hiền hoà. Còn tôi, tím và đỏ chói mắt, đầy phản cảm. Tôi thắc mắc sao con người ta cứ cao cứ lớn lên mãi. Còn tôi, cứ lùn cũn cỡn, thân bèo bọt mong manh như đã chết. Với vài điều khác người đó của tôi thì dù có bị sét đánh tan tành cũng chẳng ai nhận tôi làm con, chẳng ai coi tôi là bạn. Vì đơn giản: họ chỉ xem tôi là một cái cây bị đột biến. Vậy "tôi là ai?"
Rồi một ngày, tôi cũng hiểu rõ lý do làm tôi ra nông nỗi như vậy. Thực chất, tôi đã cắm rễ và lớn lên trên một chai thuốc hoá học của ai đó để lại. Cứ ngày qua ngày, tôi càng kỳ dị hơn, đến nỗi tôi có thể bứng cả gốc rễ mình lên mà đi khắp mọi nơi. Tôi đi từ nơi này sang nơi khác, từ khu rừng này sang khu rừng khác và cuối cùng, tôi đã đến một nơi.
Tôi như lạc mất hồn khi biết được khu đất hoang trần trụi trước mặt tôi từng là một nơi rừng xanh biêng biếc của vô số loài cây lâu năm. Loài địa y ở đây bảo đã có một đoàn người lạ đến trước tôi vài ngày và họ đã đốn hết cây để lấy gỗ một cách tàn nhẫn không thương tiếc. Ai tưởng tượng nổi không? Ngài nghĩ xem, ngài sẽ đau biết nhường nào khi bị lưỡi cưa, từ từ, từ từ xẻ ngang thân. Ngài cầm lòng nỗi hay không khi nhìn từng người từng người bạn của mình lần lượt ngã xuống? Và nếu ngài thử nghĩ mình là mấy tên lâm tặc đó thì liệu ngài có biết ngài đã làm một việc, một tội ác tày trời đến mức nào không?
Tôi đã phải chịu cái nắng gay gắt, lết từng bước đi cực khổ trên những vùng đất hoang tàn như thế. Tôi suýt bị dòng lũ cuốn trôi từ trên núi cao xuống mặt đất. Tôi đã phải nhắm mắt bịt mũi chạy thật xa ra khỏi chốn địa ngục toàn khí độc. Tôi như muốn khóc khi nhận ta cái địa ngục đó chính là nơi mà hàng trăm người bạn của tôi đang sinh sống. Nhưng, nhưng mà... tôi không thể khóc bởi trước mắt tôi, một cơn mưa mà tôi cứ tưởng sẽ gieo mầm cho sự sống rừng xanh, giờ đã phá hủy hoàn toàn chốn cỏ cây vốn đang tươi tắn, bình yên.
Giây phút ấy, tôi như ngã quỵ xuống. Tôi không thể khóc và cũng chẳng thể cười. Tôi chỉ biết lặng người, nhìn tất cả dàn biến mất, từ phút đến từng giây, nhạt nhoà, từng chút từng chút một. Tôi đã bước đi trên một cuộc hành trình dài và chứng kiến biết bao cảnh đau lòng những khoảnh khắc đáng thương xót về những người bạn của tôi. Giờ đây, bằng những gì tích góp được sau cuộc hành trình, tôi sẽ nói cho ngài biết, những đìêu mà ngài cần phải biết, ngay lúc này đây!
Cả đời cây xanh chúng tôi đã phục vụ hết mình cho cuộc sống của con người và động vật mà không cần bất cứ sự đền đáp nào. Chúng tôi có thể tạo ra nguồn ôxi cho con người và động vật hô hấp từ chính chất thải của họ. Ở mật độ dày và diện tích lớn, chúng tôi lọc khí, làm môi trường luôn sạch sẽ. Ở dạng rừng, chúng tôi giúp cân bằng hệ sinh thái và làm cuộc sống của con người tràn đầy màu sắc để tất cả trở nên có ý nghĩa hơn. Trong khi đó, con người lại đáp trả chúng tôi bằng những hành động không thể tha thứ nổi. Chúng tôi chẳng còn tâm trí đâu để lật lại cái hình ảnh bạn bè mình, từng người từng người bị đốn xuống và chết đi.
Giờ đây, tôi xin nói rằng, những cư dân cây xanh chúng tôi chỉ sống bởi chúng tôi cần và được sống, chứ chằng còn thiết tha gì cái thế giới loài người kia nữa. Chúng tôi sẽ chờ và sẽ đợi!
Chúng tôi sẽ đợi đến một ngày, nước lũ dâng ngập khắp những đồng bằng màu mỡ. Chúng tôi sẽ cười vào một những kẻ tham lam đã đốn ngã chúng tôi chỉ để làm lợi cá nhân.
Chúng tôi sẽ đợi đến lúc cát bụi tung bay trên cả một vùng trời rộng lớn. Lúc đó, chúng tôi sẽ cười hả hê sung sướng và tự hào vì chỉ có chúng tôi mới có thể tự vệ trước làn mưa bụi đó.
Chúng tôi sẽ chờ đến ngày, màn sương đầy độc hại do con người tạo ra sẽ đầu độc chính họ. Rồi chúng tôi sẽ lợt lờ nhìn con người ngã quỵ như chính sự ích kỷ nhẫn tâm vốn có của họ.
Chúng tôi sẽ cứ để bầu trời thêm rực lửa, để thấy từng người từng người bị nung nóng trong cái lồng kính nặng mùi CO2. Chúng tôi sẽ dửng dưng nhìn từng lực địa chìm dần dưới mực nước biển cuồn cuộn, đầy oán thù và căm giận.
Chúng tôi sẽ chờ đến thời khắc tầng ô-zôn bị phá vỡ hoàn toàn để chứng kiến cảnh mọi thứ đều bị huỷ diệt bởi tia cực tím. Chúng tôi sẽ rất vui mừng khi biết rằng mình và số phận làm cây xanh giờ đã được giải thoát.
Và nếu tất cả vẫn cứ tiếp diễn mãi như thế này thì chúng tôi sẽ chờ và sẽ đợi. Một ngày mà con người phải tự nhận ra và rửa sạch lỗi lầm của họ. Khi đó, chỉ có quay lại mà quỳ lạy van xin chúng tôi, những kẻ vô tri vô giác thì mới có cơ may sống sót được.
Vâng! Đây là những gì tôi có thể suy nghĩ và ghi ra khi ngôi nhà - khu rừng xanh cùng rất nhiều những người bạn thân yêu của tôi đang bị đầu độc một cách đáng thương. Xin hãy trả lời cho tôi biết: "Tôi còn sống được bao lâu nữa?" - trong màn khói khủng khiếp này!?
Tôi sắp chết! Mong rằng cánh bướm địa ngục có thể đưa bức thư này đến tay ngày. Đừng cứu tôi! Vì tôi đã chết từ lúc bức thư này chưa đến tay ngài. Nhưng xin hãy cứu lấy bạn bè của tôi, cứu lấy màu xanh của thế giới này. Nếu cuộc đời này và cái chết của tôi có thể đổi lấy sinh mạng quý giá của màu xanh, của muôn loài, trên Trái Đất này, tôi sẵn lòng ra đi, từ bỏ quãng đời phiêu bạt đi tìm nguồn sáng sinh tồn của mình.
Xin lỗi và cảm ơn!
Kính thư!
Mọi ng` cho e cái nhận xét nhé
--------------------------------------------------------------------
Đề bài: Hãy tưởng tượng em là một loài cây trong rừng. Em hãy viết thư gửi đến một người để giải thích vì sao việc bảo vệ rừng là rất quan trọng
(giới hạn : 800 chữ)
---------------------------------------------------------------------------------
(giới hạn : 800 chữ)
---------------------------------------------------------------------------------
Sóc Trăng, ngày ... tháng ... năm ...
Chào ngài "Thần Chết" của thiên nhiên!
Mấy ngày nay, việc chính trị xã hội đất nước hay thế giới gì đó của ngài vẫn tiến triển tốt chứ? Nếu đúng vậy thì tôi quả là không sai khi chọn ngài. Thật ra, tôi chỉ muốn thắc mắc một vài điều về chính tôi và tôi biết, chỉ có những người như ngài mới có thể trả lời được. Trước giờ, tôi vẫn tự hỏi: "Tôi là ai?" và giờ tôi lại tự hỏi: "Mình còn sống được bao lâu nữa?"
Từ cái ngày tôi vừa mở mắt nhìn trời, tôi đã rất muốn đi tìm lại chính tôi. "Tôi là ai?". Tôi quá khác với những người xung quanh. Đôi chân tôi từ nhỏ đã bị chai mòn mà tôi chẳng thể hiểu nổi lý do. Thân thể người ta ai cũng đều bình thường, phủ một màu xanh và nâu hiền hoà. Còn tôi, tím và đỏ chói mắt, đầy phản cảm. Tôi thắc mắc sao con người ta cứ cao cứ lớn lên mãi. Còn tôi, cứ lùn cũn cỡn, thân bèo bọt mong manh như đã chết. Với vài điều khác người đó của tôi thì dù có bị sét đánh tan tành cũng chẳng ai nhận tôi làm con, chẳng ai coi tôi là bạn. Vì đơn giản: họ chỉ xem tôi là một cái cây bị đột biến. Vậy "tôi là ai?"
Rồi một ngày, tôi cũng hiểu rõ lý do làm tôi ra nông nỗi như vậy. Thực chất, tôi đã cắm rễ và lớn lên trên một chai thuốc hoá học của ai đó để lại. Cứ ngày qua ngày, tôi càng kỳ dị hơn, đến nỗi tôi có thể bứng cả gốc rễ mình lên mà đi khắp mọi nơi. Tôi đi từ nơi này sang nơi khác, từ khu rừng này sang khu rừng khác và cuối cùng, tôi đã đến một nơi.
Tôi như lạc mất hồn khi biết được khu đất hoang trần trụi trước mặt tôi từng là một nơi rừng xanh biêng biếc của vô số loài cây lâu năm. Loài địa y ở đây bảo đã có một đoàn người lạ đến trước tôi vài ngày và họ đã đốn hết cây để lấy gỗ một cách tàn nhẫn không thương tiếc. Ai tưởng tượng nổi không? Ngài nghĩ xem, ngài sẽ đau biết nhường nào khi bị lưỡi cưa, từ từ, từ từ xẻ ngang thân. Ngài cầm lòng nỗi hay không khi nhìn từng người từng người bạn của mình lần lượt ngã xuống? Và nếu ngài thử nghĩ mình là mấy tên lâm tặc đó thì liệu ngài có biết ngài đã làm một việc, một tội ác tày trời đến mức nào không?
Tôi đã phải chịu cái nắng gay gắt, lết từng bước đi cực khổ trên những vùng đất hoang tàn như thế. Tôi suýt bị dòng lũ cuốn trôi từ trên núi cao xuống mặt đất. Tôi đã phải nhắm mắt bịt mũi chạy thật xa ra khỏi chốn địa ngục toàn khí độc. Tôi như muốn khóc khi nhận ta cái địa ngục đó chính là nơi mà hàng trăm người bạn của tôi đang sinh sống. Nhưng, nhưng mà... tôi không thể khóc bởi trước mắt tôi, một cơn mưa mà tôi cứ tưởng sẽ gieo mầm cho sự sống rừng xanh, giờ đã phá hủy hoàn toàn chốn cỏ cây vốn đang tươi tắn, bình yên.
Giây phút ấy, tôi như ngã quỵ xuống. Tôi không thể khóc và cũng chẳng thể cười. Tôi chỉ biết lặng người, nhìn tất cả dàn biến mất, từ phút đến từng giây, nhạt nhoà, từng chút từng chút một. Tôi đã bước đi trên một cuộc hành trình dài và chứng kiến biết bao cảnh đau lòng những khoảnh khắc đáng thương xót về những người bạn của tôi. Giờ đây, bằng những gì tích góp được sau cuộc hành trình, tôi sẽ nói cho ngài biết, những đìêu mà ngài cần phải biết, ngay lúc này đây!
Cả đời cây xanh chúng tôi đã phục vụ hết mình cho cuộc sống của con người và động vật mà không cần bất cứ sự đền đáp nào. Chúng tôi có thể tạo ra nguồn ôxi cho con người và động vật hô hấp từ chính chất thải của họ. Ở mật độ dày và diện tích lớn, chúng tôi lọc khí, làm môi trường luôn sạch sẽ. Ở dạng rừng, chúng tôi giúp cân bằng hệ sinh thái và làm cuộc sống của con người tràn đầy màu sắc để tất cả trở nên có ý nghĩa hơn. Trong khi đó, con người lại đáp trả chúng tôi bằng những hành động không thể tha thứ nổi. Chúng tôi chẳng còn tâm trí đâu để lật lại cái hình ảnh bạn bè mình, từng người từng người bị đốn xuống và chết đi.
Giờ đây, tôi xin nói rằng, những cư dân cây xanh chúng tôi chỉ sống bởi chúng tôi cần và được sống, chứ chằng còn thiết tha gì cái thế giới loài người kia nữa. Chúng tôi sẽ chờ và sẽ đợi!
Chúng tôi sẽ đợi đến một ngày, nước lũ dâng ngập khắp những đồng bằng màu mỡ. Chúng tôi sẽ cười vào một những kẻ tham lam đã đốn ngã chúng tôi chỉ để làm lợi cá nhân.
Chúng tôi sẽ đợi đến lúc cát bụi tung bay trên cả một vùng trời rộng lớn. Lúc đó, chúng tôi sẽ cười hả hê sung sướng và tự hào vì chỉ có chúng tôi mới có thể tự vệ trước làn mưa bụi đó.
Chúng tôi sẽ chờ đến ngày, màn sương đầy độc hại do con người tạo ra sẽ đầu độc chính họ. Rồi chúng tôi sẽ lợt lờ nhìn con người ngã quỵ như chính sự ích kỷ nhẫn tâm vốn có của họ.
Chúng tôi sẽ cứ để bầu trời thêm rực lửa, để thấy từng người từng người bị nung nóng trong cái lồng kính nặng mùi CO2. Chúng tôi sẽ dửng dưng nhìn từng lực địa chìm dần dưới mực nước biển cuồn cuộn, đầy oán thù và căm giận.
Chúng tôi sẽ chờ đến thời khắc tầng ô-zôn bị phá vỡ hoàn toàn để chứng kiến cảnh mọi thứ đều bị huỷ diệt bởi tia cực tím. Chúng tôi sẽ rất vui mừng khi biết rằng mình và số phận làm cây xanh giờ đã được giải thoát.
Và nếu tất cả vẫn cứ tiếp diễn mãi như thế này thì chúng tôi sẽ chờ và sẽ đợi. Một ngày mà con người phải tự nhận ra và rửa sạch lỗi lầm của họ. Khi đó, chỉ có quay lại mà quỳ lạy van xin chúng tôi, những kẻ vô tri vô giác thì mới có cơ may sống sót được.
Vâng! Đây là những gì tôi có thể suy nghĩ và ghi ra khi ngôi nhà - khu rừng xanh cùng rất nhiều những người bạn thân yêu của tôi đang bị đầu độc một cách đáng thương. Xin hãy trả lời cho tôi biết: "Tôi còn sống được bao lâu nữa?" - trong màn khói khủng khiếp này!?
Tôi sắp chết! Mong rằng cánh bướm địa ngục có thể đưa bức thư này đến tay ngày. Đừng cứu tôi! Vì tôi đã chết từ lúc bức thư này chưa đến tay ngài. Nhưng xin hãy cứu lấy bạn bè của tôi, cứu lấy màu xanh của thế giới này. Nếu cuộc đời này và cái chết của tôi có thể đổi lấy sinh mạng quý giá của màu xanh, của muôn loài, trên Trái Đất này, tôi sẵn lòng ra đi, từ bỏ quãng đời phiêu bạt đi tìm nguồn sáng sinh tồn của mình.
Xin lỗi và cảm ơn!
Kính thư!
Ký tên
Loài cây vô danh
Loài cây vô danh