Văn Văn tự sự

Beo1206

CTV Thiết kế
Cộng tác viên
11 Tháng mười 2017
2,347
3,063
474
18
Vĩnh Phúc
THPTXH
Kể về một việc làm khiến em ân hận.

Con người sinh ra không ai là hoàn hảo toàn diện, ai rồi cũng sẽ mắc phải lỗi lầm. Dù là lỗi lầm đó như thế nào, có lớn đến mấy đi nữa, biết sai và sửa mới là đều quan trọng. Và tôi đã làm một việc khiến bản thân tôi ân hận cho đến bây giờ.

Đó là năm học lớp 8, tôi đã từng nói dối với mẹ và xin tiền đóng tiền học thêm. Nhà tôi cũng không có khá giả gì mấy, cơm đủ ăn,áo đủ mặc, đôi lúc cũng túng thiếu. Cha mẹ tôi làm thuê, để nuôi cho tôi ăn học, từ nhỏ đến lớn, tôi chưa bao giờ bị mẹ bắt làm việc nhà, mọi chuyện trong nhà đều là mẹ lo. Mẹ tôi rất yêu thương tôi, chăm lo từng chút cho tôi từng chút. Ở cái tuổi mới lớn, cái tuổi tò mò nhiều thứ, tôi là một đứa trẻ rất ngoan, được lòng thầy cô và bạn bè. Nên cha mẹ tôi rất tin tưởng tôi. Tôi còn nhớ hôm ấy là thứ 5 chúng tôi được nghĩ 2 tiết cuối, đám bạn tôi rủ tôi đi chợ xem đồ. Lũ bạn tôi vì gia đình có điều kiện nên các bạn ấy điều có những thứ mình thích. Chúng tôi đi quanh gian hàng bán mỹ phẩm, tôi bắt đầu thấy thích thú, cứ nhìn chằm chằm vào mấy thỏi son, ban tôi thấy thế liền nói. “ Con gái lớn rồi cần phải chăm chuốt bản thân, ở đây ai cũng có son chỉ riêng bạn là không có, ra đường nhìn nó không được đẹp lắm”. Thật sự tôi cũng rất muốn mua nhưng tôi không có tiền, tôi thật sự ghét ai cười nhạo mình. Tôi bắt đầu có suy nghĩ là sẽ mua cho bằng được, để chứng minh tôi không thua thiệt ai cả. Cây son này rất đắc, nếu như tính tiền ăn của 4 tuần tôi cộng lại vẫn không đủ. Tôi đứng hồi lâu và nói với đám bạn “ Mai tôi sẽ mua cây son này”. Thế là tôi về nhà, trên đường trở về tôi suy nghĩ vô số lý do để nói dối và xin tiền cha mẹ để mua bằng được cây son đó. Về đến nhà tôi thấy mẹ dọn com chờ tôi đi học về rồi ăn, hôm nay chắc cha mẹ đi làm mệt lắm, nhưng vẫn vui cười nói chuyện và hỏi han tình hình học trên lớp của tôi. Thấy cha mẹ quan tâm tôi lúc ấy tôi thật sự không dám mở lời, nhưng tôi đã nói với đám bạn của mình ngày mai mình sẽ mua được cây son đó. Nên tôi quyết định nói dối, lúc ăn com xong tôi xuống rửa bác phụ mẹ, tôi đang rất căng thẳng vì đây là lần đầu tiên tôi nói dối. Tôi lắp bắp mở miệng :” Mẹ cho tiền con đóng tiền học thêm nhé, thầy bảo mai đóng cho thầy”. Tôi thấy mẹ tôi im lặng suy nghĩ hồi lâu mẹ hỏi tôi: “Bao nhiêu thế con”. Tôi nói là ba trăm rưỡi. Thấy mẹ đang im lặng, và hỏi tôi :” Con nói thầy đợi vài bửa nữa được không”. Tôi chưa bao giờ thấy mình gấp gáp như lúc này tôi nói nhanh:” Không được đâu mẹ, thầy bảo phải nộp cho thầy không thì không học nữa, đã trể lắm rồi”. Mẹ chỉ khẽ ừ rồi vào trong nhà, mẹ với cha nói chuyện với nhau, thật ra nếu như lúc ấy tôi biết mẹ bị bệnh thì tôi sẽ không bao giờ nói dối như vậy. Và cuối cùng tôi cũng mua được cây son ấy, khoe với bạn bè mình không thua thiệt ai, nhưng tôi càng không biết rằng số tiền ấy dùng để chữa bệnh cho mẹ tôi. Lúc tôi về nhà trong lòng rất vui sướng, bước vào nhà tôi thấy không ai ở nhà cả chỉ có một mảnh giấy mà cha viết để lại. “ Mẹ con bệnh nặng cha đưa mẹ lên trạm xá con tự ăn com nhé”. Người tôi rung lên, tôi ngồi khụy xuống đất, dường như mẹ chính là người làm tôi thức tỉnh, chỉ vì sự đua đòi của mình mà mẹ phải nằm viện, tôi chỉ mới vừa ấy tuổi thôi đã bất hiếu với cha mẹ, tôi bật khóc và không biết phải làm gì, nếu như vì sự bồng bột nhất thời mà tôi làm mẹ bệnh nặng thêm, tôi ân hận lắm, tôi đạp xe đến trạm xá, thấy cha ngồi trước cửa trạm xá rất lo lắng, tôi đau khổ, chạy tới tôi xin lỗi cha, và tôi nói ra lỗi lầm của mình. Tôi sai rồi, cho đến tận bây giờ tôi vẫn thấy mình sai. Tôi vào phòng mẹ, nắm tay xin lỗi mẹ, tôi khóc nấc thành tiếng, mẹ chỉ nói biết nhận lỗi là tốt rồi, tôi ôm chầm lấy mẹ, tôi rất sợ xa người này vĩnh viễn. Từ đó cho đến tận bây giờ tôi không dám nói dối nữa.

Trưởng thành rồi không phải lúc nào cũng là cái bóng của cha mẹ, hãy biết tự va chạm với đời, đừng bao giờ học cách đua đòi, đừng bao giờ nói dối với những người thân của mình. Tôi vẫn không quên lần nói dối đó, cho đến bây giờ tôi vẫn ray rức không quên được, đó là bài học mà tôi nhớ suốt cuộc đời này.

nguồn : gg
 
  • Like
Reactions: QUANGHUY699

Linh Mao

Học sinh mới
Thành viên
20 Tháng mười một 2017
9
7
6
21
Nam Định
THCS Yên Bằng
Năm học lớp 6, lớp 7, tôi thi học sinh giỏi môn Toán toàn huyện, đều giành đuợc giải khuyến khích. Nhiều bạn chế giễu tôi là đạt được “giải khúc khích!”.Lên lớp 8, bố mẹ tôi chuyển nhà lên thị xã. Hai chị em tôi đều chuyển đến trường mới: trường Trung học cơ sở Phạm Ngũ Lão. So với các bạn học trong lớp thì tôi chỉ vào loại học khá môn toán, còn môn Ngữ văn, môn Tiếng Anh, tôi gồng mình lên mà chỉ được điểm trung bình. Tôi sinh ra tự ti, thậm chí có lúc tỏ ra hèn nhát. Giờ học Tiếng Việt, cô giáo lên giảng bài rất hay, nhưng tôi không dám giơ tay phát biểu. Sinh hoạt tổ học tập, sinh hoạt lớp, tôi ngồi im như thóc trong bồ. Các bài kiểm tra toán, tôi chỉ được 7, 8 điểm; cô Thanh vẫn phê là “trình bày rối” chưa khoa học. Thậm chí, có lần tôi còn làm trò cười cho cả lớp. Tôi gọi cây đàn ghi ta (Lục huyền cầm) là cây đàn “cai – nha” khi làm bài văn thuyết minh. Giờ ra chơi, tôi ít ra sân đá cầu, nhảy dây cùng các bạn, v.v…

Tôi trở nên vụng về khi bước vào phòng chức năng học vẽ, học đàn, học hát. Buổi học hôm ấy, khi các bạn kéo ra sân chơi, tôi ở lại một mình trong phòng chức năng. Không biết tôi hí hoáy thế nào đó mà làm đứt dây đàn vĩ cầm. Sự cố xảy ra, tôi vô cùng lo sợ. Tôi dặn mình: “Chẳng ai biết mình gây ra. Cứ im lặng và tỉnh bơ…”. Buổi tập hát tiếp tục. Cái Diệu kêu lên: ”Đàn đứt dây rồi!” Cô Liên và cô Chi hỏi: “ Ai làm đứt dây đàn?” Nhưng tất cả đều nhìn nhau im lặng! Cô Liên và cô Chi đều tỏ ý không vui. Sau sự cố ấy, thầy chủ nhiệm lớp 8A, hạ mức hạnh kiểm của cái Diệu (nhóm trưởng) cái Hoàn (nhóm phó) trong đội ca vũ xuống một bậc, từ loại tốt xuống loại khá. Năm học sắp kết thúc rồi. Diệu và Hoàn đều học giỏi, đàn ngọt, hát hay, được các thầy cô giáo và bạn học quý mến.

Chuyện ấy làm tôi day dứt trong lòng mãi. Nhiều đêm tôi trằn trọc và tự trách mình sao hèn nhát thế? Tại sao không dũng cảm tự nhận lỗi để Diệu và Hoàn mắc oan? Nhưng có lúc tôi lại nghĩ: “Mọi chuyện rồi sẽ trôi qua. Nhắc lại làm chi cho mệt…”

Lòng tự trọng đã nâng đỡ tâm hồn tôi. Tôi viết một bức thư dài gửi thầy chủ nhiệm nói rõ sự việc, xin nhận kỉ luật: đề nghị thầy không hạ mức hạnh kiểm của hai bạn Diệu, Hoàn…

Thầy Cảnh gặp riêng tôi. Thầy nói về lòng tự trọng, sự hèn nhát và lòng dũng cảm. Thầy an ủi, động viên tôi. Lúc đầu, tôi cứ ngỡ các bạn sẽ khinh ghét tôi, xa lánh tôi. Nhưng thật không ngờ, các bạn lại yêu mến, quý trọng tôi hơn trước. Tôi thấy tâm hồn mình thanh thản. Cuối năm học lớp 8, thi kiểm tra, tôi được 5 điểm 10, xếp loại giỏi văn hoá, loại tốt hạnh kiểm.

– HẾT –
 
  • Like
Reactions: QUANGHUY699

thienabc

Học sinh gương mẫu
Thành viên
19 Tháng sáu 2015
1,237
2,217
319
TP Hồ Chí Minh
Thcs Tân Bình
Kể về một việc làm khiến em ân hận.
Lập dàn ý chi tiết bài văn kể về một lỗi lầm khiến em ân hận mãi
a) Mở bài
- Giới thiệu hoàn cảnh câu chuyện: thời gian, địa điểm.
- Nêu tình huống truyện.
Gợi ý:
Tiếng trống trường vang lên báo hiệu giờ ra chơi đã đến, học sinh từ các lớp ùa ra sân chơi. Em cùng mấy bạn nam trong lớp rủ nhau ra sân chơi đá bóng. Bọn em đang thi nhau rượt đuổi trái bóng tròn, Nam cố sức chạy thật nhanh theo trái bóng, không may đã va phải một em học sinh lớp một. Em ấy ngã xuống sân, có lẽ là đau nên em òa khóc nức nở.
b) Thân bài
- Em chạy vụt qua, nhưng khi nghe thấy tiếng khóc, liền quay lại và chạy tới chỗ em nhỏ đang khóc.
- Chúng em đỡ em nhỏ đứng dậy, dỗ cho em nín, hỏi thăm và xin lỗi em nhỏ ấy.
- Nhìn khắp người cậu bé lớp một, thấy quần áo em còn dính bụi bẩn, chúng em liền lấy tay phủi sạch bụi trên quân áo cho em ấy. Nam ngỏ ý muốn đưa em ấy về tận lớp nhưng em nhỏ mĩm cười rồi lác đầu nói không cần.
- Chúng em xin lỗi em ấy một lần nữa.
c) Kết bài
- Việc xây ra vừa rồi khiến chúng em rất hối hận, may là em nhỏ đã không sao. Em cũng đã rút ra được bài học cho bân thân: khi chơi cũng luôn phải chú ý tới người khác kẻo làm ảnh hưỏng đến họ và phải biết nói lời xin lỗi khi mình làm sai hoặc phạm lỗi lầm.
Nguon:hoidapnguvan
 

_Minh_Thư_

Banned
Banned
1 Tháng mười 2017
162
245
76
20
Quảng Ngãi
Năm nay tôi học lớp 8. Nhà tôi tuy nghèo nhưng tôi luôn được cha mẹ quan tâm và cũng luôn cố gắng là con ngoan trò giỏi. Ấy vậy mà, cuối năm học lớp 7 tôi đã một lần làm mẹ buồn.

Hôm đó, tôi dậy sớm để đánh răng rửa mặt chuẩn bị đi học. Hàng sáng, mẹ tôi thường để chảo cơm trên bếp, sao hôm nay lại chẳng thấy đâu. Tôi lên hỏi mẹ: "Mẹ ơi sao mẹ vẫn chưa rang cơm cho bọn con ăn hả mẹ?". Mẹ nhẹ nhàng nói: "Hôm nay nhà mình hết tiền mua gạo, phải đợi tiền lương của bố và chị con, hay con chịu khó bỏ ăn sáng một buổi có làm sao đâu?". Tôi bực mình dậm chân dậm tay tỏ vẻ không bằng lòng. Tôi thoáng nhìn thấy nét mặt mẹ rất buồn. Mẹ bảo: "Thôi đi học đi con, mẹ phải đi làm việc của mẹ". Tôi tức quá phát khóc lên, bỏ cả cặp sách lên giường ngủ tiếp. Tôi không nhớ là hôm nay có bài để chuẩn bị cho tiết kiểm tra ngày mai, thú thực lúc đấy tôi rất bực nên chỉ vì chuyện nhỏ mà quên hết mọi thứ. Tôi chỉ khóc và lẳng lặng lấy chăn ra đắp. Lúc mẹ tôi đánh răng rửa mặt song mẹ lên nhà khoá cửa để đi làm, mẹ có biết đâu là tôi ở trong nhà. Thế là tôi nằm trong chăn ấm áp, chiếc chăn ru tôi vào giấc ngủ êm đềm. Đến khi thức dậy thì đã quá muộn. Tôi giật mình, bổ chổng bổ choảng vùng dậy thì chao ôi, cửa nhà đã khoá. Tôi ngồi trong nhà kêu ầm ĩ lên nhưng vô hiệu, mọi người đều đi làm hết. Nhà tôi là nhà tập thể, xung quanh lúc đó chỉ có mấy đứa trẻ con. Tôi gọi chúng và bảo: "Các em giúp chị mở cửa ra với". Một đứa nhanh nhảu nói: "Thế chìa khoá nhà chị để đâu thì chúng em mới mở được chứ!". Tôi đứng ngẩn người ra, quay lại nhìn đồng hồ thì thấy đã mời giờ rưỡi. Bụng tôi lúc này như có móng tay sắc nào cào vào. Mắt tôi hoa lên vì đói. Tôi lục hết mọi thứ trong nhà xem có cái gì ăn không nhưng vô hiệu, chả có gì cả. Tôi nhìn ra ô cửa sổ thì thấy bạn Lan nhà bên bảo: "Nguyệt ơi sao hôm nay bạn không đi học? Thầy giáo phê bình bạn đấy". Tôi liền nói: "Lan ơi, hôm nay có bài nào không cho tớ mượn để tớ chép?". Lan rút trong cặp ra đưa cho tôi bài chuẩn bị cho tiết kiểm tra. Tôi học vẹt được vài bài nhưng không chịu nổi cơn đói. Vừa hay lúc đó mẹ tôi về bảo: ”ơ, sao hôm nay con không đi học?". Tôi bảo: "Mẹ nhốt con trong nhà thì làm sao con đi được". Mẹ bảo: "Mẹ không biết, cho mẹ xin lỗi". Rồi mẹ rút trong túi ra gói mỳ. Tôi không kịp bỏ vào bát mà vơ lấy vơ để ăn sống. Mẹ tôi ngồi nhìn tôi ăn, chảy cả nước mắt. Tôi nhìn mẹ cũng cảm thấy mẹ không có lỗi trong chuyện này mà chính là mình đã làm mẹ lo. Sáng hôm sau đi học, tôi cố gắng làm bài kiểm tra một tiết, may sao được 5 điểm. Tôi ngượng quá vì mình làm lớp phó học tập mà điểm kém như thế.

Tôi rất ân hận vì đã làm đau lòng mẹ, và phí công thầy cô đã bỏ sức ra để dạy tôi. Tôi hứa sẽ không bao giờ tái phạm nữa.

St.

Nguồn: https://yeuvan.com/ke-lai-mot-viec-lam-khien-em-cam-thay-han-van-mau-lop-8#ixzz4zXu8qeof
 
Top Bottom