văn tự sự

L

lugach12

Cái này còn hay hơn nè:
Đề bài: viết đoạn văn khoảng 5-7 câu tả ngoại hình anh, chị hoặc em của mình
:D:D:D:D:D:D:D:D:D:D:D:D:D:D:D:D:D:D:D:D:D:D:D:D:D:D:D:D
giúp mình với nha! Mình sẽ thanks 5 phát cho ai giúp mình
 
Last edited by a moderator:
M

miho_o0ojubi_good10

pạn thong cam~
minh` rat pận: chi~ viet dc một daon khoang~ 10 cau thuj
pạn dua vao` do' ma` lam` tiep'
" Như mọi lần, Lượm nhận bức thư thượng khẩn, không chần chừ Lượm ra đi dù trên mặt trận có xảy ra chiến tranh, đạn bay vèo vèo........
Lượm phai~ băng qua một cánh đồng lúa dag chín, bong~ một tia chớp loe' lên, thật kinh hoang`: Lượm đã trúng đạn, nằm gục xuống giũa đồng, dường như trên môi vẫn để lại nụ cười thanh thản.
Lượm đã hi sinh trên thảm lúa vàng mênh mông, hai tay nắm thật chặt những bông lua' chin;, hương lua' cón bay ngáo ngạt bên thân minh` cậu be1lien6 lac dung~ cam~.Lượm- một con ng` nho~ be' nhưng làm việc co' y' nghia~ to lon biet bao đã hi sinh anh dung~. Lượm tuy không con` nua~ nhưng hình anh~ cua~ cậu avn64 luôn luôn sang mai~ trong long` mọi nguoi` va` chung' em......"
Minh` chi~ viêt' den' day thuj
neu pan thay con` thieu thi` suy nghi~ va` thêm vao` nhak
con` neu thay' hay thi` thanks cai'
CHUC' PẠN THANH` CÔNG:)
 
T

tuntun301

Cứ vào những mùa thu lá rụng , ở nước Pháp xa xôi tôi lại nhớ về Việt Nam ngày còn kháng chiến, nhớ về đứa cháu thân yêu đã hi sinh mà tôi thường gọi bằng cái tên trìu mến : ‘ Lượm’ !

Hai chú cháu tôi quen nhau tình cờ như một sự sắp đặt thú vị ở phố Hàng Bè, Thành phố Huế. Thoạt nhìn cái dáng loắt choắt, gầy gầy, đôi chân thoăn thoắt như nhún nhẩy, cái đầu nghênh nghênh, tự cao, kiêu hãnh, tôi đoán ngay, đây là một cậu bé nhanh nhẹn, hoạt bát liền bắt chuyện làm quen như công việc thường nhật của một nhà Cách mạng. Chú bé cởi mở dẫn tôi đi trên cánh đồng thơm mùa lúa chin vừa huýt sáo vừa nhảy nhót như chú chim chích hồn nhiên và vô tư. Khẽ khàng đến mức độ cẩn trọng, từ tốn, cậu bé nắm tay tôi đi nhè nhẹ: ‘Chú Tố Hữu biết không, con đường hai chú cháu mình đang đi chính là con đường tắt tới đồn Mang Cá – nơi cháu đang làm việc. Cháu thường xuyên đi lien lac qua con đường này nên cứ chiều chiều lại được nghe tiếng chim đa đa hót vui ơi là vui ! Còn thích hơn cả ở nhà ấy chứ !’

Nhìn cái cách Lượm kể lể mới đáng yêu làm sao, chẳng khác gì một đứa trẻ lần đầu tập đọc, hai má đỏ ửng như trái bồ quân , híp mí cười ngộ nghĩnh :’ Thôi ! Chào đồng chí ‘

Cậu bé mãi lúc một xa theo cái bong nhỏ tung tăng chiếc xắc và mũ ca lô đội lệch bên đầu. Cách cái ngày tôi gặp Lượm không xa thì khoảng đầu tháng sáu, dưới chiến khu có gửi lên cho tôi một bức thư mà mới thoáng qua dòng đầu tôi đã không kìm được nước mắt : ‘Lượm ! Cháu tôi !’. Trong một lần đưa thư khẩn cấp, mọi người đều ra chiến dịch, Lượm đành phải nhận trách nhiệm của một chiến sĩ đưa thư nhỏ tuổi. Cậu bé bỏ thư vào bao và mỉm cười hạnh phúc như niềm tự hào được đi đánh trận. Mặc bom, mặc đạn, cứ thế đường ta đi, sợ chi cái chết. Cậu bé chạy như bay trên con đường quê một màu lúa chin tay giữ chặt chiếc xắc bên mình. Thế rồi….’Lượm !’ Tôi nghẹn ngào không nói nên lời : Lượm đã hi sinh !

Ngay cả khi lìa khỏi trần đời, tay em vẫn nắm chặt bức thư như hình ảnh một chiến sĩ quyết tâm bảo vệ đến cùng nền độc lập của dân tộc. Trên cánh đồng dường như vẫn phảng phất trong hương sữa lời cậu bé nói với tôi như lần đầu gặp mặt : hồn nhiên, vô tư, nhí nhảnh. Giờ đâu còn hình ảnh Lượm của ngày xưa, đâu còn chú chim chích như ngày nào vừa huýt sáo, vừa nhảy nhót trên đồng.

Cái chết của Lượm như một ngòi sung thúc dục nhân dân ta chiến đấu và bảo vệ Tổ quốc. Lượm mãi mãi khắc sâu trong tâm trí tôi về một chiến sĩ nhỏ tuổi gan dạ, dũng cảm, quên đi cái ‘tôi’ của mình để bảo vệ cái ‘tôi’ lớn hơn. Đó là cái ‘tôi’ của Việt Nam trước bạn bè thế giới.
nhớ cho ý kiến nhé
 
T

tuntun301

“Cháu ơi, lại đây!” Nghe tiếng ông gọi, em vội chạy ngay đến bên ông. Ông em đã ngoài tuổi bảy mươi. Dáng ông thấp, lưng đã còng chút ít, ấy vậy mà ông chưa cần đi gậy đâu! Thậm chí ông còn ngồi trên xe đạp đi được nữa đấy. Mái tóc ông bạc trắng như sơi cước, cả lông mày, râu cũng bạc nữa nên em cứ ngỡ rằng ông là thần tiên. Đôi mắt ông không còn trong sáng như xưa nữa, nhưng từ cái “cửa sổ tâm hồn ấy” em thấy ông thật đáng kính, hiền từ. Vầng trán cao và rộng của ông đã chứa đưng không biết bao nhiêu câu chuyện cổ tích để kể cho em nghe mỗi khi tối đến. Làn da ông không quá đen, nhưng đã bị nhăn nheo do tuổi già. Ông em tích cực lắm! Không có buổi họp nào có giấy mời của thôn mà ông ở nhà. Em yêu ông lắm! Em mong ông luôn sống mãi cùng em.

tả ngoại hình của ông
 
K

konnykrah000

mỗi lần đi học về hình ảnh đầu tiên đập trong mắt tôi đóa chính là cậu e trai bé nhỏ nghịch ngộm, cậu e tôi tên là thanh sơn với một cái tên rất là ý nghĩa mà ba tôi đã mài công đặt từ khi nó chưa ra đời. nhìn thẵg vào với gương mặt xương hình trái son , kùn với đôi mắt sáng long lanh mỗi khi chọc nó cười thì biễu lộ ngay cái hàm răng súng ấn tượng. từ nhỏ sơn đã được tôi tạo kiểu với kiễu tóc ngộ nghĩnh mà tôi đã thiết kế từ rất lâu nay được sử dụng đóa chính là cái đuôi rùa dài ơi là dài, tết rồi tôi đã lén với nó nhuộm nguyên cái đầu vàng cho nó cuối cùng bị mamj pắt gạp chử 1 chặn 2 chj e im thăn thắt hahah dù sao cái đầu kũn nhuộm rồi sao la nữa hỳhỳ.
bài nỳ hơi sàm nhưg rat ý ngjaa~
 
Top Bottom