văn nè

T

thutrangle

Hãy viết một bài văn kể về người ông của em và nêu cảm nghĩ

Ngày 5 tháng 9 vừa qua là ngày chào mừng năm học mới. Khắp nơi học sinh vui mừng đến trường để bước vào niên học 2013 - 2014 với nhiều điều thú vị và khó khăn đang chờ đón.
Hòa trong dòng người đang hối hả đến trường cho kịp giờ làm lễ, em chợt bắt gặp trên đường một ông cụ tóc bạc phơ đang dẫn đứa cháu nhỏ, cả hai vội bước vào cổng trường. Có lẽ, cháu của ông năm nay vào lớp một. Nhìn đứa bé rụt rè nắm chặt tay ông, em bổng nhớ đến ngày tựu trường năm đó e cũng được ông nội em dẫn vào lớp. Trong lòng em bổng dưng dâng trào lên một cảm xúc kỳ lạ. E nhớ ông của em quá.
Năm ấy, ông của em cũng đã ngoài 70, dáng người gầy gầy, mái tóc bạc lơ thơ theo gió chiều. Đã lâu lắm rồi kể từ ngày tựu trường năm đó, e không còn được gặp ông nữa. Vì ông đã ra đi trong một cơn bệnh ngặt nghèo.
Em còn nhớ, những năm còn nhỏ, vào dịp lễ, tết, em thường được ba mẹ đưa về Bến Tre thăm ông nội. Nhà ông thật cũ kỷ và có nhiều cây dừa trồng xung quanh thật mát. Năm đó, thấy sức khõe ông kém, ba mẹ em bàn cách đưa ông lên nhà em ở để tiện chuyện chăm sóc ông và đưa ông đi khám bệnh được tốt hơn ở dưới quê.
Đó là thời gian vui sướng nhất của em. Buổi chiều ông thường dẫn em ra công viên gần nhà chơi xích đu, chơi đu quay. Ông kể, lúc ông còn nhỏ, ông không được đi chơi, ông phải phụ ông cố, bà cố việc nhà và việc ngoài đồng ruộng. Ông còn chỉ em trò chơi ô quan, và chiều chiều hai ông cháu cùng chơi. Vui lắm!. Ông lúc nào cũng trầm ngâm nhưng ông rất thương cháu. Ba má em thường hay biếu tiền để ông mua vài thứ lặt vặt nhưng ông ít xài lắm. Ông lại để dành cho em. Mỗi khi ra công viên chơi em được ông mua bao nhiêu là đồ chơi, được ông dẫn đi ăn kem, uống trà sữa . . . Mỗi tối em lại sa vào lòng ông mà ngủ say sưa.
Rồi ngày tựu trường năm lớp 1 đã đến, ông dẫn em đến trường, dáng ông run run nhưng nét mặt thật vui, ông xoa đầu em và nói :"Bé (tên em) đi học phải chăm chỉ, biết nghe lời thầy cô và phải giúp đỡ bạn bè, không được cãi và đánh nhau với bạn bè, nha con. Lát nữa hế giờ học, ông tới đón con về, ngoan nha cháu nội của ông". Em nhìn ông mà cứ ngỡ đang đứng trước mình là một ông tiên trong truyện cổ tích.
em bước vào lớp với nhiều bỡ ngỡ. Ông đứng nhìn em vào lớp, một hồi lâu rồi ông ra về. Ông về và ra đi mãi mãi.
Em không còn được gặp ông nữa những vẫn có cảm giác là ông vẫn hằng ngày theo em đến trường và đưa em về nhà. Mỗi khi đi trên đường, bất chợt nhìn thấy ông lão tóc bạc phơ nào đó, em lại nhớ tới ông của em. Và em thầm ước, ông vẫn còn sống để em khoe với ông những kết quả học tập tốt mà e đã đạt được trong những năm qua. Em thầm ganh tỵ với những đứa bé đang được ông của mình hằng ngày đưa đến trường.
Thấm thoát đã mấy năm rồi, nay em đã lớn và không còn bé bỏng nữa, nhưng trong giấc mơ, em vẫn gặp được ông tiên với mái tóc bạc phơ, lơ thơ trong gió đang mỉm cười với em. Đó là ông của em, người mà suốt đời này em luôn luôn thương yêu và kính trọng. @};-
 
H

hoa5d

Ông em năm nay đã bảy mươi tám tuổi, tóc đã bạc trắng. Ông là một người giản dị, hiền từ. Ông có thân hình thon thả, đôi mắt hiền từ lúc nào cũng sẵn sàng chia sẻ với em về bất cứ vấn đề nào mà em không dám chia sẻ với bố mẹ, như là điểm kém, bị mắng ở lớp hay đánh nhau với bạn... Đôi tay ông gầy gò vì đã có tuổi, nhưng ông rất khỏe, xáng nào ông cũng dậy sớm tập thể dục rồi ra quét vườn, nghe tiếng chim hót. Đối với ông, một buổi sáng như thế này là buổi tinh thần ông được thư thái nhất. Ông rất thích thư giãn vào buổi này bằng cách hưởng cái không khí trong lành mà thiên nhiên đã ban tặng. Như thường lệ, buổi sáng ông quét vườn và ăn sáng, buổi trưa ông đi dạo quanh nhà, buổi chiều ông phụ bà tôi làm các công việc nhà như dọn dẹp, cho mèo ăn, nấu cơm. Mặc dù làm nhiều như vậy nhưng ông luôn thấy thoải mái, lúc nào cũng tươi cười vui vẻ. Buổi tối, ông hay ngồi xem tivi hoặc đọc báo rồi ông khóa cửa đi ngủ. Những lúc dỗi, ông thường kể truyện cho các cháu nghe, ông kể đủ loại truyện, nào là truyện dân gian, nào là truyện cười, chuyện hồi nhỏ của ông... Ông rất giỏi về địa chất, em còn nhớ, hồi tháng ba năm nay, ông được giải thưởng Hồ Chí Minh về địa chất. Ông còn là một họa sĩ, ông vẽ rất giỏi, những bức tranh nào em nhờ ông vẽ cũng được điểm chín và mười. Hồi nhỏ, ông học rất giỏi, lúc nào cũng xếp thứ nhất lớp. Ông học tất cả các môn.

Ông còn kể với em, hồi chiến tranh, ông phải chăm sóc từng miếng ăn, áo mặc cho bố em, bác em và cô em. Tất cả mọi người phải trốn dưới hầm, ở trên đầy tiếng súng, bom nghe rất sợ. Hồi đó còn không có tivi để xem, chỉ đi học và mỗi khi loa phát thanh kêu có máy bay và giặc của Mỹ đến là mọi người lại ồ ạt xuống hầm để trốn. Ông rất thích đi du lịch, vì mỗi lần đi là ông lại thấy sảng khoái, được thư giãn. Vì vậy, mỗi lần nghỉ hè bố mẹ em đều tổ chức cho cả nhà đi du lịch biển, nhiều nhất là Đà Nẵng. Vẫn như ở nhà, ông thức dậy sớm vào buổi sáng và đi dạo, tập thể dục cùng với những người già khác và ông làm quen được với rất nhiều người. Buổi chiều ông ra tắm biển. Biển Đà Nẵng xanh và trong vắt như thủy tinh. Ông thường bơi ra xa, sau khi bơi được nhiều vòng, ông vào trong để chơi với các cháu, nhảy sóng với các cháu. Sau mỗi lần tắm biển, ông tôi, em tôi "thu hoạch" được rất nhiều vỏ sò, ốc và những con còn sống để mang về Hà Nội làm quà kỉ niệm cùng với chai nước biển và ít cát để nuôi chúng.

Em rất yêu ông, em chỉ mong ông sống được trăm tuổi, sống mãi với gia đình em và dù ông có đi đến phương trời nào đi chăng nữa thì hình ảnh của ông vẫn còn mãi trong tâm trí em, không bao giờ phai.
 
K

khanhly5c

đấy

ứ đến dịp nghỉ hè, bố me lại cho tôi về quê. Bước vào trong nhà, một giọng nói trầm ấm quen thuộc vang lên và kèm theo một cái xoa đầu: “Ôi! Đứa cháu yêu của ông đã về, năm nay kết quả học tập của cháu thế nào, có tốt không?” Đó chính là giọng nói của ông tôi đấy và cũng là người mà tôi yêu quý nhất trong nhà.
Năm nay, ông tôi đã chin mươi hai tuổi rồi nhưng vẫn còn minh mẫn. Ông không còn khỏe mạnh như xưa nữa mà gầy hẳn đi. Khuôn mặt in sâu những nếp nhăn vất vả. Đôi mắt đã mờ đục, không còn được tinh nữa nên mỗi khi đọc báo thì phải đeo kính, nhưng đôi mắt ấy luôn luôn nhìn tôi với một vẻ trìu mến, hiền từ. Mái tóc ông bạc trắng như cước làm ông giống như một ông bụt có tấm lòng nhân hậu trong những câu chuyện tổ tích bước ra vậy. Đôi bàn tay gầy gầy xương xương, rám năng, luôn run run mỗi khi làm việc. Nước da không còn hồng hào nữa mà đen xạm đi vì nắng. Răng của ông đã rụng nhiều nhưng nhờ đeo thêm hàm rẳng giả nên nụ cười vẫn còn tươi. Ông ăn mặc rất giản dị, với những bộ quần áo được may bằng vải thô màu sang và đi đôi dép cao su màu nâu của bộ đội.
Vào những buổi sang sớm, khi mặt trời bắt đầu từ từ nhô lên sau những dãy núi, màn sương trắng mỏng của ban đêm còn chưa tan hết thì đấy là lúc ông tỉnh dậy và cũng là người dậy sớm nhất nhà. Ra sân, ông hít căng lồng ngực tận hưởng không khí trong lành dễ chịu của buổi sang. Năm nay, tuổi của ông đã cao mà vẫn dậy sớm để tập thể dục. Nhìn động tác ông xoay người, cúi xuống thì mới thấy hồi còn trẻ ông rất dẻo dai và nhanh nhẹn làm sao. Sau khi tập thể dục xong, ông thường làm bữa sang cho cả nhà.
Mặc dù năm nay ông đã chin mươi hai tuổi, nhưng ông vẫn rất chăm chỉ. Ông rất tích cực tham gia các hoạt động xã hội và các chương trình của nhà văn hóa đề ra. Có một lần ông nói với tôi rằng: “Từ hồi còn nhỏ ông đã là một cậu bé rất yêu quý thiên nhiên”. Cho nên ông rất thích trồng cây, chăm sóc cây cảnh những chú sâu tinh nghịch nào mà đến quấy phá khu vườn của ông là ông đi bắt ngay rồi lấy nước đi tưới cho cây. Cứ mỗi khi rảnh rỗi là ông lại ngồi vót tre hoặc đi cho gà ăn. Vào những buổi trưa hè nóng bức, ông thường lấy chiếc võng, chiếc quạt nan và chiếc đài ở trong nhà ra và những chỗ có bóng râm của cây để mắc võng rồi nằm lên, nghe đài phát thanh, tay phe phẩy chiếc quạt nan. Vào những đêm trăng, ông thường lấy cái ghế mây trong nhà ra hiên ngồi kể chuyện cổ tích cho tôi và một vài đứa trẻ con trong làng nghe. Con cháu nhà mình mà có làm điều sai trái thì ông không hề quát mắng, trách móc mà nhẹ nhàng ôn tồn giảng giải, khuyên bảo. Ông rất nhiệt tình khi hàng xóm nhờ một việc gì đó nên mọi người trong làng ai cũng kính trọng và quý mến ông.
Mọi người ai ai cũng chúc thọ cho ông nhưng riêng tôi, tôi sẽ cố gắng học hành chăm chỉ, ngoan ngoãn để làm ông vui lòng, sống lâu trăm tuổi. Tôi rất yêu quý và kính trọng người ông của mình.
 
K

khanhly5c

thêm 1 bài nữa

Ngày xửa ngày xưa " chắc những lời kể chuyện của mẹ cứ văng vẳng trong đầu mỗi người, không ai quên đc. " Con hãy nhớ rằng nếu con chân thật với mọi người, con sẽ được mọi người yêu quí" những câu giảng nghiêm khắc nhưng chứa chan mong muốn con hiểu được sự hiểu biết cũng chẳng quên được phải không? Nhưng đối với tôi người tôi thương yêu nhất của tôi không phải là họ mà là người ông thân thương của tôi. Nếu từ xa tôi có thể thấy được một cái bóng gầy gò, nho nhỏ tôi co thể cất lên tiếng gọi : " Ông ơi! "
Đôi mắt ông đẹp biết bao! Nó nở ra cái nhìn nhân hậu, tràn đầy yêu thương, những lúc tôi vui đạt điểm cao đôi mắt ấy lại sáng lên như một vì sao! Còn những lúc tôi buồn đạt điểm thấp, đôi mắt ấy lại rơi xuống 1 vài giọt nước mắt, tôi nhìn mà cứ như những giọt máu trong trái tim ông đang rơi. Nụ cười tươi của ông làm tan bao mệt mỏi của tôi mỗi lần tôi đi học về. Ông đã già rồi, giọng nhỏ lắm, người khác nghe vào chỉ nghe đc liu xiu thôi. Nhưng tôi thì khác, dường như tôi với ông có một mối liên kết nào đó, dù là tiếng nhẹ như cơn gió dịu tôi cũng có thể nghe thấy cả. Bàn tay ông rám nắng, nổi lên những đường gân xanh bởi dấu ấn thời gian nhưng chính bàn tay xấu xí đó đả nuôi tôi trưởng thành, dạy tôi biết bao điều. Mỗi lần tôi dựa vào vòng tay đó tôi cảm giác ấm áp, tràn trề niềm vui, hạnh phúc.
Rồi một ngày kia, ngày vực thẩm của tôi mở ra, người ông của toi đã ra đi . " Ông ơi! Sao ông ra đi mà không cho cháu nói lời từ biệt,có phải là tại cháu chăng ,cháu nhớ ông lắm ông ơi! Ông có nhớ những lần cháu vấp ngã trên con đường cuộc đời ông đã nhẹ nhàng nâng niu cháu lên, ông có nhớ những lần cháu và ông chơi với nhau không ! Cháu nhớ ông lắm ông ơi!"
Tuy ông đã ra đi nhưng cuối cùng tôi cũng đã hiểu ra, trước khi ông ra đi ông đã để lại cho cháu hai món quà : Món quà của sự trí thức, tuy ông ra đi nhưng cháu vẫn thấy linh hồn ông đang ở bên cháu. Còn món quà kia một góc vườn nhỏ mà ông cho cháu trồng cây ô-mai. Đã có lần cháu ước mong nó nở ra thực nhanh để cháu có thể tặng nó bằng chính bàn tay mình, nhưng giờ thì đã không còn nữa rồi, chị còn linh hồn người ông dưới mái vườn ô-mai.
 
Top Bottom