Văn kể chuyện

V

vinh001

[TẶNG BẠN] TRỌN BỘ Bí kíp học tốt 08 môn
Chắc suất Đại học top - Giữ chỗ ngay!!

ĐĂNG BÀI NGAY để cùng trao đổi với các thành viên siêu nhiệt tình & dễ thương trên diễn đàn.

Nếu nhớ hok nhầm thì văn kể chuyện thuộc mục văn lớp 6 thì phải ! Giờ đang cần gấp 1 số bài mẫu ( mjk` kém văn lắm :D ) về văn kể chuyện ( sắp thi HK I òi ! ) . Đề :

1/ Hãy kể về 1 lần thăm trường ( hoặc thầy cô cũ )
2/ Kể về 1 buổi họp mặt gia đình

Dàn ý hay bài mẫu cũng được . chủ yếu là có cái để kham khảo là tốt rùi :D thanks mọi người trước và nhìu !!!!
 
H

hiensau99

Vân thân mến!

Đã lâu lắm rồi, bây giờ tớ mới có thể ngồi đây và viết thư cho cậu.

Dạo này, cậu vẫn khỏe chứ? Cuộc sống hiện nay của cậu thế nào? Chúng mình đã gắn bó với nhau bao năm, giờ cậu đi xa, tớ nhớ cậu nhiều lắm. Tuy chúng ta đã trưởng thành, đã lớn lên, biết tự đứng trên đôi chân của chính mình, nhưng tớ vẫn không sao quên được những kỷ niệm của tuổi học trò ngây thơ đáng yêu. Cậu có cho tớ là dở hơi không khi giờ sắp trở thành một bà già mà vẫn mộng mơ như tuổi 18 …

Cậu biết không, hè vừa rồi, tớ vừa về thăm ngôi trường cũ đấy. chúng mình đã xa nó hơn 20 năm rồi còn gì. Không hiểu sao, lúc đến gần trường tớ cảm thấy hồi hộp đến kì lạ. Đôi tay tớ run run và đôi chân thì bỗng như khựng lại, không thể bước tiếp dù chỉ là một đoạn ngắn để tiến sát ngôi trường hơn. Tớ cảm giác như mình đang sống lại những ngày đầu tiên vào cấp II. Tớ và cậu, hai đứa cứ nắm chặt lấy tay nhau mà kinh ngạc trước vẻ đẹp đến “lung linh” của ngôi trường mới. Đường đi vào trường là hai hàng cây xà cừ xanh rợp bóng mát. Bên trong là hai dãy lớp ở hai bên. Giữ sân, tớ nhớ lúc ấy là kì đài, hai bên còn có hai cây thông và các khóm hoa hồng, hoa cúc được trồng theo hàng thẳng tắp. Đằng sau là phòng hội đồng, phía sau nữa là khu nhà tập thể cho các cô giáo, thầy giáo ở. Kế bên trường còn có một cái ao rộng lắm. Cứ mỗi lần mưa to, nước ao tràn lên, ngập cả cổng trường, chúng mình phải lội bì bõm …

Sau hai mươi năm, ngôi trường giờ không còn chật hẹp và nhỏ bé nữa. Không còn cái cảnh học sinh chạy nhảy chơi đùa mà bụi đất cứ mù lên hòa vào nắng đỏ úa của buổi chiều hôm. Trường THCS thị trấn II giờ đã có đến bốn dãy nhà hai tầng. Có những cây long não to và đẹp lắm Vân ạ, khéo phỉa đến hai người ôm đấy chứ. Tớ cảm thấy thật sự bất ngờ về sự thay đổi đó. Nhưng cũng phải thôi, dã hai mươi năm rồi còn gì. Chẳng lẽ, ngôi trường cứ cũ kĩ và nhỏ bé mãi hay sao.

Tớ đã đi hỏi thăm và được biết: thầy Thắng, thầy Quang, cô Hòa, cô Hải, cô Minh đều đã về hưu cả. Chắc cô Minh tóc đã bạc trắng cả đầu. Chẳng biết, cô có còn nhớ những đứa học sinh khóa bọn mình không. Những học trò ngịch ngợm khiến cho cô phải than phiền nhiều. Cậu còn nhớ không, hồi ấy lớp chúng mình hay quậy phá nhất trường, luôn là tâm điểm của đủ mọi trò nghịch ngợm. Ấy vậy mà sang năm cuối cấp, mặt đứa nào cũng đầy những lo âu, cố cười, cố nói để quên đi những giờ phút cuối cùng ấy. Rồi đến buổi liên hoan chia tay, chẳng đứa nào nói ra nhưng tớ biết bọn nó đang mếu máo và muốn khóc nhiều lắm. Bốn năm gắn bó với trường, với lớp, với bạn bè, thầy cô, bảo sao mà không nhớ, không thương được chứ. Những trang lưu bút cứ truyền tay nhau không dứt. Những trang nhật ký lớp cười đến rụng răng mà bây giờ cũng đã trở thành kỉ niệm. Chao ôi! Cái thời ấy sao bọn mình ngây thơ và trong sáng thế. Nỗi buồn của tuổi học trò, niềm vui của học trò là những ngôi sao xa trên bầu trời xanh thẳm, luôn ánh lên vẻ đẹp lung linh vĩnh hằng …

Tớ bước chân vào trường mà thấy cảm thấy ấm áp thân thương kì lạ. Chỗ này đây, trước kia là nơi bọn mình hay chơi nhảy dây, chỗ kia chơi đuổi bắt, đánh cỏ gà … Tớ vẫn còn nhớ câu của cậu viết trong lưu bút: “ Tuổi học sinh lung linh và nhiều màu sắc như bong bóng xà phòng. Nó đẹp thật đấy nhưng lại dễ vỡ đến vô cùng”. Đúng vậy, nhưng tớ sẽ không để những kỉ niệm ấy tan biến như bong bóng đâu, tớ sẽ mãi giữ gìn nó như một viên ngọc lung linh và đẹp đẽ nhất của một đời người.

Trong thư, tớ có gửi kèm cho cậu một tấm ảnh về ngôi trường sau 20 năm. mong rằng, khi nhìn thấy tấm ảnh, cậu sẽ tưởng tượng ra được những sự thay đổi của ngôi trường thân yêu ngày nào.

Thôi, có lẽ tớ cũng chỉ viết đến đây thôi, cậu nhớ viết thư cho tớ nhé, tớ sẽ đợi. Tớ muốn biết xem, cậu nghĩ gì về ngôi trường cũ của chúng mình sau bao năm thay đổi. Tạm biệt cậu!

Bạn thân của cậu

Nguyễn Thị Thu Hiền
 
H

hiensau99

hay là đây
Một ngày hè oi ả,cái nắng chói chang khiến ai cũng muốn mau chóng về đến nhà. Nhưng nhà tôi thì xa quá mà người lại mệt mỏi rã rời, tôi ghé vào quán nước bên đường, nghỉ một lát. Mở ba lô, trả tiền cho bác chủ quán, chợt thấy chiếc máy nghe nhạc cũ mới tìm thấy hôm nọ, tôi bèn lấy ra nghe. “Ngày mai xa nhau rồi, trường mến thương xa rồi…”, cái làn điệu du dương sao mà êm tai quá. Tôi chợt tỉnh : ”Phải rồi, đã hơn hai mươi năm ta chưa về ngôi trường cấp hai - Trường THCS Minh Tân thân yêu một lần nào cả!”.
Thế rồi tôi quyết định về thăm ngôi trường xưa. Mới đi trên đường thôi mà sao cảm giác lạ quá. Một chút nao lòng, một chút bâng khuâng, xao xuyến nhưng trên hết là cảm giác hồi hộp tột cùng. “Không biết ngôi trường thay đổi nhiều không? Thầy cô, bạn bè mình ra sao rồi?”… Những ý nghĩ mông lung đó cứ dồn dập trong đầu khiến tôi không muốn phải chờ đợi quá lâu nữa. Cuối cùng thì tôi cũng tới trường. Mặt trời vẫn toả nắng chói chang, tiếng ve râm ran đâu đó, những cành hoa phượng đỏ rực khẽ đung đưa. Tuổi học trò của tôi đây rồi! Nó đã được nuôi dưỡng và lớn lên trong ngôi trường thân thương này. Trường tôi hơi lạ. Ngôi trường có màu xanh dịu nhẹ. Hàng cây năm nào giờ đã lớn bổng, rợp mát sân trường. Từng dãy lớp học giờ cũng đã khác. Tất cả đều lạ nhưng vẫn thật thân quen. Thân quen vì ngôi trường vẫn giữ cái dáng vẻ đầy yêu thương và trìu mến như hai mươi năm trước đây. Tôi bước chậm vào trường. Hè mà, các bạn học sinh đang nghỉ nên ngôi trường có một vẻ tĩnh lặng khác thường. Tôi nhìn xung quanh. Cả một khoảng sân rộng lớn. Chợt bao kỉ niệm ùa về: “Ngày xưa, tôi đã chạy nhảy, vui chơi thật hồn nhiên trên khoảnh sân này. Nhớ sao cái lúc ngã đau điếng người vậy mà vẫn đứng lên cười ha hả. Nhớ sao cái lúc chơi đùa cùng bạn bè thật vui vẻ và sung sướng đến vậy…”. Giờ tất cả đã quá xa vời – cái thời học trò vui tươi ấy. Tôi bước đi trên hành lang đến lớp cũ của mình. Không gian vẫn thật yên lặng còn lòng mình thì sao trống trải quá! Cái lần cuối cùng bước đi trên hành lang này cũng đã xa cách hai mươi năm rồi… Dừng lại trước lớp học cũ của ngày xưa. Tôi chỉ nhìn qua cửa kính thôi mà sao thấy thân quen quá, thấy nhớ quá cái thời gian bốn năm học trôi đi thật nhanh. Thầy cô, bạn bè đâu rồi? Thực sự tôi không biết. Tôi chỉ nhớ về ngày xưa. Cái từ “ngày xưa” sao mà nghẹn ngào đến vậy…Ngày xưa tôi học hành và vui chơi cùng các bạn. Có lúc cãi nhau và ghét nhau đấy. Nhưng rồi có ai nhớ đâu, chỉ một lúc lại cười giòn tan mà! Nhớ cái lúc từng đứa giúp nhau học, chia sẻ mọi chuyện trong cuộc sống. Nhớ mãi giọng nói của các bạn thật dịu dàng và đầy thân thương. Ngày xưa, được ngồi nghe thầy cô giảng bài, chỉ dẫn. Ôi, sao mà nhớ những lời giảng bài trầm ấm, nhớ những cở chỉ nhẹ nhàng, trìu mến của thầy cô! Tôi ước gì cái ngày xưa ấy cứ kéo dài mãi để bây giờ không phải nhớ nhung và tiếc nuối thế này. Tôi cứ đứng lặng người hàng giờ vậy, chỉ nhìn vào không gian xa xăm trước mắt mà nhớ về ngày xưa – ngày xưa với cái tuổi học trò tươi đẹp của tôi, với thầy cô và bạn bè đầy mến thương…

yêu mãi mái trường

…Cho ngày mai, cho ước vọng. Ta sẽ mãi nhớ về nhau…
 
H

hiensau99

Cuộc sống đầy biến động . Những học sinh trường tôi đã chia tay nhau tái mái trường Minh TÂn yêu dấu này . Kể từ ngày đó một phần do bận việc cơ quan phần khác do công việc gia đình nên tôi chưa có dịp về thăm trường , thăm thầy , thăm cô . Hôm ấy nhân chuyến đi công tác tôi xin phép cơ quan nghỉ ba ngày để có dịp thăm lại trường xưa bạn cũ. Đi cùng tôi còn có mấy đồng nghiệp trong tòa soạn . Đó là chuyến đi đầy xúc động của tôi trong suốt những năm công tác ở hà nội

Bánh xe lăn đều và nhan htreen con đường quen thuộc . Chỉ còn khoảng năm phút nữa là chúng tôi tới trường . Lòng tôi cứ bồn chộn rạo rực . Xe dừng lại ngay trước cổn gtruwonwfg. Cảnh trường khac sxuwa nhiều quá tôi gần như ko thể nhân jra. Thế là đã hai mươi năm kể từ khi chia tay , giờ tôi mới được trở lại đây nơi tôi đã từng có những kỉ niệm êm đẹp . CỎng tường này là này là nơi lũ học trò chung tôi vẫn đợi nhau . Tôi ngó nghiêng như ngóng chờ 1 điều gì đó ...Áp mặt vào những thanh sát của cánh cổng trường tôi nhìn xa xăm...Vẫn màu áo xanh hòa bình nhưng học sinh đang vui vẻ nô đua hồn nhiên trong sân trường làm tôi nhớ quá những lần đá cầu nhảy dây trốn tìm ....cùng các bạn . Nước mắt tôi ứa ra , họng tôi tắc nghẹn như có cái gì chặn ngang . Tôi không thể kìm nổi xúc động này . Thầy cô ơi .. tiếng gọi sao mà thân thương quá . Mong tìm lại những kỉ niệm ngày xưa , tôi bước vào , hàng vú sữa đã thay bằng hàng phượng vĩ nhưng tôi vãn người thấy đâu đây mùi hương quen thuộc

hè đến phượng nở đỏ rực cả một góc trời . Ve kêu râm ran .ve ve ...Tiếng ve gọi hè gọi cả những hồi ức ấo thơ đẹp đẽ . Tôi đi dạo một vòng quanh trường như dạo lại hững bài hát mà chúng tôi đã từng hát khi còn học dưới mái trường này . Tôi lẩm bẩm " hàng gế đá , xanh hàng cây góc sân trường , bạn thân hỡi ..." tôi dừng lại ko hát nữa nói đúng hơn là ko hát nổi..Xúc động !


Tôi ghét lại chỗ hàng liễu xanh rì , đó là nơi tôi và các thầy cô cùn gcacs bạn chụp bức hình cuối cùng " bức ảnh " tôi nghĩ trong dầu và chạy lại về phía phi cơ Tôi bới tung va li tìm kiếm bu ức ảnh
Đây rồi ! mắt tôi sáng lên vui vẻ Tay tôi lướt trên bướt ảnh , lướt trên từng khuôn mặt nụ cười của thầy cô và các b ạn . nƯớc mắt trao dâng , cảnh vật xung quanh nhòa đi trước mắt tôi

Tôi chạy vào văn phfong , chẳng có ai ngoài Bác hiền bác bảo v ệ mà học sinh chúng tôi ngày xưa rất kính trọng và tin tưởng . Bác quý học sinh như con của mình . Bác dã già nhưng vẫn vui tính và nhanh nhẹn như ngày xưa . Hồi đó bố mẹ gởi tôi lên học và nhờ bác lo cơm nước cho tôi . Hằng ngày tôi nhổ tóc sâu cho bác . hai b ác cháu nói chuyện với nhau rất vui vẻ . Trong 2 năm học ở trường bác đã cho tôi ko ít những lời khuyên bổ ích và đún gđắn . Tôi tiến gần chỗ bác :
Bác...bác hiền ơi..>! tôi nghẹn ngào
Bác quay sang phía tôi , chăm chú nhìn
Trang...hã ?

Giọng bác run run , mát bác sáng ngời và mặt bác vui vẻ . Bác trách tôi:
Sao lâu rồi mày chẳng về đây với bác bác có bao nhiu chuyện mà chẳng biết kể với ai , bác cứ ngóng mày mãi \! THẾ Hôm nay có việc gì mà lại về đây


Cháu về thăm bác . Tôi đùa

Thăm bác ? lại xạo rồi Bác cười hiền hậu .


Sao bác biết ? tôi nũng nịu > Cháu đùa thôi . HÔm nay cơ quan phân tụi cháu về trường mình làm bài phóng sự về phong trào thi đua và học tập của trường
à ! ra thế >Bác cười
Mấy bác cháu tôi ngồi nói chuyện hồi lâu thật vui vẻ . Một lúc bác hiền bảo
Thôi mấy đứa ngồi nói chuyện bác phải lên đánh trống đây
BỌn tôi ngồi đùa 1 cách vui vẻ . nhác thấy xa có bo ngs người quen quen tôi tìm lại kí ức " cô huyền ' tôi nghĩ . Vẫn dáng người nhỏ nhắn tay hay đưa lên đầu và cả cách ôm cặp nữa . \ĐÚNG rồi tôi đứng bật dậy chạy lại phía cô ôm lấy cô thật chặt trông cô có vẻ xanh xao mệt mỏi :
Cô không khỏe ạ \! tôi thắc mắt
à...ừ ...! mấy hôm nay thời tiết oi bức cô hơi mệt

Tôi lúng túng hỏi

Thế cô uống thuố chưa à ? cô đừng quá sực cô à ! Cô nhfin tôi với con mắt trìu mến . 2 cô trò trò chuyện với nhau cả buổi sáng . CÔ hroi tôi nhìu về cuộc sống của tôi .CÁc thầ y cô khác trng trường cùng đến nhưng chảng còn ai , toàn giáo viên trẻ . Cô đứng lên nghiêm mặt
Trang!
Dạ! tôi bật dạy
Hôm nay là lần gặp mặt đầu tiên sau 20 năm của cô trò mình cô trò mình phải tâm sự với nhau thật nhiều chứ nhỉ cô vẫn cưng tôi như ngày nào toi hôm đó , tôi đưa đồng nghiệp vào nhà trọ rồi ngủ với cô , 2 cô trò nsoi chiện thâu đêm suốt sáng
Đó là 1 chuyến công tác và là 1 chuyến thăm trường dầy xúc đọng cảu tôi . TÔI RA Về , tới chào mọi người nhưng tôi hứa với bác HIỀn và cô sẽ trở lại vào 1 ngày ko xa . chuyến đi nàu đã giúp tô đậm thêm những kỉ niêm về mọi người , về thầy cô và các bạn . Ngay ngày sau đó bài phòng sự về trường Thuận Thanh đã đc in ngay trên tờ báo nơi tôi làm việc
 
V

vinh001

Tks bạn thuhien_31031999 nhìu ! Mình cũng phần nào hình dung toàn bộ đề 2 òi còn cái đề 1 àk có gì bạn chỉ giúp mình nhá
 
Top Bottom