Trăng cứ tròn vành vạnh
kể chi người vô tình
ánh trăng im phăng phắc
đủ cho ta giật mình.
~> Gạch ý:
- Vị trí của khổ thơ: nằm ở cuối tác phẩm sau khi người - trăng gặp lại nhau
~> Người: cảm thấy hơi ngại và xấu hổ vì bản thân mình.
Trăng: im phăng phắc
=> ẩn dụ: trăng hiện lên lúc tròn và sáng nhất trong hoàn cảnh người cần ánh sáng nhất. Nếu chỉ là một ánh trăng khuyết thì không thể hiện hết được tình cảm trăng dành cho người suốt quãng thời gian qua. Trong khi người vô tình thì trăng vẫn dõi theo người vẫn dành những tình cảm tốt đẹp nhất để soi sáng cho chặng đường người đi.
~> Vẻ đẹp của trăng tuy không lung linh như ánh đèn, không nóng như ánh nến mà trăng rất nhẹ nhàng, rất mơ mộng với thứ ánh sáng dịu ngọt. Chính sự dịu ngọt và hình ảnh trăng lúc tròn nhất, lúc sáng trong nhát đã làm trái tim khát khao nhận được ánh sáng rung động.
Mình cũng từng hỏi thầy: sao khi mất điện không dùng đèn pin hay nến?
~> Ở thành phố thì ít khi người ta dự trữ để sẵn đèn hay nến với lại theo phản xạ tự nhiên khi mất điện luôn hướng ra phía cửa sổ để tìm ánh sáng.
Bạn nên nhớ: Làm văn nên gạch ý thì bài viết mới đạt điểm cao hơn so với lời văn chau chuốt song thiếu ý.
Chúc bạn thành công!