[văn 9]văn nghị luận xã hội

H

hellangel98

[TẶNG BẠN] TRỌN BỘ Bí kíp học tốt 08 môn
Chắc suất Đại học top - Giữ chỗ ngay!!

ĐĂNG BÀI NGAY để cùng trao đổi với các thành viên siêu nhiệt tình & dễ thương trên diễn đàn.

đề bài:giữa vùng sỏi đá khô cằn,có những loài cây vẫn mọc lên và nở những chùm hoa thật đẹp
hãy viết 1 bài văn nghị luận nêu lên những suy nghĩ của e dc gợi ra từ hình ảnh trên


mọi người giúp vs nha.thanks nhiều:D
 
C

callalily

bài 1:
Giữa một vùng sỏi đá khô cằn, cây hoa dại vẫn mọc lên và nở những chùm hoa thật đẹp.
Hình ảnh ấy tạo một cảm giác cô đơn,lạc lõng thậm chí là bị đày đọa nhưng bông hoa bé nhỏ ấy vẫn kiên cường,hiên ngang.Nó chống chọi với những điều đó với tất cả sức lực nhỏ bé mà bền bỉ, như cánh chim bé nhỏ chao lượn giữa cơn giông bão tìm đường về tổ và cuối cùng nó đã chiến thắng. Chiến thắng tất cả những khó khăn, gian khổ ấy mà trở thành một đóa hoa đẹp, bừng cháy sức sống, nó vượt lên những sỏi đá khô cằn, giữa nắng gắt để trở thành một điểm chấm phá trên bức tranh hoang mạc nỏng bỏng và khắc nghiệt. Đó thực sự là một phép màu của Chúa, là một trong rất nhiều những điều kì diệu của cuộc sống này, như môt câu chuyện cổ tích. Và hơn nữa, đó còn là một trong những bài học giản dị, sâu sắc và cũng tuyệt vời nhất mà cuộc sống đã dành tặng cho chúng ta.

Trong đời,ai chẳng đôi lần gục ngã trước những khó khăn, thách thức...Tất cả như đám mây đen khổng lồ, che lấp những tia sáng của tương lai, làm cho chúng ta kiệt quệ,mỏi mòn,mất ý chí chiến đấu, muốn buông xuôi. Và đây cũng là lúc chúng ta đối mặt với chính mình, là thời khắc mà những quyết định sẽ ảnh hưởng đến quãng đời còn lại của chúng ta. Lòng dũng cảm,bãn lĩnh,sự quyết đoán...tất cả sẽ được thể hiện một cách rõ nét nhất.

Kì diệu thay, có những người khi gặp khó khăn, trắc trở thì họ trở nên cứng rắn, mạnh mẽ hơn cho dù họ vẫn có thể thất bại nhưng họ đã cố gắng đến mức cuối cùng.Họ nhận thức được rằng,một khi họ buông xuôi, họ sẽ mất tất cả.Công sức học hành bấy lâu,tiền bạc,thời gian...những thứ đó sẽ tan biến cùng với đám mây đen đang vần vũ trên bầu trời. Họ đã được Thượng đế ban cho một món quà mà không phải ai cũng có : nghị lực. Với món quà đó,họ đã biến những nỗi tủi nhục,đắng cay thành một thứ vũ khí sắc bén mà không có một loại khí tài nào trên Trái đất này có thể sánh được. Họ đã vượt qua chông gai để xua tan đám mây đen ấy. Và ánh sáng đã trở lại, tâm hồn họ có thể bị chai sạn,rách nát nhưng nó đã trở nên mạnh mẽ và thiêng liêng hơn bao giờ hết. Họ biết rằng dù con đường có đẹp đến mức nào cũng phải trả giá bằng những mũi gai đau đớn,bằng máu và nước mắt...

"Chặng đường nào trải bước trên hoa hồng

Bàn chân cũng thấm đau vì những mũi gai
Ðường vinh quang đi qua muôn ngàn sóng gió
Lời hứa ghi trong tim mình
Vẫn bước đi hiên ngang đầu ngẩng cao...."


(trích bài hát "Đường đến ngày vinh quang")


Nhưng cuộc sống đâu phải chỉ có những điều tuyệt vời như thế, bên cạnh đó vẫn có những kẻ hèn nhác,yếu đuối,chưa gì đã từ bỏ những ước mơ của mình.Họ sẵn sàng vứt bỏ tất cả hoài bão để sống một cuộc đời vô vị,chán ngắt thậm chí là tàn tạ,vật vờ.Họ như một chiếc bóng lẻ loi đơn chiếc cứ đi đi về về trong cái xã hội nhộn nhịp,năng động này.Suốt đời lẩn tránh, sống ủ rủ và khi về già, chắc chắn họ sẽ nuối tiếc những tháng ngày lãng phí, không sống hết mình. Hối tiếc vì đã chấp nhận làm một bông hoa úa tàn, khô héo, không tô điểm cho đời.



Vâng, chúng ta sẽ vượt qua tất cả khó khăn,trắc trở. Cho dù con đường hoa hồng có nhiều gai đi thế nào chăng nữa thì nó vẫn là con đường của vinh quang,của thành công và theo một câu nói khá nổi tiếng thì trên con đường này " không có dấu chân của kẻ lười biêng". Thân xác có thể tả tơi,mỏi mòn nhưng ý chí ta vẫn luôn tồn tại một hạt giống - hạt giống của khát vọng và hoài bão - rồi nó sẽ đâm chồi nảy lộc, sẽ trở thành một đóa hoa dại đẹp đẽ để tiếp thêm sức mạnh cho chúng ta vượt qua những ghềnh thác cheo leo, đi đến bến bờ của những giấc mơ. Đau đớn, tủi nhục, nước mắt sẽ tan biến khi chúng ta đi hết con đường và chạm tay vào đỉnh vinh quang. Mặt trời sẽ chiếu sáng, vầng dương sẽ cài lên vai chúng ta vinh quang của những người chiến thắng, ta sẽ ngẩng cao đầu và tự hào vì chúng ta đã đấu tranh không mệt mỏi với những phút giây yếu mềm của bản thân và những gian nan chồng chất. Những bông hoa dại sau khi vượt qua những điều khắc nghiệt của thiên nhiên đã nở và...


"Ngày đó, ngày đó sẽ không xa xôi

Và chúng ta là người chiến thắng
Ðường đến những ngày vinh quang không còn xa"

Cuộc đời vẫn trôi đi, những khó khăn khác lại đến và chúng ta sẽ phải chiến đấu một cách ngoan cường. Hãy sống và đấu tranh sao cho đến lúc sức tàn lực kiệt, ta không phải hối tiếc về những tháng ngày tuổi trẻ bị hoài phí. Những gian truân, vất vả sẽ trở thành những chiến công bất diệt trong trái tim của mỗi conngười. Vì loài hoa dại kia sẽ úa tàn và chúng ta cũng không sống mãi, nhưng những dấu chân mà chúng ta đã in trên đường đời, những thành công trong cuộc sống sẽ tô thắm cho bước tranh cuộc sống muôn màu kia, như loài hoa dại ấy đã gợi nên sức sống cho vùng sỏi đá khô cằn.

SƯU TẦM:vatgia.com
bài 2:
Cuộc sống không phải là một dòng chảy tẻ nhạt ! Tất nhiên, đâu đó trong cõi trời đất này vẫn tồn tại những điều tưởng chừng là không thể có. Và chính những cái lạ lẫm đó làm cuộc sống đẹp hơn, cho ta thêm phần khát khao để sống hơn, có ích hơn. Tôi muốn nêu ra đây những cảm nghĩ riêng tư của mình về một cảnh tượng mà bạn hẳn đôi lần thấy đâu đó nhưng chưa chú tâm để ý cho nhiều !
Cảnh tượng ấy là hình ảnh những cây hoa dại vẫn hiên ngang mọc lên trên cát sỏi khô cằn, nở ra những chùm hoa thật đẹp.
Bạn hẳn đang tự đặt ra trong đầu muôn vàn những câu hỏi. Cái tôi muốn nói đến là gì ư ? Là nỗi thắc mắc mà chính tôi chẳng thể nào biện giải được: nguyên do nào cuốn những cây con lớn dần lên, trên mảnh đất khô cằn kia ? Nguyên do nào ? Đời tôi đã qua một chặng chưa được dài lắm. Những kiến thức e còn cạn nông, chưa kịp đập dập. Nhưng cái cảnh kia cũng ít nhiều gợi được trong lòng tôi nhiều mối nghĩ suy. Ngay cả giữa chốn hoang vu, nhiệt độ cao, độ ẩm thiếu, vậy mà cũng có những sinh vật chống chọi được. Không những thế, chúng còn đẹp ! Có phải tạo hóa cố tình trong chuyện này ? Tôi chợt hình dung những bông hoa kia như những con người thực sự. Là có tay, chân, mình mẩy, cảm xúc, lý trí. Nếu ta là cái cây kia liệu bản thân mình có đủ can đảm để sống trong một môi trường khắc nghiệt nhường kia không ? Cuộc sống vây lấy chúng ta bằng lưới nhọc nhằn. Cả nước nhọc nhằn. Thập niên 80 thế kỉ trước, chúng ta sống thế nào ? Kiến thiết rồi xây dựng, biết bao là khó khăn. Thập niên 90, chúng ta hội nhập, vẫn còn là một cây con !
Tôi thường rẽ vào những con hẻm nhỏ. Không hẳn là một sự chạy trốn. Mà để tìm lại hình ảnh của những năm 80 ấy. Bây giờ cái xưa cũ đã không còn nữa ! Đất nước đổi mới thật rồi. Những chuyến xe hối hả đưa hàng, những anh công nhân cười nụ cười lấm vôi. Và đúng là khi nhìn cảnh ấy, tôi lại nhớ hơn bao giờ về những cây non dại mọc giữa đá sỏi. Chúng ta đã không chịu đầu hàng nghịch cảnh. Và nghịch lý cuộc sống về một loài cây nay trở thành cảnh thực trong xã hội mới. Chính những loài cây kia thực sự dạy cho tôi một bài học. Tôi tin chúng ta không nên buông xuôi, đầu hàng bất kì khốn khó nào. Thơ Mãn Giác xưa còn ấm mực : "…Đêm qua sân trước một cành mai". Thúy Kiều vùi dập thân xác mười lăm năm vẫn cố giữ chút lòng son. Cô gái chèo thuyền sông Hương mà Tố Hữu có lần gợi nhắc cũng gặp gỡ Kiều bằng hai chữ cảnh ngộ. Đời tăm tối vẫn mở bừng ánh sáng cho những kẻ thiếu ý chí, nghị lực hay lầm lỗi vươn lên. Cũng bởi "chỉ sợ ta thiếu một mảnh buồm căng…".
Loài cây vô thức cũng tiềm ẩn cái bản năng sinh tồn mãnh liệt thế kia, chúng ta chẳng thể kém thua. Nhưng làm sao để vươn dậy đây ? Khó cho ta là tập cách thích nghi với hoàn cảnh. Nhớ rằng cái hoài bão trong mỗi người thường lớn lắm nhưng để thực hiện được thì chớ nên ngại ngùng cho hoàn cảnh mình. Dù nó có tồi tệ đến đâu. Sau đó hẵng dựa vào nỗ lực bản thân – quá trình của đào sâu, suy nghĩ, lăn lộn…
Vậy đấy, chỉ là một cảnh trí bình thường nhưng dường như đó là một câu nói đầy hình ảnh mà tạo hóa đôi lần thì thầm vào tai chúng ta. Mọi điều đều có thể xảy ra trong cuộc sống, xảy ra ngoài cả những định liệu, những toan tính có phần hạn hẹp của loài người…
Song, mối suy nghĩ của tôi không chi bó hẹp trong cái khả năng sinh tồn kia. Ý tôi muốn nói thêm rằng hình ảnh kia còn làm cho tôi nhớ Chí Phèo hơn bao giờ hết… Tôi tin rằng trong những con tim sỏi đá đâu đó vẫn mọc ra những chồi tươi tốt. Một kẻ tưởng đã mất hết nhân tính vẫn có thể làm ta ngạc nhiên vì những hành động "rất người" của hắn. Có lần, tôi nghĩ về Chí, sâu hơn những lần khác, thấy hắn rạch mặt khác xa khi hắn húp tô cháo hành ! Thì ra chỉ là một cái cảnh nho nhỏ cũng khiến con người ta dễ liên tưởng đến nhiều thứ. Tôi lại những dòng trên đây để cho thấy bóng dáng của bông hoa dại không chỉ thấp thoáng ở lao động, ở kiến thiết, ở cuộc mưu sinh dài đằng đẵng mà còn ở trong tâm hồn mỗi người chúng ta. Nhất thiết đừng nên để nó biến thành sỏi đá…
Nhưng dòng suy nghĩ của tôi không dừng lại ở đây. Theo cái cách thông thường chúng ta vẫn chấm dấu chấm bé nhỏ cuối một câu đơn. Tôi nghĩ mãi rằng tại sao lại là hoa dại chứ không phải hoa hồng mới có cái năng lực lạ lùng kia ? Rồi tôi cũng tìm được câu trả lời thỏa đáng. Hoa hồng kia kiêu sa. Hoa hồng kia mỏng manh. Làm sao có thể chôn vùi thân xác ở một nơi hoang vu ? Người cũng vậy thôi. Anh sinh viên sư phạm vừa tốt nghiệp loại ưu được điều về một vùng cao lập tức tìm cách trốn tránh… Ngày tết, lễ lạc, người ta vẫn mua hoa hồng về cắm. Hoa hồng ơi, làm sao hoa hồng hiểu được nỗi khổ của những loài thực vật sống nơi cằn khô ? Hoa hồng ra đấy chỉ héo mà chết thôi ! Còn hoa dại kia thì nơi nào cũng có thể sống. Tôi hiểu con người hãy tập cách sống khổ một chút đặng khi đủ đầy không quên cái khổ, cái nhọc. Tôi kính trọng những cánh hoa dại ở điểm đấy.
Chính tôi cũng cố gắng đuổi cho kịp thế giới này. Yêu những trang viết của mình vô hạn, vì trong đó có nhọc nhằn của cha, của mồ hôi của mẹ… Và tôi quyết định đi làm thêm, tự trang trải cho cuộc sống vốn dĩ không bình yên của gia đinh. Tôi chưa đủ già để cầm bút viết hồi kí nhưng thấy tạm bằng lòng với những suy nghĩ bây giờ. Tôi thấy mình hơn những đứa bạn xung quanh ở cách nghĩ suy, những đứa như tôi biết tối nào cũng đua xe ở ngã tư Lê Duẩn mà vở thì nhan nhản những lỗi chính tả không thể tưởng…
Tất cả trên đây chỉ là những phân tích, suy ngẫm có phần chủ quan. Và sau tất thảy những sự kiện dù nhỏ nhặt hay trọng đại đến với chung ta trong cuộc sống, ta mới hiểu mình cần lắm một lòng tin vào chính mình. Ngay một bông hoa bên đường cũng hiểu cho điều ấy, chúng ta chẳng lẽ lại chịu thua ?
Chỉ sợ không đủ sức để đi tiếp con đường cuộc sống thênh thang phía trước !
SƯU TẦM:vatgia.com

 
0

0973573959thuy


Bài làm
Trong cuộc sống đầy rẫy những khó khăn, khắc nghiệt, con người lại càng phải có ý chí vươn lên. Vậy nên hình ảnh ”giữa một vùng sỏi đá khô cằn, cây hoa dại vẫn mọc lên và nở thành những chùm hoa thật đẹp” gợi cho ta nhiều suy nghĩ.
Hình ảnh “cây hoa dại mọc lên giữa sỏi đá khô cằn và nở hoa thật đẹp” cho ta thấy được nhựa sống tràn trề của cây hoa khiến nó không chỉ vượt qua mọi thiên tai, khắc nghiệt của môi trường sống mà còn nở hoa cho đời. Không những thế, hình ảnh “cây hoa” còn là hình ảnh ẩn dụ để nói về những con người có ý chí vươn lên. “Vùng sỏi đá khô cằn” chính là cuộc sống khó khăn trước mắt họ nhưng họ vẫn cố gắng vượt qua. “Những chùm hoa thật đẹp” là thành công, kết quả mà họ nhận được nhờ vào ý chí vươn lên của chính mình. Sự so sánh này hoàn toàn phù hợp vì giữa cây hoa và những con người này đều có một điểm chung: ”nghị lực vượt qua khó khăn”. Đây là một đức tính quý giá mà mỗi con người đều cần phải có.
Thế nhưng, tại sao ta lại cần phải có ý chí vươn lên? Bởi vì chúng ta là con người, chúng ta cần khẳng định giá trị của bản thân bằng nỗ lực của chính mình. Nếu chúng ta không biết cố gắng vươn lên, gặp khó đã vội nản chí thì sẽ trở thành “cành cây dại héo úa, bị thiên tai khắc nghiệt vùi dập”, bị cuộc đời lãng quên và cuộc sống của ta trở nên vô nghĩa. Ý chí vươn lên không chỉ giúp ta có được thành công cho bản thân mà còn được mọi người quý trọng, yêu mến, là tấm gương sáng để mọi ngươi phấn đấu noi theo. Vậy nên ”ý chí vươn lên“ rất cần thiết đối với mỗi con người.
Trong cuộc sống cũng có nhiều tấm gương có ý chí vươn lên, học tập thành công như thầy Nguyễn Ngọc Ký bị hỏng tay, dùng chân viết chữ; anh Hoa Xuân Tứ bị cụt tay, dùng vai viết chữ; anh Đỗ Trọng Khơi bị bại liệt đã tự học, trở thành nhà thơ,…Tất cả những con người ấy đều đáng quý vì họ tàn nhưng không phế. Thế nên, những con người lành lặn như chúng ta càng không được dễ dàng nhụt chí!
Dẫu biết đây là phẩm chất cần có nhưng bên cạnh nhựng người có nghị lực vượt qua khó khăn thì vẫn còn những con người thiếu ý chí vươn lên , gặp khó đã nản. Chung quy cũng là do sự lười biếng của họ mà ra. Nếu những người này cứ giữ bản tính xấu ấy thì họ sẽ trở thành gánh nặng cho gia đình và xã hội, đáng mất giá trị bản thân, trở thành kẻ vô dụng. Bản thân họ cần biết rằng những gì mình nỗ lực mà có sẽ vô cùng quý giá và còn nhận được sự công nhận,yêu mến của mọi người.
Tuy nhiên, ý chí vươn lên không chỉ là vượt qua khó khăn trước mắt mà ta còn cần phải phấn đấu để “nở hoa cho đời”. Như vậy sự cố gắng của ta mới tích cực.
Ý chí của bản thân mỗi người là quan trọng nhất nhưng có đôi lúcta còn cần đến sự giúp đỡ của mọi người. Vậy nên, xã hội cũng đã khuyến khích, tạo điều kiện để nhiều con người “vươn lên” bằng các chương trình từ thiện, “vượt lên chính mình”, “ngôi nhà mơ ước”,…Bản thân em cũng cần phải cố gắng phấn đấu học thật giỏi để không phụ sự kỳ vọng của mọi người dành cho mình. Không những thế, em còn cần phải giúp đỡ những bạn kém may mắn hơn mình để họ có thể vượt qua khó khăn; khuyên những bạn chưa biết cố gắng hãy tập sống hết mình, luôn nuôi dưỡng một ý chí vươn lên.
Chỉ với một hình ảnh đời thường giản dị, ta đã rút ra được một bài học đáng quý: đó là nghị lực vượt qua khó khăn. Chúng ta cần học tập đức tính quý giá này để luôn “nở những chùm hoa đẹp” tô thắm cho “khu vườn cuộc sống” thêm xinh tươi.

Bạn tham khảo thêm tại :

http://diendan.hocmai.vn/showthread.php?t=39503

 
U

uocmovahoaibao

Bài làm 1:
Giữa một vùng sỏi đá khô cằn, cây hoa dại vẫn mọc lên và nở những chùm hoa thật đẹp.

Bàn tay của tạo hóa thật diệu kì. Nó tạo nên bao nhiêu cái đẹp, có những cái đẹp bất ngờ đến ngỡ ngàng. Khi nghĩ đến đá sỏi khô cằn, hẳn như một phản xạ tự nhiên, bất kì ai trong chúng ta cũng sẽ ngĩ đến sự chết chóc, khô héo, nghèo nàn và tàn lụi. Nhưng ở những nơi như vậy tạo hóa vẫn tìm ra cái đẹp, tạo ra cái đẹp rực rỡ, tỏa sáng đầy sức sống và kiêu hãnh, những chùm hoa trên đá.

Trên hoang mạc khô cằn bỏng rát vẫn có những loài xương rồng phát triển, sinh sôi, nảy nở và còn kết hoa nữa. Vùng sỏi đá khô cằn vốn là vùng đất dường như không có sự sống, nghèo nàn, hoang vu vậy mà cây hoa dại vốn nhỏ bé mông manh là thế, mọc hoang dã, không có bàn tay chăm sóc của con người mà vẫn sinh sôi nảy nở, luôn tràn đầy sức sống, luôn mạnh mẽ, vẫn đâm chồi nảy lộc như thách thức với cuộc sống. Thành quả tất yếu của sự cố gắng không ngừng nghỉ là những chùm hoa, những bông hoa tuyệt đẹp. Chúng xứng đáng với vẻ đẹp kiêu sa đó, sau khi đã trải qua bao nhiêu thử thách của cuộc đời, trải qua nắng, gió và sự cần mẫn kiếm tìm sự sống ở nơi tưởng như không còn sự sống. Đất mẹ không tuyệt tình với ai bao giờ, người không ruồng rẫy, bỏ rơi những đứa con của mình mà chỉ dạy cho chúng cách sống, cho chúng nếm trải khó khăn để rồi trưởng thành và cảm nhận được hết cái đẹp, cái diệu kì của cuộc đời này, những thành quả ngọt ngào.


Đó cũng là một bài học đáng giá với con người. Con người sinh ra mang trong mình những khả năng đặc biệt và sức mạnh vô biên để vượt qua những phong ba bão táp của cuộc đời. Con người chính là sản phẩm hoàn mĩ nhất của tạo hóa. Trong cuộc sống biến đổi khôn lường này con người luôn phải vật vã để bước đi trên con đường mình đã chọn. Không có con đường nào là con đường không có chông gai và cạm bẫy, không có ai đạt được thành quả mà không có đau thương, bầm dập. Tôi chợt nhớ đến câu hát:


"Chặng đường nào trải bước trên hoa hồng
Bàn chân cũng thấm đau vì những mũi gai
Đường vinh quang đi qua muôn ngàn sóng gió
Lời hứa ghi trong tim mình
Vẫn bước đi hiên ngang đầu ngẩng cao..."


(Đường đến ngày vinh quang).



Đúng vậy, dù con đường có đẹp thì điều đó không có nghĩa là không có đau thương. "Thất bại là mẹ
thành công", quan trọng là ý chí và nghị lực, không được phép bỏ cuộc, nếu chỉ vì con đường khó đi mà bỏ dở thì không bao giờ thành công. Vì trên con đường trăm ngả, không có, dù chỉ một, lối đi dễ dàng. Trong một câu chuyện tôi đọc có hai cô gái mê kịch nghệ, một người lớn lên trong gia đình truyền thống, có bố là đạo diễn nổi tiếng, mẹ là minh tinh mà bạc. Cô được rèn luyện, gọt giũa từ nhỏ vì thế kĩ thuật diễn của cô rất tốt và sớm được mang danh hiệu thiên tài. Song cô luôn khổ tâm và dằn vặt vì khi nhắc đến cô họ không bao giờ quên thân phận của cô, "thiên tài Ayumi, con gái đại minh tinh Utake", đó là cách họ nói về cô, cô thấy mình luôn núp dưới cái bóng của mẹ và vì thế cô đã phải nỗ lực cố gắng rất nhiều để vượt ra khỏi cái bóng quá lớn của mẹ. Cô ganhtị với một cô bé nghèo, mồ côi cha, rồi mẹ cũng ra đi do căn bệnh phổi khi mà cô bắt đầu nổi danh trong làng sân khấu. Tất cả như sụp đổ, mẹ mất cô cũng không còn đủ dũng cảm để đứng trên sân khấu. Tất cả lại về con số không, cô mất tất cả. Nhưng có một thứ luôn tòn tại trong sâu thẳm trái tim cô là ước mơ, là đam mê cháy bỏng với kịch nghệ. Nó chưa bao giờ tắt. Tuy khong được học múa, học hát, học vũ đạo nhưng khi đứng trên sân khấu cô như hóa thân thành nhân vật, cô quên mất mình là ai, cô quên mất mình đang diễn, bản năng mách bảo cho cô biết mình phải làm gì và nhờ vậy cô sớm vượt qua tất cả mọi chông gai trên bước đường đời để rồi trở thành một siêu sao như mình hằng mơ ước. Để có được điều đó cô đã phải trải qua bao đắng cay, vùi dập và sự hãm hại của các thế lực đối địch nhưng cô chưa bao giờ bỏ cuộc. Họ là hai số phận, hai hoàn cảnh trái ngược nhau. Tuy Ayumi có vẻ may mắn hơn khi con đường của cô có vẻ như đã được trải thảm, đã được dọn sẵn nhưng rõ ràng cô cũng không hề dễ dàng gì khi bước đi trên đó để vượt lên đỉnh cao nghệ thuật và thoát khỏi cái bóng của mẹ mình. Maya lại may mắn có được cái năng khiếu nghệ thuật bẩm sinh, bản năng của một người nghệ sĩ nhưng ngược lại cô đã gặp không ít những khó khăn trắc trở trên đường đời. Rõ ràng con đường dù đẹp đẽ thế nào thì vẫn chứa chất khổ đau.

Có chăng một con đường bằng phẳng? Ví thử tồn tại một con đường như vậy, khi đạt được vinh quang liệu còn có ý nghĩa gì. Bởi lẽ vinh quang là thành quả của sự cố gắng, hi sinh, cả mồ hôi và nước mắt, có khi là
xương máu. Vinh quang không phải là thành quả mà theo tôi là quá trình thực hiện.

Có những người sinh ra không may mắn, họ bị những dị tật bẩm sinh hay vì những tai nạn đáng tiếc mà thân thể họ không được nguyên vẹn nhưng nghị lực đã giúp họ đứng lên và chiến thắng nghịch cảnh để rồi dành lấy thành quả đáng tự hào như: chị Nguyễn Thị Nga, tuy người chị chỉ cao 1,29m nhưng đằng sau thân hình nhỏ bé ấy là một nghị lực lớn lao, nó đã đưa chị vào cánh cổng trường ĐH Khoa học xã hội và nhân văn TP.HCM, và cô bạn của chị tuy vừa câm vừa điếc nhưng vẫn có thể mở một cửa hàng lưu niệm để tự nuôi sống bản thân. Người phụ nữ tàn tật(mắc bệnh bại liệt), bà Nguyễn Thị Lân, 61 tuổi vẫn làm kinh tế, tạo dựng cuộc sống tự lập của mình và nuôi người mẹ già. Họ là những số phận, những con người kém may mắn nhưng luôn là tấm gương cho chúng ta ngưỡng mộ, học tập.


Bên cạnh những con người như vậy, vẫn tồn tại không ít những người dù sống trong môi trường tốt đẹp, là những loài cây được chăm sóc chở che trên mảnh đất màu mỡ mà vẫn không bao giờ biết nở hoa thậm chí còn héo rũ và chết, cũng có những cây phát triển tốt trong môi trường đó nhưng chỉ cần chịu nắng, phơi sương, một chút điều kiên khó khăn là chết rũ, không còn sức sống. Đó là những con người đáng trách nhưng cũng thật đáng thương hại, những số phận không cảm nhận được sự may mắn của mình, không tận dụng được nó, họ yếu ớt, hèn nhát, và không có nghị lực, không có tương lai.


Thiên nhiên tươi đẹp, và luôn đẹp dù ở những nơi ta không ngờ tới nhất. Nó không chỉ là kết tinh của sự sống, của tinh hoa đất trời mà còn là kết tinh của những bài học đường đời, bài học cuộc sống của thiên nhiên. Chúng ta vẫn thường quen thưởng thức vẻ đẹp của tự nhiên mà ít ai, ít khi thử suy ngẫm, tìm kiếm ở chúng một cái gì khác, một ý nghĩa nào khác, tinh hoa thật sự nằm sâu bên trong vẻ bề ngoài. Cuộc sống thật đẹp và diệu kì, thiên nhiên là tấm gương phản chiếu cuộc sống. Chúng ta có thể tìm thấy nhiều bài học thú vị, ý nghĩa nơi người mẹ thiên nhiên.

Hình ảnh loài hoa dại bé nhỏ đã đơn độc, trơ trọi giữa đá sỏi khô cằn và nắng gắt với chùm hoa tươi đẹp gợi cho ta một sự thôi thúc, một cảm giác xốn xang. Cây hoa dại tuy bé nhỏ mỏng manh như vậy có thể sống, có thể dơm hoa trên sỏi tại sao con người, sản phảm hoàn mĩ nhất của tạo hóa lại không thể làm được điều tương tự chứ. Đúng vậy, là con người ta phải hơn thế, phải hơn thế, phải biết vượt lên số phận, dũng cảm đối đầu với nghịch cảnh, "ngẩng cao đầu" thách thức với khó khăn và chắc chắn là sẵn sàng đón nhận vinh quang vì cuộc sống chắc chắn sẽ mỉm cười với bạn, trao cho bạn cái đáng được nhận. Con đường vẫn thênh thang phía trước hứa hẹn bao điều thú vị...
_______
Chúc bạn học tốt!
Nguồn: net
 
U

uocmovahoaibao

Bài làm 2:
Đường đời của mỗi người không phải lúc nào cũng bằng phẳng, hay đc trải bằng nhung lụa.Luôn có những khó khăn trên bước đường ta đi.Nó đòi hỏi mỗi người phải có nghị lực khắc phục trở ngại.Biết vượt lên từ khó khăn, gian khổ sẽ giống như " giữa một vùng sỏi đá khô cằn,cây hoa dại vẵn mọc lên và nở những chùm hoa thật đẹp".
"Vùng sỏi đá khô cằn" là một hình ảnh đầy sức gợi.Ở đó, sự sống hầu như không tồn tại.Giữa muôn vàn sỏi đá, rất khó tìm thấy đc 1 bóng cây to hay 1 dòng sông phẳng lặng .Nơi đó thực sự khó khăn để bắt đầu sự sống.Tưy nhiên,có không ít loài cây vẫn có thể vươn mình từ những khe đá thiếu đất ấy.Có thể chúng chỉ là những cây cỏ, những cây hoa dại bé nhỏ, nhưng quan trọng nhất là chúng đã biét chắt chiu nguồn đất, nước khan hiếm đề phát triển.Khi nở hoa, những cây hoa ấy vẫn có " những chùm hoa đẹp", vẻ đẹp đặc trưng cho " vùng sỏi đá khô cằn".
Trong cuộc sống, cũng có những khi ta thấy mình như đang đứng giữa "vùng sỏi đá".Có những người sẽ cảm thấy chán nản, muốn buông xuôi, nhưng cũng ko ít người biết đứng dậy từ cái khó.Cuộc sống luôn đánh giá con người có ý chí, có nỗ lực.Biết đứng lên từ khó khăn, người đó mới thật đáng trân trọng.Không ít trường hợp chúng ta bắt gặp những con người có sự nỗ lực phi thường.Hà Giang, nơi cực đầu của tổ quốc ta, nổi tiếng với những cao nguyên đá.bất cứ ai đã từng đặt chân qua nơi đây đều không khỏi choáng ngợp trước bạt ngàn 1 màu trắng của đá.ở đây, màu xanh của cây cối gần như vắng bóng.Nhưng sẽ còn ngạc nhiên hơn khi giữa cuộc sống khó khăn ấy, vẫn có bóng học sinh cắp sách đến trường, vẫn có bóng các bà, các mẹ,các chị ra trồng ngô trên khe đất trong đá......Họ biết vươn lên từ những khó khăn tưởng như không thể khắc phục đc, và những nỗ lực ấy luôn đc đánh giá cao.TRong các trường đại học, cao đẳng ngày nay,không ít thủ khoa , á khoa xuất thân từ những gia đình có hoàn cảnh khó khăn.Cuộc sống có thể không công bằng khi bắt họ phải sớm bươn chải với cuộc sống mưu sinh.NHưng sẽ thật xứng đáng khi con người biết nỗ lụa từ chính những vất vả trong cuộc sống.Vùng quê miền Trung đầy mắng gió,mấy gia đình có đủ điều kiện cho con học hành tử tế, nhưng thật kì lạ thay khi đó lại là nơi ươm mầm cho những cử nhân tương lai của đất nước.Nắng gió miền Trung không làm nhụt ý chí con người nơi đây,ngược lại còn hun đúc cho họ sự cố gắng , khát vọng muốn vươn xa.
Ai đã một lần ra TRường SA đều không khỏi ngạc nhiên về cùng đảo này.Ở đây,màu xanh đã phủ trên hầu hết các đảo.Đó là màu xanh của rau, màu xanh của các cây bàng vuông.....Giữa vùng cát, đá, vẫn có những bóng cây bàng xanh to lớn.Không cần nhiều đất, bằng vẫn sum suê.Ở đây, bàng vuông là tượng trưng cho người lính đảo, bất chấp nơi con sóng, ngọn gió giữ vững chủ quyền cho đất nước.Nếu như thành quả của cây bàng là hoa thid thành quả của các anh chính là sự yên bình,là chủ quyền cho 1 đất nước - một sự cố gắng đáng tuyên dương.
Ai đó đã từng nói :"Sống là nỗ lực, là chiến đấu.TRong trận chiến đó không có kẻ thắng người thua mà chỉ tồn tại sự yếu hèn hay mạnh mẽ".Viết đề văn này, cũng là lúc tôi và các bạn tự nhìn nhận lại bản thân.Biết chấp nhận khó khăn, biết nỗ lực vượt qua nó, đó mới là biết sống có trách nhiệm với bản thân.Không ai có thể quyết định hộ cuộc sống của chúng ta.Phải biết tự cố gắng, có như vậy sự sống mới đáng trân trọng.
Cây vẫn luôn đơm hoa,kết trái dù trong bất kì hoàn cảnh nào.Chỉ cần có đất, có nước, dù vô cùng ít ỏi cũng làm nảy sinh một mầm sống.Con người cũng vậy.Bác Hồ đã từng nói:" Lửa thử vàng, gian nan thử sức".Lời nói ấy vẫn đúng mãi cho đến hôm nay, và đến cả mai sau.
________
Chúc bạn học tốt!
Nguồn: net
 
Top Bottom