trả lời
Trong cuộc sống, trên hết của cải, tiền bạc, con người ta trân trọng    nhất thái độ ứng xử giữa người với nhau. Chính vì lẽ đấy, dân gian ta có    câu: “Tiên học lễ, hậu học văn”.
Trong câu nói đó, “tiên học lễ” nghĩa là con người trước hết phải co một    phẩm chất đạo đức tốt, phải học được những thái độ ứng xử phù hợp với    lề thói xã hội, sau đó, khi đã có được một nhân cách hoàn thiện thì  mới   bắt đầu học đến những bộ môn khoa học khác, đấy là “hậu học văn”.  Tóm   lại, câu nói của người xưa muốn truyền dạy cho thế hệt chúng ta  rằng  làm  người trước tiên phải biết lễ nghĩa, đạo đức từ đó mới tạo  nên một  nền  tảng tốt để học tập đỗ đạt được. Một con người nhận thức  được những  điều  đó thì sẽ biết kính trên nhường dưới, biết “cảm ơn”,  “xin lỗi”  đúng  lúc, biết phân biệt phải trái để có những hành động  đúng mực đối  với mọi  người, hơn nữa, khi đã được dạy dỗ thì người đó  sẽ biết suy  nghĩ để làm  việc, học tập nghiêm túc, chăm chỉ, không phụ  lòng những  người đã tin  tưởng mình. Đấy là những thể hiện của một con  người đã học  được chữ “lễ”  và chữ “nghĩa”.
Lễ nghĩa là một trong những truyền thống quan trọng trong xã hội Việt    Nam. Điều đó sẽ giúp con người tạo mối quan hệ tốt với bạn bè, hàng xóm,    đem lại một niềm tự hào cho gia đình, được mọi người yêu thương, quý    mến, coi trọng. Ngoài ra, tạo được uy tín trong công việc, sự nghiệp    thành đạt. Hơn thế nữa, khi có ý thức thì con người sẽ biết sắp xếp, tổ    chức việc học, việc làm một cách khoa học, từ đó, công việc của họ  luôn   được hoàn thành, có hiệu quả, cuộc sống sẽ trở nên nề nếp và  thanh  thản  hơn. Xin lấy ví dụ từ giáo sư Ngô Bảo Châu, sinh ra trong  hoàn  cảnh đất  nước khó khăn, nhờ được giáo dục ý thức từ nhỏ, nên ông  đã có  thái độ  nghiêm túc trong việc học, cùng với sự cố gắng, ông đã  thành  công ngoài  mong đợi. Vậy là đối với một con người, một nền tảng  nhân  cách tốt sẽ  giúp họ có một tiền đồ tươi sáng, thành đạt.
Thế nhưng, khi không cư xử lễ độ trong cuộc sống, chỉ “học văn” mà không    “học lễ” thì học tập họ có thể làm tốt, nhưng họ không tạo được mối    quan hệ tốt với bạn bè, không biết cư xử phải phép với mọi người thì họ    sẽ không nhận được sự yêu mến, đồng cảm của những người xung quanh.  Từ   đó, cuộc sống của họ sẽ bị cô lập, xa lánh, không có niềm vui và  chia   sẻ. Chưa hết, khi không có sự hợp tác, giúp đỡ, tinh thần không  được   tỉnh táo, thoải mái thì công việc lại càng gặp nhiều khó khăn, dễ  bị   phân tâm, khó đạt được hiệu quả như mong muốn. Như Hồ Chủ tịch đã  nói:   “Người có đức mà không có tài thì làm việc gì cũng khó, người có  tài mà   không có đức thì không dùng được”. Ngoài ra, cuộc sống vẫn còn  những kẻ   đạo đức giả, cố tỏ ra lễ phép, có tài nhưng sau lưng luôn phá  ngầm,  gây  khó cho người khác, vừa không có đức mà lại không có tài,  thật đáng  lên  án. Tóm lại, nhân cách không tốt thì chỉ kéo theo những  hậu quả  xấu,  những điều không mong muốn.
Vì những lẽ đó, trẻ em từ nhỏ nên được giáo dục từ gia đình và nhà    trường, nên được rèn luyện một nếp sống, một nền tảng đạo đức bởi “cây    non dễ uốn”. Còn những người trẻ, đã trưởng thành thì nên học tập những    kỹ năng sống cần thiết như hoạt động nhóm, giao tiếp xã hội, nói  trước   đám đông. Quả thật, con người ta cần có một thái độ sống tích  cực thì   mới mong đạt được thành công trong mọi việc.
Người xưa thật đúng đắn khi cho rằng có “học lễ”, có đạo đức thì sau đó    con người ta mới “học văn” mới có thể giúp ích cho xã hội được. Để  thay   lời kết, xin trích dẫn câu nói: “Học để làm người, học để làm  việc”.
sưu tầm phuyenonline.vn