Mùa xuân vốn là đề tài vô tận của thi nhân xưa và nay. Nếu như hoạ sĩ
dùng đường nét và sắc màu, nhạc sĩ dùng giai điệu và âm thanh thì thi sĩ lại
dùng hình ảnh và ngôn từ để diễn tả cảm xúc của mình-đặc biệt là diễn tả
tình yêu thiên nhiên, yêu cái men say nồng của sắc xuân hương xuân. Hãy
lật từng trang sách đến với bốn câu thơ đầu trong đoạn trích Cảnh ngày xuân
trong kiệt tác Truyện Kiều của Nguyễn Du. Hãy hoà nhịp tâm hồn vào đất
trời xứ Huế với bốn câu thơ đầu trong Mùa xuân nho nhỏ của Thanh Hải,
bạn sẽ thấy non sông gấm vóc, quê hương Việt Nam đẹp biết bao!
Ngày xuân con én đưa thoi
Thiều quang chín chục đã ngoài sáu mươi
Cỏ non xanh tận chân trời
Cành lê trắng điểm một vài bông hoa
Và:
Mọc giữa dòng sông xanh
Một bông hoa tím biếc
Ơi! Con chim chiền chiện
Hót chi mà vang trời
Nguyễn Du và Thanh Hải - Họ tuy không cùng một thế hệ thơ, hoàn cảnh
sống khác nhau nhưng trong tâm hồn của những người nghệ sĩ ấy luôn tràn
đầy một tình yêu thiên nhiên đến lạ kì! Ngòi bút cuả các thi sĩ đã thăng hoa,
đã đồng điệu với vạn vật tự nhiên, thổi vào đó một tình xuân, ý xuân ngọt
ngào say đắm. Sao không yêu chứ, sao không ngây ngất chứ! Vẻ đẹp của
xuân quê hương, xuân của lòng người rộn rã lắm, náo nức lắm.
Mùa xuân ấy là màu xanh bát ngát của sự sống, của những chồi non lộc
biếc đang cựa quậy trong từng vần thơ. Hai nguồn thi cảm ở hai thời đại
cùng nhả những sợi tơ lòng dệt nên bức hoạ tuyệt đẹp của mùa xuân có hình
khối màu sắc, có xa, có gần, có tĩnh có động, có nhịp đập trái tim thổn thức,
có âm thanh rộn rã, có tình người đắm say. Chỉ một vài nét chấm phá mà sao
hai bức tranh xuân ấy lại đẹp đến vậy.
Ở mỗi đoạn thơ lại có những nét riêng độc đáo. Nếu như Nguyễn Du tài
hoa, uyên bác trong ngôn từ thì Thanh Hải lại đằm thắm, ngọt ngào với
những vần thờ đầy ắp hình ảnh. Nguyễn Du khi gợi tả mùa xuân đã kế thừa
và sáng tạo từ một câu thơ cổ Trung Quốc “Phương thảo thiên liên bích/Lê
chi sổ điểm hoa”. Nếu như nhà thơ cổ Trung Quốc đã phác hoạ bức tranh
xuân có màu xanh của cỏ non, có vẻ đẹp của mấy bông hoa lê trên cành thì
Nguyễn Du lại thể hiện được cả sức xuân căng tràn, dào dạt của cỏ...Cỏ càng
xanh, hoa càng trắng, chỉ mấy chữ “non”, “xanh”, “trắng” mà như chứa cả
hương thơm, cả sắc màu, cả tình người gửi vào đó. Nguyễn Du báo tín hiệu
mùa xuân bằng “én đưa thoi” thì với Thanh Hải là một bông hoa tím biếc
“mọc” giữa dòng sông xanh. Nguyễn Du đã dùng không gian để vẽ thời
gian. Thời gian - thấm thoắt đã trôi qua hai tháng, nhanh như thoi đưa, chỉ
đọng lại ánh sáng rực rỡ, cuối cùng của mùa xuân trong tiết thanh minh. Còn
Thanh Hải với cách đảo động từ “mọc” đã phác hoạ một hình ảnh rất ấn
tượng về sự sống mãnh liệt của loài hoa lục bình xứ Huế đang vươn lên giữa
phông nền của dòng sông xanh căng tràn sức sống. Nguyễn Du dùng những
thi liệu là “cỏ non”, cánh “én đưa thoi”, “thiều quang”, “hoa lê trắng” để vẽ
lên bức tranh xuân cao rộng, thoáng đãng đầy thi vị thì Thanh Hải đã dùng
những hình ảnh “dòng sông xanh”, “bông hoa tím biếc”, tiếng “chim chiền
chiện hót vang trời “để làm nên cái độc đáo mà chỉ ở quê hương xứ Huế
mộng mơ mới có. Tiếng gọi của thanh Hải “ơi”, “hót chi” nghe sao mà tha
thiết, ngọt ngào như con người Huế vốn rất đẹp, rất chân thành đó thôi.
Bức tranh xuân của Nguyễn Du non xanh như tâm hồn của các cô thiếu nữ
Thuý Kiều, Thuý Vân trong buổi du xuân. Bức tranh xuân của Thanh Hải
tươi sáng, ân tình, chứa chan cảm xúc, thấm thía lòng người. Tâm hồn họ
đều rất thăng hoa, rất thiết tha, nhưng mỗi người lại có một bút pháp nghệ
thuật riêng đễ ghi đậm cái tôi cá nhân trong lòng độc giả. Nếu như Nguyễn
Du đã vận dụng khéo léo thể thơ lục bát cuả dân tộc thì Thanh Hải cũng rất
mượt mà với thể thơ ngũ ngôn ngân nga như điệu nhạc xứ Huế - trong bản
hoà ca của đất nước đang xây dựng XHCN.
Nguyễn Du với mười lăm năm lưu lạc, còn Thanh Hải đang phải giáp
ranh với cái chết nhưng ở họ vẫn nồng cháy tình yêu thiên nhiên, đất trời,
Tình cảm ấy đã hoà chung dòng chảy với các tác phẩm khác viết về mùa
xuân.
Đã nhiều năm trôi qua, nhưng khi đọc những dòng thơ trên, lòng người
đọc vẫn không khỏi xúc động, rạo rực, mê say. Có lẽ Nguyễn Du cũng như
Thanh Hải sẽ còn sống mãi trong trái tim người đọc bởi những vần thơ như
thế, bởi tấm lòng yêu mùa xuân, yêu thiên nhiên, đất trời và con người tha
thiết. Bởi chính ngòi bút của họ đã thăng hoa thành những nét vẽ khắc sâu
trong hồn ta một mùa xuân bất diệt, vĩnh hằng và truyền vào lòng ta khát
vọng được cống hiến, được làm Một mùa xuân nho nhỏ/ Lặng lẽ dâng cho
đời......
* Nguồn: internet