[Văn 9] Làm dàn ý cho cho đoạn văn thuộc TLV số 2

M

maiminhnhi

[TẶNG BẠN] TRỌN BỘ Bí kíp học tốt 08 môn
Chắc suất Đại học top - Giữ chỗ ngay!!

ĐĂNG BÀI NGAY để cùng trao đổi với các thành viên siêu nhiệt tình & dễ thương trên diễn đàn.

đưa ra dan ý về đề văn sau nhé!
đề 1: tưởng tượng 20 năm sau,vào một mùa hè,em về thăm lại trường cũ.hãy viết thư cho bạn học cũ kể lại buổi thăm trường ấy.
đề 2: kể lại một giấc mơ,trong đó em gặp lại nguoi thân xa cách lâu ngày
 
T

thongoc_97977

ĐỀ 2:
Thời gian cứ vô tình trôi, muốn cuốn đi tất cả. và bụi thời gian cứ phủ lên, cứ muốn xóa nhòa kí ức. Không biết sóng gió cuộc đời đánh ta đi về đâu. Trong cuộc đời, bao sự việc xảy ra,bao người bạn mới đến với ta. Và có thể: ta đã lãng quên quá khứ. Nhưng khi ta bỗng chững lại,bỗng gặp lại bản thân ta, khi mọi kí ức bỗng tràn về, ta giật mình, khẽ gọi: bạn.
"Hẹn gặp cậu trong mơ"- lời tôi thường nói. Nhưng điều ấy chưa bao giờ thành hiện thực. Phải chăng vì tôi đã quá vô tâm, đã tụ tha hóa bản thân, tự thay đổi mình? Nên bà tiên đã đến, vung cây đũa thần, hóa phép nhiệm màu, đi tôi đi tìm tôi, tìm lại kí ức.
Trong mơ, tôi đứng lặng giữa một cơn phòng lớn, rông thênh thang, thẫm một màu u uất. Tôi mệt mỏi bởi cứ phải lê gót, lê gót giữa bãi cát dài. Biết đâu tâm hồn mình đã hóa thành cát bụi.
Trong mơ, tôi co người vì lạnh. Lạnh da lạnh thịt, buốt giá tâm can. trong mơ, lòng tôi thổn thức, biết đâu là đích đến của cuộc hành trình, biết nơi nao dừng lại?? Tôi buồn, tôi cô đơn, tôi trống rỗng. Tôi đang đi trong căn phòng kín của tâm hồn mình- nơi tôi đã tự chôn vùi kí ức!!
Trong mơ, bạn xuất hiện. Trong mơ, Sử - bạn của tôi vẫn vậy. Vẫn nưýơc ra ngăm đen vì nắng cháy; vẫn bàn tay khô ráp, đã sẫm lại do nhựa cỏ; vẫn dôi mắt đày tự tin, đầy nghị lực. Và nụ cười vẫn chưa hề nở trên môi tới một lần. Tôi chạy tới, muốn ôm chạt lấy bạn, muốn được bạn trở che. Bạn của tôi- sóng gió cuộc đời không đánh gục được. Bạn của tôi- vẫn mãi như Asin kiên cường.
Tôi từng là một cô bé hồn nhiên, sống trong vòng tay ấm áp của mẹ, của cha. Tôi luôn nghe lời, luôn biết : không được chơi với thằng Sử chăn trâu. Và cứ thế, cứ thấy bạn từ xa, lũ trẻ chúng tôi chạy xa. "Phải "cạch" thằng Sử". Cuộc đời tôi- phẳng lặng.
Bạn- một số phận bất hạnh. Bất hạnh ngay từ cái tên: thằng không cha. Bạn bất hạnh vì không phải là dân bản địa, không có ruông đất. bạn bất hạnh vì con mắt người đời :" bố nó chết vì AIDS, anh nó đi tù" Cuộc đời bạn- đầy bão tố.

Nhưng bạn hiên ngang đi ra từ bão tố, hiên ngang kéo tôi ra khỏi bàn tay tử thần dưới dòng ông Hồng đục đỏ. Tại tôi ham chơi, ham hái hoa rau muống tím biếc mọc sát bờ sông. Tin con bé sém bị chết đuối khi cả vùng ai cũng biết. Còn bạn- vị anh hung thì mãi mãi vô danh.
Và tôi lần đầu tiên cãi lại lời mama: kết bạn với bạn. Có thể với bạn, tôi chỉ là cơn gió nhẹ. Nhưng với tôi, bạn còn mạnh hơn cả giông tố cuộc đời mình. Bạn đến, tôi nhận ra được nhiều điều. Nhờ có bạn, tôi yêu hơn biết bao điều giản dị quanh mình.
Quên sao được những buổi chiều lộng gió, nằm giữa một rừng hoa đồng nội, lắng nghe tiếng sáo diều vi vu vi vu. Quên sao đượcniềm vui khi chạy trên triền đê, khi cỏ may bám đầy áo, và hét to :" Tôi yêu quê tôi"
Niềm hạnh phúc của cô bé vùng quê Bác Bộ đâu chỉ có vậy. Bạn tối ngày đi làm thuê cho cả làng, quần quật suốt ngày, nhọc nhằn lẫn nhục nhằn, bạn vẫn không thể hiện chút cảm xúc nào trên nét mặt. Xã cho con trâu, bạn làm bạn với nó. Vậy thôi!! Tôi dậy bạn chữ, dạy bạn làm toán. Nhưng biết không Sử ơi: bạn cũng chính là một người thầy của tôi đó. Cuộc đời bạn là một thiên truyên dài. bạn kể nhiều, nhiều lắm, nhiều hơn rất nhiều tôi có thể nghĩ về cuộc đời của cậu bé 12 tuổi. Bạn rất mong ước có một gia đình. bạn ước được như tôi, mong một lần được cất tiếng gọi mẹ. Nhưng đâu có được. "Đời là vậy. Sóng gió đánh có chọn ai đâu." Tôi biết được giá trị của đồng tiền; biết thương giọt mồ hôi rơi trên má mẹ, yêu giọt nứơc mắt cay khóe mi cha hơn, biết cha mẹ phải vất vả như thế nào để nuôi "2 cô vịt giời" khôn lớn. Tôi hối hận vì đã bỏ cơm vì không có con búp bê. Tôi hiểu hơn giá trị của hạnh phúc gia đình. Tôi hối hân, tôi giận mình vì đã trốn học đi chơi, đâu biết đó là ước mơ , là nỗi khao khát lớn của bạn.
Nhưng đúng thật: " sóng gió cuộc đời có chọn ai đâu". Do làm ăn tốt, cả nhà tôi đã rời khỏi miền quê nghèo ấy. Biết tin, bạn chỉ ừ. Và hôm tôi đi, tôi không gặp lại bóng dáng thuở nào. Thời gian trôi, thấm thoắt đã 6 năm, tôi gần như đã quên: mình có một người bạn.
Trong mơ- bạn gặp tôi. Vẫn vậy. Tôi bỗng ngưộng ngùng, bẽn lẽn, xấu hổ.. Vẫn cái nhìn ấm áp. Bạn của tôi- Bạn mỉm cười. Và tôi bừng tỉnh.
Hôm nay, trên chuyễn xe này, tôi trở lại quê hương, tìm lại tuổi thơ, tìm lại một người bạn. Và tìm lại một miền kí ức



"Một năm mới lại về rồi,mẹ à!"Tôi ngước mắt nhìn lên bầu trời đêm và nghĩ về người mẹ kính yêu.Đã 3 năm kể từ ngày mẹ đi sang nước ngoài rồi.Nhớ lại hồi mẹ còn ở đây,mẹ đều đưa tôi đi chợ hoa và mua sắm vào những ngày năm mới gần kề thế này.Tôi cứ ngồi suy nghĩ mông lung rồi chìm vào giấc ngủ .
"Hồng ơi!",tôi nghe thấy có tiếng gọi từ đằng xa.Tôi quay lại thì thấy mình đang đứng giữa khu công viên mà ngày tôi còn bé mẹ thường dắt tôi đến đây chơi.Từ xa bước lại phía tôi là một bóng người mà tôi cảm thấy vừa thân quen,vừa lạ lẫm."Phải chăng là mẹ?"-Tôi thầm nghĩ bụng.Tôi chạy lại gần để nhìn cho rõ.Ồ!Đúng là mẹ rồi.Lòng tôi vô cùng sung sướng và hạnh phúc .Không kìm nổi xúc động,tôi gọi thật to:"Mẹ,mẹ ơi!" rồi tôi chạy đến ôm chầm lấy mẹ.Mẹ cũng dang rộng đôi vòng tay bé nhỏ của mình để ôm tôi.Mẹ nghẹn ngào nói:"Hồng!Con của mẹ!"Tôi òa khóc trong giây phút được gặp lại người mẹ kính yêu đã xa cách bao ngày.Đến bây giờ tôi mới có dịp nhìn kĩ mẹ hơn.Mái tóc của mẹ đã điểm vài sợi bạc.Những nếp nhăn của tháng ngày vất vả khó khăn bên xứ người hằn lên bên khóe mắt của mẹ.Chỉ có một điều ở mẹ mà tôi thấy không hề thay đổi,đó chính là nụ cười.Nụ cười của mẹ vẫn thật hiền dịu và đem lại cho tôi cảm giác yên bình ,hạnh phúc.Đang mải ngắm nhìn người mẹ hiền dịu đã xa cách bao ngày thì giọng mẹ vang lên khiến tôi hơi giật mình:
-Mẹ con mình ra ghế đá kia tâm sự đi.Lâu lắm rồi mẹ con mình không được nói chuyện với nhau.
Tôi gật đầu:
-Vâng ạ!
Tôi và mẹ ra hàng ghế đá thân thuộc ngày nào.Mẹ vuốt nhẹ lên mái tóc tôi và hỏi:
-Dạo này gia đình mình thế nào hả con?
Tôi liền trả lời:
-Mọi người vẫn khỏe mẹ à!Ông ngoại thì thỉnh thoảng bị thấp khớp.Còn các bác thì vẫn đi làm đều.Mọi người vẫn nhắc tới mẹ luôn đấy ạ.Ai cũng nhớ mẹ nhiều lắm.
Mẹ mỉm cười hiền dịu:
-Ừ!Vậy việc học của con bây giờ sao rồi?Con vẫn giữ ước mơ về sau trở thành phóng viên chứ?
Tôi nhanh nhảu trả lời:
-Việc học năm nay của con mệt và vất vả hơn những năm trước nhiều.Vì là năm cuối cấp nên ngoài học chính ở trên lớp ,con còn phải học thêm nhiều để củng cố kiến thức.Và để biến ước mơ được làm phóng viên thành hiện thực ,con vẫn đều đặn gửi bài cho báo đấy,mẹ à.Con sẽ không để mẹ và mọi người thất vọng đâu.
Lời nói của mẹ như truyền thêm niềm tin cho tôi:
-Ừ!Mẹ tin ở con.Phải cố gắng học cho giỏi con nhé.Dù có chuyện vui,buồn gì thì cũng phải tâm sự cho mẹ nghe.
Nghe giọng nói ấm áp của mẹ càng làm tôi thêm gần gũi mẹ hơn.Tôi biết rẳng ở phương xa-nơi đất khách quê người kia,mẹ vẫn luôn nhớ về tôi,dõi theo từng bước đi và quan tâm đến từng chuyện buồn vui của tôi.Tất cả những gì tôi làm được hôm nay đều nhờ đến lời động viên của mẹ.Tình yêu thương mà mẹ truyền cho tôi đã giúp tôi có nghị lực vượt qua những chông gai thử thách của đường đời.Tình mẫu tử thật thiêng liêng biết chừng nào!Đã bao lâu nay tôi vắng bóng hình ảnh người mẹ thân yêu mà giờ đây lại được ở bên cạnh mẹ,thật hạnh phúc làm sao!Tôi thầm nghĩ:"Mẹ à! Bây giờ mẹ con mình lại ở bên nhau rồi.Đừng rời xa con nữa,mẹ nhé..."Thế rồi tôi lại chìm vào những suy nghĩ,vào niềm sung sướng,hân hoan đang tràn ngập trong lòng.Rồi mọi vật bỗng trở nên nhạt dần,nhạt dần...
"Hồng ơi!Dậy đi em sao lại ngủ gật thế kia?Sắp sang năm mới rồi kìa.Em có dậy xem pháo hoa cùng gia đình không?"Tôi dụi mắt ,thấy chiếc đồng hồ đã sắp chỉ sang số 12.Tôi ngơ ngác nhìn quanh thì mới biết đó là một giấc mơ.Ngước mắt nhìn lên bầu trời đêm,pháo hoa sáng rực trời,một năm mới nữa lại đến rồi.Tôi thầm nhủ với trời đêm,với nàng tiên mùa xuân để mong nàng tiên mùa xuân gửi lời đến mẹ :"Mẹ ơi!Con nhớ mẹ nhiều lắm.Mẹ hãy sớm trở về với con,mẹ nhé!"
 
Last edited by a moderator:
T

thongoc_97977

ĐỀ 1:

Linh thân mến !!!
Thời gian trôi nhanh thật đó . Mới thoáng qua thôi mà đã 20 năm rồi . Nhưng thời gian cũng không thể làm mờ những kỉ niệm của thuở áo trắng đc . Nhớ lại ngày trước mình còn là cô bé lười học , ham chơi và rất ghét các môn xã hội như văn và sử . Vậy mà giờ đây lại là một phóng viên du lịch rồi đó . Chợt nói đến môn sử và văn , tự nhiên mình lại thấy nhớ ngôi trường cấp 2 của tụi mình ngày xưa quá . Nhớ các cô và đặc biệt là cô văn , cô đã tận tình giúp mình rất nhiều . Và hôm qua , mình và cái Thắm - lớp trưởng cũ ngày xưa ấy đến thăm lại ngôi trường cấp 2 dấu yêu . Cậu biết ko ? Trường ta bây giờ khang trang lắm . Ngày trước có trường chỉ có 2 tầng mà giờ đã xây thành 5 tầng khang trang đẹp đẽ . Các phòng học có đầy đủ máy chiếu , thiết bị phục vụ cho học tập , hiện đại lắm . Khi vừa vào trong trường , mình đã gặp cô Tú - hoa khôi trường mình ngày xưa đó . Trông cô vẫn xinh đẹp , sắc sảo mặn mà như xưa . Cô không nhận ra mình mà còn tưởng là giáo viên mới vào nữa chứ . Chỉ khi mình nhắc đến cái đứa con gái ngày xưa thích làm Mc thì cô mới nhận ra . Cô cũng nhận ra cái Thắm vì nó là ca sĩ của trường hồi ấy mà . Cô dẫn chúng mình vào phòng giáo viên . Chà !!! Giờ lắm giáo viên trẻ vào dạy lắm . Khó mà tìm ra những cô giáo dạy mình xưa . Sau khi cô Tú giới thiệu về mình cho mọi ng` , mình ngồi xuống ghế và nói ý định đến trường . : " Tôi đến đây vừa để thắm các thầy cô cũ và viết một số bài báo về cái trường chuẩn quốc gia này..." Mãi nói chuyện mà mình không để ý mấy một cô giáo tầm tuổi trung niên ngồi ngay gần sát mình . Bông mình chợt nhân ra cái mùi oải hương thoang thoảng . " ... Không lẽ là cô Hương ?.." - mình thầm nghĩ . Tự dừng cổ họng mình nghẹn lại ... đúng là cô Hương rồi . Mình nhìn cô hỏi nhỏ :
- Cô Hương đấy phải không ạ ?
Cô ấy nhìn mình cười nhẹ có xen chút mệt mỏi :
- Uhm..cô đây..em là,..
Mình như nấc lên :
- Em đây này cô.Cô còn nhớ cô học trò hay ốm đau không .?
Và đến cô cũng khóc . Cô vuốt tóc mình như một đứa học trò nhỏ của cô . Mình nhớ cô lắm . Nhớ hồi nào mình ốm , cô cõng mình xuống tầng vào phòng y tế . Cô bóp thuốc cho mình như một ng` mẹ . Khi mình ở bệnh viện cô còn đến chăm sóc mình .
- Cô ơi !!! Em đội ơn cô nhiều lắm - Mình ôm chầm cô và khóc .
Có lẽ chưa bao giờ mình vui như hôm nay , vui lắm . Vui đến nỗi nước mắt cứ tiôn rơi . Biết bao nhiêu kỉ niệm vui buồn tự dưng cứ ào ào đổ về . Cô nhìn tôi vẫn dịu dàng như xưa :
- Giờ chắc cô có thể nói cho em biết rằng cô rất yêu em . Vì cô không thể..sinh con..nên cô coi em như đứa con của cô vậy .
Mình lặng người đi . Cô luôn che chở mình , luôn giúp đỡ mình , luôn đón tiếp mọi ng` bằng nụ cười hiền dịu . Mình chưa bao giờ nghĩ cô buồn . Mình chưa bao giờ nghĩ cô khóc . Và giờ đây , mình đã biết đc nỗi khổ tâm của cô . Mình rất yêu và kính trọng cô như mẹ của mình . Rồi cả căn phòng tự dưng im lặng . Mình cảm giác như ai cũng khóc . Ơn nghĩa của cô thật lớn lao , mình nghĩ cậu cũng hiểu đc Linh ạ .
Ánh nắng vàng của mùa hạ chảy khắp sân trường , các lớp vẫn đang học . Xung quanh tĩnh lặng buồn tẻ vậy mà vẫn có những niềm vui đang dâng lên giữa không gian yên tĩnh này .
Linh ạ , hãy gạt công việc sang 1 bên để về thăm trường cũ dù chỉ 1 lần . Cậu sẽ cảm nhận đc cái cảm xúc vui sướng và hạnh phúc hơn bao giờ hết khi gặp lại nhưng thầy cô đã bỏ cả tuổi thanh xuân của mình để dạy chúng ta học
 
Top Bottom