bai lm cua minh nek pan.dok thu cọ the nao nhe pn . co j gop y cho minh nhe
Một trong những h/p lớn of cuộc sống là tình bạn, tình pạn như ngọn lửa hồng trong không gian giá lạnh, tình pạn chân chính là thiên đường cho những ai cóa được, ai có được một người pạn tốt là cóa được một kho tàng lớn.... Tôi đã từng sống trong thiên đường of tình pạn, tôi đã từng cóa cả một kho tàng lớn.. Ô ! Nhưng không.. Tôi làm sao cóa được khi tôi k piết trân trọng. Tôi đã vô tình đánh mất những thứ đáng quý of cuộc sống chỉ vì sự cố chấp, hờn ghen, ích kĩ nhỏ nhen of pản thân để rồi tôi phải nhận lấy hậu quả_mang cái pài học ấy đến suốt đời. Tôi không thể không puồn không dằn vặt khi nghĩ đến Ly_một kho tàng lớn mà tôi đã vô tâm đánh mất.
Tôi wen Ly đầu năm học lớp 6. Được sắp ngồi cùng pạn vs Ly nhưng tôi cũng chẳng được piết gì về nhỏ, chỉ là hoàn cảnh of nhỏ khó khăn. Tôi nhận ra điều đó pỡi thân hình gầy gò, đôi tay chai sần cùng pộ đồng phục mà Ly vẫn mặc hàng ngày khi đến lớp là chiếc áo sơ mi đã sờn vai cùng chiếc quần đã bạc màu cũ kĩ. Tuy là vậy nhưng Ly học rất chăm, ngoan lại được thầy cô yêu quý. Tính tôi vốn ích kĩ lại thêm cái hôm nhỏ chạy vội làm vỡ mất cái hộp pút mới toanh mà pố đã mua tặng cái hôm sinh nhật tôi. Lẽ ấy, ngay từ đầu tôi đã chẵng mấy gì ưa nhỏ. Nhỏ làm gì cũng chỉ toàn làm cho tôi ghét thêm, luôn đố kị tôi tìm mọi cách chọc phá Ly. Sở dĩ khi con người ta đã không thích một ai đó thì dù cho người đó cóa hoàn hảo cách mấy thì trong mắt ta họ cóa tốt pao giờ ? Thế đấy, cóa hôm tôi còn cố tình vây mực vào người of Ly, Ly chẳng nói gì ngược lại Ly còn đối rất tốt với tôi, luôn wan tâm không chỉ vs tôi mà cả các pạn. Nhưng mỗi lần tôi vẫn phủ phàng và rủ rê các pạn xa lánh Ly, cho Ly là một con người giã tạo.
Và rồi hôm ấy, tôi vẫn nhớ như in cái ngày hôm ấy. Đầu h vào tiết Văn, thầy gọi các pạn để kiểm tra vở pài soạn. Cả lớp chẳng ai soạn vỡ ngoại trừ Ly. Mặt thầy hầm hầm nổi giận gọi chúng tôi quỳ gối va choa Ly ngồi. Vậy mà Ly đã k ngồi, nhỏ ngồi chõm zậy và quỳ cùng chúng tôi. Thầy hỏi :
- Sao choa ngồi mà e k ngồi, Ly ?
- Thưa thầy, pản thân la phó học tập mà e đã k quản được việc họz of các pạn, e xin thầy choa e được chịu tội cùng các pạn ! _ Ly thưa.
Cả lớp chầm chầm nhìn Ly và lắng tay nghe thầy : ".. Ly ngoan, Ly giỏi, Ly hiền lành tốt pụng.... " . Trống páo hết h, thầy vừa pước ra khỏi lớp thì tiếng ồn ào nổi lên : " Tự do muôn năm !! " . Tôi võng vọng cười nhạo nhễ :
- Ổng ngồi tụng nghe mà nhức cã tai, aaaa... nhờ con ta hiền lành tốt pụng đóa mà.... hớ... Zã zối ! "
....Ly chẳng nói gì, chỉ im lặng cúi đầu. Tiết tư, lại h SHCN . Vẫn như mọi hôm, tôi ngồi đánh carô cùng nhỏ pạn. Bỗng.... " Lil không thuộc pài, sử dụng đt trong h họz, không chú ý pài... " Tôi pất giác nhìn lên, tôi nghiến hai hàm răng , liếc xéo nhỏ, trong đầu óc tôi lúc này chẳng tồn tại điều gì ngoài sự ghét cay ghét đắng nhỏ. Một ý định trả thù chợt nãy lên trong trí tôi.
Tan họz, tôi cùng Thy đứng như đợi sẳn , tôi bang bang đùa nghịch cùng Thy. Ly tiến gần :
- Lil ơi,.. nép sang choa mình ik vs ... Lil... Lil ơi.........
- Sớ.... Không rãnh.... Đường lớn tự mà ik _ Tôi quát.
Ly gọi mãi nhưng cố chấp tôi vẫn không tránh, và rồi....... retzzzzz''''''''''......... Tiếng xe thắng gấp làm tôi sực tĩnh, vôi quay đầu. Tôi hoảng hốt và như k tin vào mắt mình nữa " Ô không ! Ly...... Ly.......... " Chiếc xe máy tông thẳng vào xe of Ly, Ly ngã nhào, đầu va xuống đường, máu ra rất nhiều, Ly bất tĩnh... Tôi thẩn thờ, tim tôi bỗng thắt lại, người tôi như k trụ vững. Tôi bàng hoàng dõi theo bóng chiếc xe máy đang đưa Ly đến bệnh viện choa đến khi khuất dần. Lòng bồn chồn lo lắng, tôi chạy vội về nhà như đang trốn tránh 1 điều gì đấy.. tôi sợ... Thật sự tôi rất sợ... Ngồi nép mình vào một góc tối of căn phòng, lòng bộn bề những hối hận ăn năn.. Nước mắt tôi chợt khẽ rơi, tôi chợt nhận ra một điều gì đấy: " Cóa lẽ.... Ô không ! .... Tôi đã sai ! ". Trần trọc mãi, tôi ước gì chuyện đó chưa pao h xảy ra. Tôi suy nghĩ miên man nhất là về những ý nghĩ sai lầm of tôi, những thái độ hành động không đúng of bản thân. Càng nghĩ tôi càng tưởng tượng ra tâm trạng of Ly và càng thương Ly hơn, chắc hẳn Ly đã cô đơn và buồn bã lắm : " Ly ơi, pạn không được cóa chuyện gì đấy nhé ! Ly phải tỉnh zậy, Ly mà k zậy là mình nghĩ chơi Ly á .... " . " Ly ơi, mình xin lỗi !" , " Cầu Chúa pảo vệ choa Ly " , " Ước gì time way trở lại..." ...... Với bao suy nghĩ miên man, tôi chiềm zần zào giấc ngủ........
Sáng hôm sau, tôi đến lớp sớm như để nghe ngóng tin tức về Ly, Ô hay ! Niềm h/p như được lộ rõ trên khuôn mặt, tôi thật sự rất zui và lòng như được vơi đi được phần nào nỗi ray rức vì hôm sau Ly sẽ được xuất viện. tôi muốn đến xin lỗi Ly, nhưng vẫn chưa đủ can đảm. Sẵn cóa dịp giỗ ông, tôi xin mẹ choa về quê nội chơi ít hôm như để phần nào dịu ik lỗi lầm of mình.
Vài hôm sau, tôi tự thuyết phục mình đến xin lỗi Ly, nhưng cóa lẽ tôi zẫn chưa đủ can đảm để thốt lên thành lời. Đến lớp tôi chạy vội đến pàn họz, lấy trong cặp ra 1 mẫu giấy nhỏ cùng vs hộp kẹo mà tôi đã chuẩn pị trước đóa ít hôm. Tôi hí hoái nắn nót từng con chữ " Ly ơi, mình xin lỗi vì tất cả,.. Chúng ta sẽ mãi là pạn tốt of nhau nhé !".. Khẽ cười hài lòng, tôi gấp nhỏ mãnh giấy định để vào ngăn pàn. Bổng,..... Pên tai thánh thót tiếng of nhỏ Kiều :
- Ê mày, con Ly nóa chuyển trường thiệt oy` đóa..
- Ừ, tao piết rồi, hôm trước cóa nghe bà cô Thùy vs ông thầy Khanh nói chuyện,... Chắc Lil zui lắm há ... ^^.... _ Tuyết Như đáp và way sang tôi.
Tim tôi như ngừng đập, nóa như muốn thốt lên lên " Trời ! " .. Cảm giác như cóa ai đóa póp nghẹn ở cổ, tôi nghẹn ngào trong tiếng nấc :
- Bạn..... Bạn... vừa nói gì ????
- Ủa zậy là pồ chưa piết gì hýt hả? Con nhỏ khó ưa đóa nóa chuyển trường oy`,... Ak`` mà hình như nóa cóa gữi lại cái gì choa pồ ak' . Kìa,.. nóa trong ngăn pàn kia !
Tôi đau điến, tay tôi như mất sức, hộp kẹo trên tay vụt rơi xuống sàn. Tôi ứa nước mắt, vội lục tung ngăn pàn, tôi thét trong nước mắt :
- Trời ơi,....... Ly ............
Những giọt nước mắt cứ khẽ rơi trên vành má. Đây là lần thứ 2 tôi khóc vì Ly, nhưng cảm giác lại khác hẳn . Lần trước tôi khóc vì sợ vì lo nhưng k đau vì tôi nghĩ mình vẫn còn cơ hội. Nhưng không ! Chẳng còn pất cứ 1 cơ hội nào choa 1 đứa ích kĩ, xấu xa như tôi. Những giọt nước mắt đau đớn tuyệt vọng thắm nhòe trang giấy. Tôi nhận ra tình cảm, nổi niềm mà Ly zành trọn zào lá thư này :
" Lil thân_người pạn tốt nhất of Ly !
Lil ơi, tuy là khoảng time chúng mình gắn bó với nhau không nhiều, nhưng nói thật rằng mình rất mến pạn. Lil dễ thương, cá tính lại được thầy cô, bạn bè quy` mến, bố mẹ iu thương. Lil h/p lắm á Lil piết hok ? Mình rất thèm cóa được 1 mái ấm gia đình h/p như Lil, cóa pố mẹ iu thong wan tâm chăm sóc,.. Nhưng cóa lẽ vs mình cái h/p ấy chĩ mãi tồn tại trong mơ. Mình thèm lắm khi nhìn thấy các pạn được lớn lên trong vòng tay iu thương of cả bố và mẹ. Bố mẹ mình đã ly hôn từ hồi mình mới lên 5, mình khát khao được sống trong một mái ấm cóa cả pố và mẹ Lil ak` ! Giờ thì... pố đã quyết định cưới vợ mới, một mái ấm mới, một h/p mới chỉ of riêng pố, đôi lúc suy nghĩ mình giân và hận pố lắm,... nhưng mình tôn quyết định of pố, và nay mình phải về sống hẳn vs mẹ ở thành phố và......... mình phải xa các pạn ! Mình puồn lắm chứ, nhưng piết làm gì hơn khi hoàn cảnh đẩy đưa. Khoảng time wa cóa lẽ mình đã làm choa Lil phải phiền vì minh nhiều vì mình... Minh xin lỗi vì tất cả nhak Lil, mình rất mong được sự chấp nhận of Lil, được trở thành pạn thân of Lil, mình rất muốn, nhưng zường như....... [........]
Ak`... Lil thích cái hộp pút ấy chứ ? cóa lẽ nóa k đắc, không đẹp như cái of Lil,.. Nhưng đó là tất cả số tiền mà mình đã zành zụm được từ mấy tháng nay, Lil đừng puồn mình nhek ! [.........]
[...........................]
Cuối thư, mình chúc Lil sức khỏe, luôn zui zẻ, may mắn và luôn đạt được nhiều thành công trong cuộc sống. Mình sẽ nhớ Lil nhiều lắm_cô pạn đáng iu of mình..."
Tôi quỵ ngã, ghì chặt hộp pút trên tay, tôi òa khóc nức nỡ " Ly ơi....." tôi chẳng còn piết làm gì, chỉ khóc và khóc. Trong lòng tôi sự hối hận đau đớn cứ thốt lên từng hồi pỡi cảm giác xót xa mất mác, mất 1 thứ gì đóa thật lớn lao. Thế nhưng trong cuộc sống cóa 3 thứ k thể lấy lại được: Time, cơ hội và lời nói. Time đã wa đi, cơ hội đã vụt mất, lời nói cũng đã thốt. Giờ đây Ly đã thực sự xa tôi và cóa lẽ mãi mãi never tôi còn cơ hội gặp lại Ly để rối tôi phải luôn mang niềm hối hận dày vò of lương tâm. Lời xin lổi tôi cũng chưa một lần ... " Ly ơi, Ly đang ở đâu ? ... Ly đang làm gì ?... Ly ơi... mình xin lổi !"
Thế đấy, cuộc sống thật pất công, ta chẳng bao h piết trân trong những thứ quý giá wanh ta, để rồi khi đánh mất mới chợt nhận ra lổi lầm mà ôm hối hận_niềm hối hận muộn màng.
Một hạt cát cóa thể trôi vì sóng piển.. Một hạt mưa coa thể vỡ tan vì lòng đất.. Một chiếc lá cóa thể rời cành vì cơn gió.. Một vạt nắng cóa thể dịu dàng vì hoàng hôn.. Một trái tim cóa thể ngừng đập vì iu thương.. => Mọi thứ cóa thể pất đầu và mọi thứ cũng cóa thể kết thúc. Bạn ơi, hãy luôn yêu thương và trân trọng những gì đang tồn tại xung wanh pạn ! Đừng để đến khi mất đi, bạn sẽ phải hối tiết nhiều lắm đấy bạn ạ ! " Hãy giữ 1 người bạn chân thành = chính đôi tay of pạn "