Đề 1
Hôm nay trời nắng và mát,từng cơn gió nhẹ thổi qua gian nhà lá làm tôi sảng khóai lạ.Hôm vừa rồi các cán bộ có họp bảo có thể Tây sẽ càn trong vài ngày tới nên mọi ng ai cũng gấp rút lo chuẩn bị hành trang và thu dọn đồ đạc sẵn sàng di chuyển cơ quan theo cách an tòan nhất.Vậy mà sáng giờ loay hoay mãi với đống tài lịêu và sổ sách vẫn chưa làm đc gì cả,mồ hôi rơi lã chã trên trán k phải vì nóng nực mà vì căng thẳng quá,giờ mà quay sang đống đồ chắc tôi mệt xĩu, cố nằm nghỉ chút rồi hẵng tính.Vừa ngồi lên võng,đug đưa theo nhịp gío, móc từ trog túi ra chiếc lược bằng ngà voi mà tôi đã làm năm ngóai định tặng cho bé Thu-đứa con yêu quý của tôi, định khi nào về phép lần nữa sẽ trao cho con bé nhưng đến giờ vẫn chưa có dịp,bỗng nhớ nó quá, cái con bé ấy thấy thế mà giống tôi ra phết, tính tình chẳng khác tí nào, hèn gì nó cứng rắn y như con trai vậy,càng nghĩ càng thấy thương con thương vợ ở nhà k bíêt sống ra sao nữa.Từ ngày ra đi tôi chưa lo cho hai mẹ con đc 1 ngày trọn vẹn, tòan làm khổ họ mà thôi,cũg may vợ tôi là ng hiểu chuyện lại một mực thương yêu chồng nên lúc nào cũng thông cảm và động viên tôi hòan thành công tác, lại còn lo lắng cho con rất mực chu đáo, thật hiếm thấy gia đình nào hạnh phúc và may mắn như tôi.Duy chỉ có điều tôi lấy làm tiếc là trước giờ xa con lâu quá, chưa cho con nhận thấy tình cha là bao mà lại chia xa, giờ k biết con bé đang làm gì và có nhớ tới cha nó k nữa?...Tôi như chìm đắm vào dòng suy nghĩ miên man ấy mà quên mất công việc của mình, bỗng từ đâu có tiếng la hét, rồi chú Ba-ng cùng quê với tôi đã từng về phép thăm con trong lần trước, hớt h ơ hớt hải chạy vào nói k kịp thở:
-Anh Sáu…mau chuẩn bị đi…giặc…giặc tới rồi anh Sáu à…nhanh đi…kẻo k kịp đó…thu dọn mau…
Tôi hỏang hồn,tay chân bối rối vơ ngay cái balô cũ để ở góc giường tre, lập tức dồn nhét đc bất kì thứ gì ,giấy tờ bảo mật và cần thiết đi theo, k cần sắp xếp chi nữa cả vì giờ k còn thời gian
Tay tôi run run cầm chiếc lược ngà trắng đục trao cho anh Ba- ng tôi tin tưởng nhất từ trước tới nay đặc biệt là trong hòan cảnh thế này,vết thương càng lúc càng đau và xót quá, tôi biết mình chẳng thể nào qua khỏi đc, biết thế nào rồi tôi cũng sang thế giới bên kia mà thôi.Nhưng trước giờ tôi chưa bao giờ chuẩn bị tâm lí cho việc này mặc dù tôi sống bao năm trong chiến trường, hằng ngày tôi vẫn băn khoăn và ấp ủ niềm thương nhớ tới đứa con gái bé bỏng đáng yêu của tôi, k biết giờ nó còn nhớ đến ng ba khốn khổ này k, k bíêt nó có nghĩ về tôi như tôi vẫn luôn nghĩ về nó k…trong đầu tôi ẩn hiện biết bao câu hỏi, nhưng càng hỏi tôi càng thấy đầu óc mình thêm chóang và mọi vật như quay cuồng theo hình tròn làm tôi k thể chịu đc.Rồi từ đâu trong kí ức tôi hịên về ngày đó, ngày đầu tiên tôi đc gặp con và có thể nói là ngày cuối cùng đc đòan tụ của gia đình tôi…
Hôm ấy tôi và anh Ba đều đc nghỉ phép, cả 2 nhất trí về quê thăm gia đình vì đã bảy năm nay chúng tôi k 1 lần đc gặp lại ng thân,riêng có vợ tôi đã vài lần vào thăm tôi nhưng mỗi lần k đc bao lâu và tôi cũng chưa hề đc nhìn thấy mặt đứa con gái yêu dấu của mình từ khi chia xa nó năm nó 1 tuổi.Ngồi trên xuồng mà lòng tôi cứ k yên, giống như có trống đag đánh trong lồng ngực tôi vậy, sự háo hức quá đỗi làm tôi thêm phấn chấn và mong sao chiếc xùông lao đi thật nhanh để tôi còn đc về nhà nữa chứ.
Xuồng chưa kịp cặp bến tôi đã lom khom đứng dậy bắt đà rồi nhảy phóc lên bờ, k kịp nghe tiếng kêu ý ới của anh Ba
-Anh Sáu đi nhanh quá, đợi tôi với,vội gì mà vội thế?
Vừa lên đc sân nhà tôi đứng sững lại, trước mắt tôi lúc này là 1 bé gái dáng nhỏ xinh mặc chiếc áo bông cà,trong phút chốc có lẽ tôi hơi lúng túng k biết làm thế nào nên đứng sững lại nhưng rồi k chút chần chừ, trong đầu tôi lúc ấy cứ như có ai đó thúc giục và đảm bảo rằng con bé chính là đứa con gái mà tôi luôn ao ước từng ngày đc gặp mặt và đc nghe nói cất tiếng gọi “ba”,tôi nhanh chân, bước từng bước dài nhất có thể tiến nhanh về phía con bé,tôi khom ng, đưa hai tay dang rộng về phía trước với hi vọng con bé sẽ chạy đến và nhảy vào lòng tôi, ôm hôn tôi thật chặt như bao đứa con khác vẫn mừng cha nó như thế khi cha nó đc trở về,tôi gọi
-Thu, ba nè con…ba chính là ba của con đây…ba đã về rồi con à…
.Một điều bất ngờ xảy đến,con bé vẫn đứng như trời trồng ra đấy, k nói 1 lời nào mà vẻ mặt của nó còn ngơ ngác như muốn hỏi tôi là ai mà k dám hỏi vì rõ ràng con bé đang sợ hãi đìêu gì đó, nó hét lên
-Mẹ…mẹ ơi…!!!
Tôi như kẻ từ thiên đường bỗng dưng trở về địa ngục,tôi như chết lặng k thể nói đc câu nào, cổ họng nghẹn lại như có cái j chắn ngang,tôi k muốn nói gì và cũng k bíêt phải nói gì nữa, nỗi đau này còn hơn cả vết thương mà thằg Tây nó ban cho tôi,anh Ba cũng đứng đấy mà nói lời nào như thể chính anh cũng bất ngờ như tôi đây.Từ trong nhà 1 ng phụ nữ tóc bới cao hình củ tỏi, mặc bộ bà ba đen đã cũ và bạc màu, trên tay cầm đôi đũa xới cơm,cô ấy nhìn tôi đầy sững sờ, đôi mắt mở to hết mức có thể,rồi cô ấy nở nụ cười lao vội về phía tôi , tiến đến và ôm chầm tôi ,nói trong nc mắt nghẹn ngào:
-Mình…mình đã về…em nhớ mình quá…lâu rồi k gặp mình…mình trông ốm hẳn đi…em lo cho mình ở ngòai ấy lắm mà lâu rồi k có dịp đi thăm…
Vợ tôi nức nở, kể ra cũng thương lắm,lúc tôi công tác ở đâu đó thuộc miền tây nhưng khá xa nhà nên k thể về đc, vậy mà cô ấy vẫn k quản ngại khó nhọc, lặn lội đường xa để đến thăm tôi,tôi thương vợ thương nhà nhưng chưa làm gì đc cho gia đình cả, nay trở về lại phải gánh thêm nỗi u sầu về con gái tôi
Suốt 3 ngày đó tôi đã tìm đủ mọi cách gần con bé nhưng hầu như nó k muốn ở gần bên tôi, tôi cũng k hỉêu vì sao nữa,k lẽ con bé k muốn có ba, k , k thể thế, con bé rất khao khát có ba và đc gọi ba cũng như tôi cũng khao khát đc làm ba và nghe con gọi mình là ba, chỉ cần nhìn vào đôi mắt long lanh ấy là tôi có thể hiểu nhưng tôi k thể hiểu vì sao con bé nhất nhất k chịu nhận ba dù vợ tôi có hết lời năn nỉ ,phải thích và phân bua thế nào chăng nữa.Tôi chỉ buồn thầm trong lòng nhưng k muốn nói ra,nỗi ưu phiền chất chứa ấy cứ tăng dần theo từng ngày nhưng chưa lúc nào tôi từ bỏ hi vọng đc làm ba và thực hịên bổn phận ng làm cha 1 cách tốt nhất.
Tôi k ngừng quan tâm đến con bé,nhưng nó cứ từ chối và quyết k nhận chút quan tâm nào từ phía tôi.Hôm mẹ nó bảo nó ra gọi “ba” (tức là tôi) vào ăn cơm, con bé vâng lời nhưng chỉ nói trổng chứ k thèm thốt lên tiếng ba, lòng tôi chợt nhói lên , có cái gì đó cứ quặng thắt trong lòng, tôi lắc đầu và cười thầm cho số phận của mình sao “bùôn cười”, con gái mà k gọi ba, chuyện này có lẽ chỉ có mình tôi trải qua mà thôi.
Hôm sau, lúc vợ tôi đi vắng có để lại nồi cơm cho bé canh chừng, cơm đang sôi mà vợ tôi chưa về, có thể con bé nghĩ sức nó chắt nc k nổi nên ngỏ ý muốn nhờ tôi mà lại k thèm gọi ba mà lại nói trổng như hôm trước:
-“Chắt nc giùm cái!”
Tôi vẫn ngồi im hút điếu thuốc làm lơ như k hay k biết gì cả,đợi đến khi nào con bé chịu k nổi, k thể làm khác đc mà gọi ba thì tôi mới làm,kể ra cũng hơi ích kỉ nhưng nỗi khát khao của tôi lớn quá nên giờ tôi chẳng tiếc gì nữa cả, chỉ múôn đc làm ba “dù chỉ 1 lần trong đời”.Nét mặt con bé đanh lại,có lẽ nó giận lắm mà k nói, sắc mặt như có gì thay đổi, tức mà k thể làm gì, dù nó gọi tôi bao nhiêu lần có giục tôi bao lâu tôi vẫn sẽ k làm nếu con bé còn chưa chịu gọi tôi là ba,nồi cơm thì cứ sôi mà tôi vẫn cứ ngồi im, để 1 lát nữa là cơm sẽ nhão ngay và con bé sẽ bị mắng cho xem, tôi mừg thầm trong bụng nghĩ lần này nhất định sẽ thắng.Nào ngờ con bé gan lì quá mức, nó lấy vá múc nc ra mà k cần đến sự trợ giúp của tôi, vừa làm còn vừa làu bàu tức giận nữa chứ,giờ tôi chỉ biết xót xa mà ngậm cười cho chữ đời éo le mà thôi.
Đến bữa ăn hôm đó tôi cố tình gắp cho con bé cái trứng cá to nhất ,nhưng con bé k hài lòng,nó cố tình hất ra khỏi chén làm cơm văng tứ tung cả măm cơm.Trong ng tôi lúc ấy như có lửa đốt, tôi k kềm chế đc nữa, cơn nóng giận và nỗi bực tức của tôi mấy hôm nay như đc dồn nén lại và chỉ chờ phát tán có lúc này thôi, tôi lao tới chỗ con bé vung tay tát vào mông nó 1 cái thật đau, vợ tôi hỏang hốt kéo tay tôi lại tỏ ý can ngăn nhưng tôi cứ muốn xông tới đánh cho nó 1 trận cho nó chừa thói làm hung với ng lớn.Nó lẳng lặng, k nói gì, bỏ đũa, bước xuống mâm cơm, k hề khóc, tôi để ý rất kĩ nó k hề khóc mặc dù cái đánh của tôi rất đau,tay tôi đỏ tấy cả lên thế mà nó vẫn chịu đc.Nó xuống xuồng, mở dây lòi tói bơi sang nhà ngọai, nó cố tình mở dây kêu thật to để trút sự tức giận và “oan uổng” của mình.
Tối hôm đó tôi suy nghĩ nhiều về con, tôi k biết sao lúc chìêu mình lại làm thế nữa, cứ như bị ma nhập ấy, chẳng hiểu sao lại làm vậy nữa,tôi băn khoăn và cố tìm ra nhìêu cách trả lời cho câu hỏi vì sao con tôi lại k chịu nhân ba nó dù tôi có quan tâm tới mức nào.Phải chăng vì nó chưa đc gặp tôi nên k tin tôi là ba ,hay vì con bé thấy tôi xa lạ và còn chưa quen, hay vì tôi mang trên ng mùi thuốc súng và vết tích chiến tranh??? ( chả là tôi có 1 vết sẹo dài trên má do bọn Tây “tặng” tôi làm “kỉ niệm”, sau lần đó nhìn tôi cứ như lưu manh chứ k giống bộ đội tí nào cả).Tôi chẳg biết mình nên làm sao để đc con bé chấp nhận, thực sự giờ tôi đã hết cách, ngày mai là tôi sẽ ra đi, tôi vẫn mong đc ôm hôn con trước khi ra đi, nhưng có vẻ nỗi niềm ấy ước mơ ấy sẽ còn xa vời lắm…Cả đêm tôi thức trắng để suy nghĩ mà cuối cùng cũng chẳng đc gì, tất cả bao quanh tôi mang màu đen như màu của đêm tối k sao k trăng vậy.
Sáng hôm ấy họ hàng nhà ngọai nhà nội sang thăm tôi đông lắm,trong đó có cả ngọai dẫn bé Thu về nữa,nhìn thấy nó lòng tôi bỗng se thắt lại như có cái gì cùôn cuộn xóay trong lòng.Cả buổi lo tiếp chuỵên với mọi ng nhưng k lúc nào tôi ngừng quan sát con bé.Tôi bỗng thấy con bé hôm nay thực sự có cái gì rất khác lạ, k như thường ngày nữa.Đôi mắt đó k còn sắc béng và lạnh nhạt nữa mà thay vào đó là cái gì đó mỏng manh,xao xuyến và chứa đầy tình cảm,tôi k thể lí giải vì sao nữa, con bé mới tám tuổi mà cứ như ng lớn khiến tôi k thể nào đóan đc bé nghĩ gì cả.Tôi nhận ra bé cứ nhìn tôi suốt, bé núp sau cánh cửa, chỉ im thin thít, có đôi lúc 2 viên ngọc ấy như xao động và tìm kíếm cảm giác gọi là thể hịên tình cảm, có lẽ cả đời tôi k bao giờ quên đc hình ảnh ấy vì nó quá đẹp , đẹp cả về vẻ bề ngòai lẫn cái bên trong sâu thẳm trong lòng bé.
Tôi bắt tay từng ng từ biệt họ,xong cả thảy mọi ng giờ chỉ còn lại mình Thu , tôi cũng muốn đến ôm và hôn con trước lúc chia tay lắm, vì lần này về tôi vẫn chưa thỏa đc ước mong mà tôi thì k biết có thể về nữa hay k…chiến trường vốn khốc liệt mà…Nhưng thôi, dù muốn tôi cũng phải kềm lòng lại, tôi k muốn làm khó dễ con bé và làm con bé giãy nảy lên phản đối, tôi giơ tay lên chào khe khẽ :
-Ba đi nghe con…