[Văn 9]Cố hương

Y

yumi_26

Đầu tiên bạn giới thiệu sơ lược về tác phẩm "Cố hương" và Lỗ Tấn (cái này tự làm :p)
Thân bài đây:
Sau 20 năm sống xa nhà, tác giả về thăm quê cũ trong 1 ngày đông lạnh giá. Về đến nơi, ông được mẹ già chạy ra đón. Nghe mẹ nhắc tới Nhuận Thổ tác giả nhớ lại những kỉ niệm của thời thơ ấu.
Nhuận Thổ là con trai người làm mướn cho gia đình tác giả cách đây hơn 20 năm. Lúc ấy, Nhuận Thổ mới lên 10. Mỗi lần theo cha đến nhà cụ chủ, Nhuận Thổ thường kể cho "cậu ấm" nghe cách bẫy chim sẻ, cách bắt con tra hay ăn trộm dưa và nhiều chuyện khác, khiến cho "cậu ấm" ngày ấy say mê, thán phục. Tuy nhiên, cuộc sống vất vả lam lũ đã biến Nhuận Thổ thành 1 ng` hoàn toàn khác. Hình dáng tiều tụy, thảm hại, mặt mũi ngơ ngác, đần độn. Ko còn chút dấu vết nào của Nhuận Thổ khi xưa.

Tác giả nhớ như in hình ảnh người bạn nhỏ cách đây 20 năm. Bắt đầu là cảnh NT xuất hiện vào ngày giỗ lớn của gia đình t/giả. Đó là câu bé xinh xắn, khỏe mạnh, "khuôn mặt tròn trĩnh, nước da bánh mật, đầu đội mũ lông chiên bé tí tẹo, cổ đeo vòng bạc sáng loáng. Típ sau đó là ~ kỉ niệm về ng` bạn đáng iu thuở thiếu thời.
NT kể hết chuyện này đến chuyện kia, từ việc đi bẫy chim đến việc rủ cậu ấm đi chơi ngoài bờ biển, rồi chuyện về con tra kì lạ như trong cổ tích..
Thời ấy, trước con mắt của "cậu ấm" thì NT là tiểu anh hùng, là ng` từng trải: "Trời! NT hẳn biết nhiều chuyện lạ lùng lắm. ~ chuyện đó bạn bè tôi ko ai biết cả ... "
Tình bạn tuổi thơ giữa t/giả và NT thật trong sáng và đằm thắm. "Nhưng tiếc thay, đã hết tháng giêng, NT pải về quê hắn ... Từ đấy chúng tôi ko hề gặp mặt nhau nữa.

T/giả đã lấy hình ảnh tươi đẹp trong quá khứ đối chiếu với hình ảnh NT trong hiện tại để nêu bật chủ đề t/phẩm. Về hình thức, NT giờ đây đã hoàn toàn thay đổi, nhưng tận đáy lòng, NT vẫn giữ nguyên tình bạn sâu nặng với cậu chủ ngày xưa. Nge nói cậu chủ về quê nên NT đến ngay dù rất nghèo nhưng cũng ko quên mang chút quà "cây nhà lá vườn đến tặng cậu chủ. Chính điều đó làm cho những thay đổi trong quan hệ giữa 2 ng` trở nên phi lý.

Qua hình ảnh của NT, t/giả muốn nói đến tình cảnh đói ngèo của nông dân do nạn áp bức, tham nhũng nặng nề ở nông thôn, song điều ông quan tâm hơn cả là sự thay đổi tinh thần theo chiều hướng xấu của họ,, thể hiện qua tính cách của NT. Đồng thời t/giả cũng đã phản ánh tình cảnh suy thoái về mọi mặt của xã hội phong kiến Trung Quốc đầu TK XX
 
L

lan_phuong_000

Nhuận Thổ
Sau 20 năm
- Cao gấp 2, da vàng sạm
- Mắt viền đỏ húp lên, mũ rách tươm
- Tay nặng nề thô kệch, nứt nẻ như vỏ cây thông
- Xưng hô cung kính, cách thưa bẩm
- Nói năng thiểu não, chán ngán, mệt
- Hành động, cử chỉ: hút thuốc, ăn cơm xong nhặt nhạnh vật thừa.
Sau 20 năm: thay đổi nhiều, là người nông dân già nua, nghèo khổ, đần độn, mụ mẫm, cam chịu số phận.

Nguyên nhân là do xã hội phong kiến: đông con nhà nghèo, chỗ nào cũng hỏi tiền không luật lệ gì cả, mất mùa thuế nặng, lính tráng, trộm cướp, quan lại, thân hào đày đoạ.
Phản ánh hiện thực đầy đau khổ buồn tẻ của nông thôn Trung Quốc thời phong kiến.
- Tình trạng mụ mẫm, thái độ cam chịu, chấp nhận số phận của nhân vật Nhuận Thổ nói riêng, người nông dân Trung Quốc nói chung, đó là điều nguy hiểm nhất, là điều trăn trở đau xót nhất của nhà văn.
Tình bạn giữa 2 người, tình cảm sâu sắc không đổi thay. Đó là nét phẩm chất đáng quý của người nông dân.
Nhuận Thổ: là nhân vật điển hình của người nông dân Trung Quốc với cuộc sống nghèo khổ, an phận, đau thương cùng tình trạng tinh thần mu muội, của dân chúng trong xã hội phong kiến đầu thế kỷ XX.
- Tác giả đã dùng nghệ thuật hồi ức, hiện tại để đối chiếu so sánh làm rõ cảnh và người ở quê trong quá khứ và hiện tại.
Tâm trạng của nhân vật “tôi”: Thấy buồn xót trước cảnh đổi thay theo chiều hướng lụi tàn của quê hương và trước tình trạng tinh thần lạc hậu mụ mẫm của dân chúng.
Đây là những đoạn độc thoại nội tâm để xen kẽ với đoạn tự sự miêu tả đặc sắc.
- Khi gặp thím Hai Dương: trầm ngâm, im lặng.
- Gặp Nhuận Thổ: điếng người, buồn thương.
 
  • Like
Reactions: Iam_lucky_girl
Top Bottom