[Văn 9] Bài viết số 5-Nghị luận xã hội

K

katorichan

[TẶNG BẠN] TRỌN BỘ Bí kíp học tốt 08 môn
Chắc suất Đại học top - Giữ chỗ ngay!!

ĐĂNG BÀI NGAY để cùng trao đổi với các thành viên siêu nhiệt tình & dễ thương trên diễn đàn.

Đề 1: Việc làm dụng sách tham khảo ủa các bạn học sinh
Đề 2: Bệnh vô cảm của giới trẻ ngày nay
------------------------------------------------------
Các bạn giúp mình nhanh nhanh, thứ 3 mình kiểm tra rồi
:khi (15): :khi (15): :khi (15):
 
K

khaiviptoan

@};- :khi (98):
Nhân loại đã bước vào kỷ nguyên mới, một kỷ nguyên với rất nhiều thuận lợi giúp cho con người, đặc biệt là giới trẻ có điều kiện học hỏi, trau dồi và tiếp cận với nhiều phương tiện hiện đại. Tiếc thay, giá trị đạo đức lại bị xói mòn bởi chủ nghĩa thực dụng, chủ nghĩa duy vật và chủ nghĩa cá nhân, dẫn đến “bệnh vô cảm”. Bệnh này thể hiện ở chỗ không hề động lòng trước những nỗi đau của người khác, cũng như không hề phẫn nộ trước những tệ nạn xã hội xảy ra trước mắt. Con người hầu như trở nên vô tình trước cuộc sống của người khác, để “Mạnh ai nấy sống”, “Phải ai tai nấy”. Lời cha ông ta đã dạy: “Một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ” hay “Thương người như thể thương thân” từ lâu đã trở thành đạo lý của con người Việt Nam. Truyền thống tốt đẹp ấy luôn được đồng bào ta giữ gìn và phát huy. Thế nhưng ngày nay, bên cạnh những con người biết đồng cảm, chia sẻ, luôn nghĩ đến người khác còn có những kẻ thờ ơ, lãnh đạm, ích kỷ, chỉ nghĩ đến bản thân. Đối với những người mắc “bệnh vô cảm” này, chúng ta cần giúp họ hiểu rõ lời dạy của cổ nhân:

“Nhiễu điều phủ lấy giá gương,

Người trong một nước phải thương nhau cùng”.

Vấn đề vô cảm trong xã hội hiện nay đang là thách đố cho các nhà giáo dục, các bậc cha mẹ, cũng như những người có trách nhiệm. Tìm hiểu thực trạng và nguyên nhân của “bệnh vô cảm”, chúng ta sẽ thấy tác hại ghê gớm của nó hầu tìm ra phương cách để chống lại căn bệnh quái ác n
Ngày nay, giới trẻ có nhiều cơ hội học hỏi, trau dồi kiến thức hơn các thế hệ đi trước, nhiều trường công và trường tư mở ra để đào tạo những con người có tri thức, có đạo đức, hầu phục vụ cho nhân quần xã hội, dẫn đưa đất nước đến một nền văn minh tiên tiến, theo kịp đà tiến bộ của các nước trên thế giới. Nhưng thật đau lòng mỗi khi những hình ảnh vô cảm và thiếu đạo đức của giới trẻ được các phương tiện truyền thông đưa lên mặt báo hay chúng ta tận mắt chứng kiến những cảnh đau lòng. Chẳng hạn như các bạn nữ sinh đánh nhau, cởi đồ và xé áo bạn mình đang có nguy cơ trở thành một “phong trào” hay là học sinh đánh thầy cô giáo đến nỗi phải nhập viện. Điều đáng lên án là, khi chứng kiến các vụ việc trên, hầu hết các bạn đều dửng dưng, bàng quan như không thấy gì. Thay vì can ngăn, giải thích đúng sai, thì họ lại cổ vũ, ủng hộ hết mình cho những hành động vô đạo đức và thiếu văn hóa đó.

Mới đây, cư dân mạng lại giật mình trước hành vi côn đồ của một nhóm nữ sinh ở Bắc Giang, Bắc Ninh, Quảng Ninh, Hải Phòng, Hà Nội… với những màn đánh đập, xé áo, cắt tóc. “Người quay lại những hình ảnh đó là một nam sinh. Kèm theo những lời chửi bới của những cô gái hành hung, còn cổ vũ nhiệt tình, hứng khởi của anh chàng này: “Cởi áo đi, cởi áo đi, xé áo đi…!!!” . Hơn nữa, nhiều người cũng ngỡ ngàng vì sự thờ ơ của những thế hệ 8x, 9x. Mặc dầu các bạn có điều kiện nhưng lại không sẵn lòng giúp đỡ những người gặp khó khăn, hoạn nạn. Rất nhiều người trẻ, khi thấy những người hành khất thì xua đuổi, dè bỉu. Gặp người bị tai nạn, thay vì dừng lại giúp đỡ nhưng lại bỏ đi như không có chuyện gì xảy ra, thậm chí có kẻ không những chẳng cứu giúp nạn nhân mà còn lợi dụng cơ hội tìm cách lấy cắp tiền của người bị nạn.

Lại nữa, trong thời gian gần đây, tình trạng tội phạm giết người càng được trẻ hóa. Rất nhiều tội phạm đang ở thế hệ 8x, 9x. Chẳng hạn mới đây, dư luận xôn xao về vụ thảm sát, cướp tiệm vàng Ngọc Bích (phố Sàn, huyện Lục Nam, tỉnh Bắc Giang). “Kẻ vô cảm” đã giết ba mạng người, đó là thanh niên Lê Văn Luyện, 17 tuổi. Có người đã nói: “Hành vi phạm tội của Lê Văn Luyện là đặc biệt nghiêm trọng, có tính chất dã man, tàn bạo, vô cảm chưa từng có từ trước tới nay”. Ngoài ra, còn có Hồ Nhật Linh,18 tuổi, ngụ tại Bố Trạch, tỉnh Quảng Bình đã đâm 95 nhát dao vào thai phụ có bầu 8 tháng tuổi, sau đó vứt xác nạn nhân xuống mương…

Thực trạng của “bệnh vô cảm” này đang diễn biến hết sức phức tạp. Một lần nữa, tiếng chuông báo động về sự vô cảm lại được rung lên, đặc biệt đối với giới trẻ. Ông cha ta đã thấy rõ được những tác hại của nó nên đã tích cực phê phán, lên án những thói xấu chỉ biết vun quén cho riêng mình: “Đèn nhà ai nhà ấy sáng”, hay “Cháy nhà hàng xóm bình chân như vại”. Quả thật, không thể dung thứ cho những hành động vô cảm ấy. Nó đồng nghĩa với việc vứt bỏ truyền thống của dân tộc, cũng là vứt bỏ chính bản thân mình.

2. Nguyên nhân dẫn giới trẻ đến vô cảm

Có rất nhiều nguyên nhân dẫn đến tình trạng vô cảm và tha hoá đạo đức của giới trẻ, nhưng tựu chung, cái gốc chính là cách sống của giới trẻ ngày nay, và cách giáo dục nhân bản từ trong gia đình cho đến nhà trường và ngoài xã hội còn quá thờ ơ, hời hợt.

2.1 Nguyên nhân bản thân

Do bản thân họ thiếu tình yêu thương, thiếu lòng quảng đại; họ sống bằng thứ lý trí sắt đá, tình cảm khô cằn của mình. Thêm vào đó, do ngoại cảnh tác động: khi một con người bị chính cái xấu hãm hại, khi mà những điều tốt đẹp không xảy đến với bản thân, thì họ sẽ trở nên hận đời và vô cảm trước cuộc đời. Họ không còn lòng tin vào điều tốt, thế nên họ vô cảm trước những điều tốt đẹp trên cuộc đời này. Đối với họ, nhà hàng xóm gặp hoạn nạn, có người thân mắc phải tệ nạn xã hội, họ cũng bàng quan như không hay biết, không hỏi han, cũng chẳng an ủi một vài lời. Trên đường đi, gặp người bị nạn, họ bỏ đi, chẳng thèm quan tâm sống chết ra sao, hoặc có ghé lại thì cũng chỉ để thỏa mãn tính hiếu kỳ, giương đôi mắt ếch nhìn chung quanh, không hề giúp đỡ nạn nhân vì họ sợ phải gánh trách nhiệm. Gặp kẻ bất hạnh, tàn tật nằm bên vệ đường, họ chẳng những không thương xót mà còn khinh bỉ, rẻ rúng những con người kém may mắn đó. Quả thật, đó là những hành động đáng lên án.
2.2 Nguyên nhân từ gia đình
“Gia đình chính là tế bào của xã hội, gia đình mà tốt đẹp thì xã hội mới tốt đẹp được”. Đây chính là bài học giáo dục công dân của học sinh cấp II. Thế mà ngày nay, trong nhiều gia đình, cha mẹ rất ít dạy con có sự đồng cảm với người khác, với những người chung quanh. Theo chuyên gia tư vấn tâm lý Triệu Hồng Như thuộc Trung tâm Tư vấn Tâm lý Hà Nội: “Cách phản ứng, hành vi của giới trẻ một phần là do học hỏi ngoài xã hội và một phần là do ảnh hưởng từ trong gia đình, cũng có khi là do lối sống mà giới trẻ tự tạo nên… Thói quen bó hẹp giao tiếp, chỉ giao lưu với những người ảo trên mạng game online. Những cảnh bạo lực từ đấm đá đến chém giết man rợ, đầy rẫy trong các trò chơi điện tử, trên ti vi, trong truyện tranh; những thú vui giải trí được giới trẻ yêu thích sẽ dẫn tới thờ ơ hay lãnh đạm với những việc xảy ra xung quanh, đó là một hệ quả không tránh khỏi”.

Đúc kết kinh nghiệm giáo dục con cái, ông cha ta đã khuyên: “Dạy con từ thuở còn thơ”, cũng tựa như uốn cây tre, phải uốn từ lúc tre còn non. Nhưng dường như nhiều gia đình ngày nay không coi trọng điều này, không quan tâm đến việc dạy con phải có sự đồng cảm, yêu thương, giúp đỡ và biết tha thứ cho người khác. Bởi lẽ, cha mẹ thiếu gương mẫu về đạo đức, về lối sống, cũng không quan tâm dạy bảo con cái. Hiện nay, có bao nhiêu bậc cha mẹ chịu bỏ thời gian dạy con cái biết cách đối nhân xử thế, biết tôn trọng mình và tôn trọng người khác, dạy con có lòng khoan dung, độ lượng, vị tha và những chuẩn mực giá trị đạo đức mà con người phải sống theo và tôn trọng với tư cách là một con người?

Hơn nữa, nhiều phụ huynh vì cưng chiều con nên đáp ứng tất cả những yêu cầu vô lối của con một cách vô điều kiện. Thế nhưng, họ lại không dạy con phải biết chia sẻ, quan tâm và có trách nhiệm với người thân, với bạn bè. Một đứa trẻ chỉ biết "nhận" chứ không biết "cho" sẽ nghèo nàn về cảm xúc, vô tâm trước đòi hỏi của tình người, và bàng quan trước nỗi đau của kẻ khác.
3. Tác hại của căn bệnh vô cảm

Bệnh vô cảm có những tác hại thật ghê gớm, nó không chỉ làm suy giảm đạo đức của một cá nhân mà còn đẩy đất nước đến bờ tụt hậu, suy thoái.
 
I

ilove9aclass99

ne p

Xã hội đang dần tiến bộ theo từng giây từng phút kéo theo sự bận rộn, hối hả của nhịp sống con người. Thế nhưng trong nhịp sống tưởng chừng như bất tận ấy không phải không còn những bất cập. "Một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ" hay "Thương người như thể thương thân" từ lâu đã trở thành đạo lí của dân tộc Việt Nam. Trong suốt chiều dài lịch sử dựng nước và giữ nước, những truyền thống tốt đẹp ấy luôn được dân ta gìn giữ và phát huy. Thế nhưng ngày nay, bên cạnh những con người sống tốt, luôn nghĩ đến người khác còn có những kẻ thờ ơ, lãnh đạm, ích kỉ, chỉ biết nghĩ đến bản thân. Nói cách khác, họ là những kẻ vô cảm trước hiện thực cuộc sống, trước cộng đồng. Đi sâu tìm hiểu căn bệnh "vô cảm" này chúng ta sẽ thấy tác hại ghê gớm của nó và chắc rằng mỗi người sẽ có một suy nghĩ, một cách làm riêng để chống bệnh "vô cảm".
Thế nào là "bệnh vô cảm"? Dường như tên "căn bệnh" đã hàm chứa cả định nghĩa về chính nó. "Vô" là không, "cảm" chính là cảm giác, cảm xúc, "vô cảm" là sự thờ ơ, dửng dưng, không quan tâm đến mọi việc đang diễn ra xung quanh, chỉ biết nghĩ đến bản thân với những lợi ích, thành quả thỏa mãn lòng ham muốn ích kỉ. Căn bệnh này quả thật rất khó "chữa trị" và không có loại "thuốc" nào thực sự công hiệu. Để đẩy lùi được vô cảm là cả một quá trình dài và tốn khá nhiều công sức.
Thực trạng về "bệnh vô cảm" hiện nay đang diễn ra rất phức tạp. Nó có mặt và chung sống với con người từ rất lâu. Trước kia, ông ta đã thấy rõ được những tác hại của nó nên đã tích cực phê phán, lên án những thói xấu chỉ biết vun vén cho riêng mình: "Đèn nhà ai nhà ấy rạng", "cháy nhà hàng xóm bình chân như vại". Quả thật không thể nào dung thứ được những hành động ấy. "Vô cảm" đồng nghĩa với việc vứt bỏ truyền thống dân tộc và cũng chính là vứt bỏ chính bản thân mình. Hiện nay, cuộc sống vật chất và tinh thần ngày càng được cải thiện, có quá nhiều cái thu hút, quyến rũ khiến lòng tham không đáy của con người nổi lên kéo theo sự tích kỉ, nhỏ nhen,lãnh đạm, thờ ơ..... và cả một trái tim băng giá chỉ biết làm tất cả để thu lợi về bản thân và gia đình mình, thờ ơ với mọi việc đang diễn ra ở xung quanh. Trong cuộc sống thực tại của ngày hôm nay, không khó đẻ tìm ra những con người "vô cảm" ấy. Đối với họ, nhà hàng xóm gặp hoạn nạn, có con cái hay người thân măc vào tệ nạn xã hội họ cũng bàng quang như không hay biết, không hỏi han, an ủi một vài lời. Đi đường, gặp người bị nạn, những kẻ "vô cảm" hoặc bỏ đi chẳng thèm quan tâm sự sống chết của đồng loại, hoặc dẫu có đến chỗ người bị nạn thì cũng chỉ là để thỏa mãn sự hiếu kì của mình, giương đôi mắt lãnh đạm nhìn xung quanh, không giúp đỡ nạn nhân vì sợ phải gánh trách nhiệm. Trước những mảnh đời bất hạnh, những cảnh khổ đau của những người tàn tật, họ cũng không mảy may xúc động. Bằng đôi mắt thờ ơ của mình, rẻ rúng những người kém may mắn ấy. Quả thật đó là những hành động đáng lên án !
Bệnh "vô cảm" có những tác hại thật ghê gớm, không chỉ làm suy thoái đạo đức của một cá nhân, hoặc một tập thể mà còn đẩy xã hội, một đất nước đến bờ vực của sự tụt hậu, thoái vong.
"Vô cảm" có thể dẫn đến chết người. Một bác sĩ nếu "vô cảm" sẽ không có tình thương đối với người bệnh, đánh mất đi lương tâm của một người thầy thuốc, quên đi phương châm "lương y như từ mẫu" mà Bác Hồ đã từng răn dạy. Trước một ca cấp cứu, bệnh nhân đang ở trong tình trạng nguy kịch nhưng vì gia cảnh nghèo, không có tiền để đóng viện phí hay để "bồi dưỡng" cho bác sĩ thì "vô cảm" khiến người bác sĩ chậm trễ trong việc cứu chữa bệnh nhân, cuối cùng dẫn đến một cái chết oan uổng, gây đau khổ cho những nười thân của họ. Càng chua xót hơn, càng đau đớn hơn nếu người bệnh nhân kia là cha, là mẹ, là người trụ cột trong gia đình. Họ đã ra đi, để lại những đứa con thơ dại, cha mẹ già yếu sống trong cảnh cô đơn, không nơi nương tựa.
Người giáo viên được xem như những người cha, người mẹ thứ hai của học sinh. Nếu "vô cảm" sẽ thiếu tình thương giành cho những đứa con của mình, thiếu nhiệt tình và trách nhiệm trong việc giảng dạy, truyền lại kiến thức cho học sinh. Vì "vô cảm", họ sẽ "đào tạo" ra những lớp học sinh thiếu trình độ, thậm chí cũng "vô cảm" như họ. Như vậy các em có còn gì là những chủ nhân tương lai của đất nước! Quả là một mối họa lớn cho xã hội.
Đối với nhà nước- cơ quan điều hành mọi hoạt động của đất nước, một cán bộ "vô cảm" sẽ không nhìn thấy và thấu hiểu được những hoàn cảnh khốn khó của người dân. Vì thế, người dân sẽ không còn tin vào chính quyền. Do cuộc sống không được quan tâm, các tệ nạn xã hội sẽ dễ dàng "len lỏi" vào từng nhà khiến cuộc sống của người dân vốn đã khó khăn lại càng khó khăn hơn. Chính những người cán bộ "vô cảm", thiếu trách nhiệm đã gián tiếp đẩy đất nước đế bờ vực của sự suy vong.
"Bệnh vô cảm" đã làm con người giống như một cái máy không lí trí, không tình cảm. Những người mắc "bệnh vô cảm" chắc chắn sẽ không bao giờ đạt được thành quả cao trong công việc cũng như trong cuộc sống, đặc biệt họ sẽ không nhận được tình cảm từ người khác.
Thực tế thì chưa hẳn tôi, bạn, và tất cả mọi người đều "vô cảm", ngược lại số ít người đó lại rất hòa đồng vui tươi, chấp nhận mọi thử thách mà vẫn nở một nụ cười tươi rói. Vậy thì tại sao chúng ta lại không thử? Hãy nhón chân cao hơn và bạn sẽ bay ra khỏi không gian vô cảm ấy chẳng chính sự tự tin của mình. Làm ngay bây giờ nếu bạn muốn chữa căn bệnh "khó chữa" ấy.
Hiện tại, đất nước ta còn nghèo, nhân dân ta còn cực khổ, mỗi người chúng ta cần phải ý thức được tác hại và phải tích cực chống bệnh "vô cảm". sống phải có tình thương, có trách nhiệm với cộng đồng và đặc biệt là hãy mở lòng đối với cuộc sống. Chúng ta hãy sống gắn bó với cộng đồng theo truyền thống tốt đẹp của dân tộc "lá lành đùm lá rách", "thương người như thể thương thân", phải biết yêu thương, kính trọng và sống hết lòng với mọi người xung quanh. Đó là "liều thuốc" đặc hiệu nhất để chữa bệnh "vô cảm". như vậy thì đất nước Việt Nam mới ngày càng giàu đẹp, xã hội mới ngày càng hiện đại, văn minh.

van.hoctainha.vn
 
Top Bottom