[Văn 9] Bài viết số 2 lớp 9 văn tự sự

K

kuquyen1999

[TẶNG BẠN] TRỌN BỘ Bí kíp học tốt 08 môn
Chắc suất Đại học top - Giữ chỗ ngay!!

ĐĂNG BÀI NGAY để cùng trao đổi với các thành viên siêu nhiệt tình & dễ thương trên diễn đàn.

Các bạn giúp mình dàn bài chi tiết với nếu dc bài văn thỳ càng tốt . Mình cảm ơn trước.
Đề 1 : Tâm trạng của em sau khi đạt điểm tốt.
Đề 2 : Kể lại giấc mơ dc gặp thần tượng.
Đề 3 : Kể lại một tấm gương vượt khó mà em ngưỡng mộ.
Đề 4 : Kể lại chuyến thăm quê mà em nhớ mãi.
Đề 5 : Kể lại chuyến dã ngoại đầy lý thú.
Giúp mình với :(:(:(:(:(

@naniliti: Chú ý : Nhan đề : [Văn 9] + tiêu đề nội dung câu hỏi. Đã sửa!
 
Last edited by a moderator:
L

leo345

Đây là cái mình tự làm:
1, mở bài
-Dẫn dắt vấn đề bằng cách nêu 1 câu ca dao
Vd:Câu thơ của Bác Hồ
"Gạo đem vào giã bao đau đớn
Gạo giã xong rồi trắng tựa như bông
Sống ở trên đời người cũng vậy
Gian nan rèn luyện mới thành công"
- Nêu vấn đề cần nghị luận:giới thiệu tấm gương nghèo vượt khó học giỏi
2, thân bài
A. Nêu suy nghĩ của mình
B.Tấm gương vượt khó
a.Vượt lên trong học tập
-Tấm gương đó học như thế nào,có những thành tích gì trong học tập....
b.Vươn lên trong cuộc sông
-Tấm gương đó đã làm gì để có được thành công..
B.Vì sao họ vượt khó
+ nguyên nhân chủ quan
.....................
+ nguyên nhân khách quan
.....................
C. Ý nghĩa của sự vượt khó
-Thể hiện sức mạnh của nghị lực có trí thì nên...
-Dẫn một số câu nói khác để tăng sức thuyết phục
..........
D. thái độ của chúng ta
-Cần cảm thông khích lệ Tấm gương đó vươn lên trong học tập và rèn luyện.
-Chúng ta cần noi theo tấm gương đó
- xã hội và ban ngành địa phương cần quan tâm nhiều hơn
- cùng với đó là thái độ phê phán nhưng nhiều tuy hoàn cảnh khá giả nhưng ko có ngị lực vươn lên trong học tâm
3, kết bài
- chúng ta khâm phục họ
- liên hệ bản thân
 
S

satthuphucthu

Các bạn giúp mình dàn bài chi tiết với nếu dc bài văn thỳ
Đề 3 : Kể lại một tấm gương vượt khó mà em ngưỡng mộ.
Giúp mình với :(:(:(:(:(
Bài này kham khảo chứ không phải của mình

Cách đây hơn nửa thế kỷ, trong bài hát của mình, ban nhạc The Beatles có câu: “Chúng ta đều tỏa sáng, như mặt trăng, như những vì sao và như mặt trời”. Chân giá trị mỗi người không phụ thuộc vào vẻ bề ngoài của họ, vào những điều họ có thể hay không có thể, vào cách mà thể giới nhìn nhận họ.

Điều khẳng định ý nghĩa của sự tồn tại của mỗi chúng ta chính là cách ta nhìn nhận mình, cách ta tận dụng hết tất cả những gì mình có để sống có ích, sống sao cho xứng đáng hai chữ CON NGƯỜI.

Câu chuyện của Nick vujicic không phải là câu chuyện cổ tích thời hiện đại, bởi trong đó không hề có phép mầu được tạo nên bởi ông bụt, bà tiên. Phép mầu duy nhất là tình yêu cuộc sống cùng khát vọng vươn lên mãnh liệt của chính Nick Vujicic.

Chàng trai người Úc với gương mặt thân thiện ấy là một tấm gương về nghị lực, là nguồn cảm hứng và sức mạnh cho biết bao người trên thế giới. Cuộc sống của Nick chính là định nghĩa cho sự dũng cảm, khi anh đã vượt lên trên nghịch cảnh của bản thân và trở thành một huyền thoại sống.

Sinh ra với hội chứng rối loạn gene tetre-amelia khiến Nick không có cả chân lẫn tay. Tất cả những gì Thượng đế ban cho anh chỉ là một thân hình cùng một bàn chân với hai ngón duy nhất.

Để trở thành một diễn giả nổi tiếng khắp thế giới, tác giả của 3 cuốn sách - một người tự tin và thành đạt của hôm nay, Nick đã phải đấu tranh với sự chế giễu của mọi người, đấu tranh với sự khiếm khuyết của bản thân. Và hơn hết, anh phải đấu tranh với ham muốn bỏ cuộc, buông xuôi của chính mình.

Đạo Phật có câu: “Kẻ thù lớn nhất của con người là chính mình”, Nick đã tự đập tan những rào cản về thể chất tưởng chừng không thể vượt qua để chiến thắng số phận nghiệt ngã. Anh đã sống, đã học tập và làm hết thảy mọi việc như một người bình thường: bơi lội, đánh golf, kết bạn và tới 47 nước trên thế giới…

Hai cuốn sách Life without limit (Cuộc sống không giới hạn) và Unstoppable (Đừng bao giờ từ bỏ hy vọng) chính là những tuyên ngôn hùng hồn của một con người tự mình tạo nên kỳ tích. Những cuốn sách ấy đã chạm tới trái tim của hàng triệu độc giả trên toàn thế giới, gieo vào lòng họ những hạt giống tâm hồn cao đẹp.

Trong buổi nói chuyện của Nick Vujicic tại Việt Nam lần này, có một điều anh luôn nhấn mạnh: TÌNH YÊU. Yêu và được yêu là một điều vô cùng may mắn. Tình yêu, đó là ánh mặt trời sưởi ấm tâm hồn, là bàn tay vô hình nâng đỡ chúng ta qua cơn giông bão.

Tình yêu là sức mạnh lớn nhất mà con người có thể có, cũng như có thể trao đi. Nick quả thực đã may mắn hơn nhiều người khuyết tật khi anh được sinh ra trong tình yêu của cha mẹ, được sống trong môi trường hạnh phúc và được tạo nhiều điều kiện thuận lợi về mặt vật chất.

Nhưng điều khiến Nick Vujicic thành công tới vậy chính là nhân cách cao đẹp của bản thân anh. Nó nằm ở việc anh đã trao yêu thương tới mọi người. Bản thân là một người tàn tật, nhưng Nick đã lập nên tổ chức phi lợi nhuận mang Life without Limbs (Cuộc sống không tay chân), anh tích cực tham gia các cuộc vận động vì người tàn tật.
Mở rộng trái tim mình và yêu thương một cách trong sáng, đó chính là chìa khóa giúp anh mở cánh cửa để đến với thành công của ngày hôm nay.

Hạnh phúc như mơ mà Nick Vujicic có: thành đạt trong sự nghiệp và viên mãn trong cuộc sống gia đình có lẽ được ươm mầm bởi hạt giống mang tên “may mắn”. Nhưng chính anh mới là người quyết định vun trồng nó trở thành cây đại thụ tỏa bóng mát xuống đời mình.

Tôi tin rằng Thượng đế rất công bằng. Người chẳng cho ai tất cả và cũng chẳng lấy đi của ai tất cả. Những gian khó mà cuộc sống đặt ra, những cảnh cửa đóng lại trước mắt không đồng nghĩa vơi việc từ bỏ.

Trái lại: "Nếu như bạn không thể có một điều kỳ diệu, hãy tự mình trở thành một điều kỳ diệu”, Nick không có tay chân nhưng trong anh là một nghị lực thép để vượt lên số phận, để là một điều kỳ diệu - một tượng đài của hôm nay, sống động, gần gũi và giàu sức lay động.

“Cuộc sống của Nick Vujicic tuy khuyết thiếu nhưng lại rất vui vẻ đủ đầy cả về vật chất lẫn tinh thần. Có thể đó là ước mơ của không ít người lành lặn nhưng bất hạnh”. Nhưng liệu có nên chăng mơ ước đổi cuộc sống của mình lấy cuộc sống của người khác?

Sẽ có người cho rằng sự hoán đổi ấy là công bằng bởi người lành lặn kia đã chấp nhận hi sinh cơ thể bình thường của mình lấy hạnh phúc. Nhưng tại sao bạn không tự hỏi mình, tại sao một người khiếm khuyết như Nick Vujicic còn tự vượt lên số phận và tìm thấy hạnh phúc, mà chúng ta, những người may mắn sinh ra với cơ thể bình thường lại hy vọng vào một điều ước viển vông tới vậy?

Tại sao chúng ta không tự thay đổi vận mệnh, thay đổi cuộc đời mình một cách tích cực hơn ? Cuộc đời mỗi chúng ta là một cuốn phim mà chính ta là người đạo diễn. Đừng hi vọng vào một sự đổi thay nhiệm màu nào nếu chính bạn không chịu thay đổi bản thân mình.

Nhà giáo Nguyễn Ngọc Ký, tấm gương vượt lên số phận của Việt Nam, người mà bao thế hệ học sinh đã quen thuộc đã viết: “Hãy đừng để cho một phút nào của tuổi trẻ trôi đi hoài phí. Không có gì ngày mai không đạt được nếu hôm nay ta biết học hết mình”.

Không chỉ là học tập kiến thức nơi nhà trường mà cả những tri thức thực tiễn trong đời sống, đi đôi cùng rèn luyện bản thân không ngừng sẽ cho ta sức mạnh vô song để trưởng thành và tìm thấy hạnh phúc cũng như sự thành công. Sẽ chẳng có con đường trải hoa hồng nào đưa ta đến đích.

Những chiếc gai nhọn cuộc đời sẽ khiến bàn chân ta rớm máu. Sẽ không ít lần những khó khăn gian khổ không khỏi khiến ta muốn buông xuôi, gục ngã. Nhưng hãy cứ sống hết mình, bởi: “Hạnh phúc là hành trình thay vì là đích đến”.
Chính những điều hôm nay tôi học trên đường đời, chính những mật ngọt hay đắng cay mà tôi nếm hôm nay, một mai kia sẽ là tạo nên đôi cánh giúp tôi bay xa trên bầu trời cao rộng.
 
S

satthuphucthu

Các bạn giúp mình dàn bài chi tiết với nếu dc bài văn thỳ càng tốt . Mình cảm ơn trước.
Đề 5 : Kể lại chuyến dã ngoại đầy lý thú.
Giúp mình với :(:(:(:(:(

@naniliti: Chú ý : Nhan đề : [Văn 9] + tiêu đề nội dung câu hỏi. Đã sửa!

Quê nội em ở rất xa thành phố nên chẳng mấy khi em được về thăm. Nam nay dù dã mười hai tuổi nhưng em cũng mới chỉ được về thăm ông bà nội có một lần. Lần ấy lâu lắm rồi, từ khi em còn nhỏ lắm nên hầu như em chẳng nhớ điều gì nữa. Thế nhưng tuần vừa qua, cảm ơn những ngày nghỉ của bố, em đã được về quê nội.

Bố báo tin mừng trước ba ngày. Ba ngày là khoảng thời gian quá lâu để hâm nóng niềm vui và chờ đợi. Thế rồi cuối cùng em cũng chờ được đến lúc lên tàu. Chuyến tàu hôm ấy đông đúc và ồn ã lắm. Dường như em có cảm giác ai cũng về quê thì phải. Con tàu lăn bánh rời khỏi sân ga trong một niềm vui mừng bâng khuâng khó tả. Tàu chạy gần cả một ngày nhưng em không muốn ngủ. Cảnh vật bên đường mới thích làm sao. Hết làng mạc lại đến cánh đồng, rồi đồi bãi bát ngát mênh mông. Hai bên đường lúc thì rợp một màu xanh, lúc lại nhộn nhịp vô cùng khi tàu đi qua phố chợ. Em đang miên man suy nghĩ thì tàu đến sân ga.

Nhà nội cách sân ga chưa đầy nửa cây số nên bố quyết định cả nhà đi bộ. Bước trên con đường mà dưới chân sỏi và đá cứ kêu lạo xạo, em thấy có một cái gì đó lạ vô cùng. Một cảm giác em chưa từng được trải qua. Loáng cái đã đến cổng nhà bà nội. Chiếc cổng bằng tre cũ kỹ, che một phần giàn mướp sai trĩu quả bên trong. Thấy cả nhà đã về tới cổng, bà nội vui mừng ra đón. Không hiểu sao lúc ấy tự nhiên em vứt ngay túi đồ xuống đất sà vào lòng bà nội mà nức nở. Buổi tối hôm ấy qua đi trong một giấc ngủ ngon làn cùng bà nội.

Sáng hôm sau bà gọi em dậy sớm và hình như em cũng không muốn ngủ lười như ở trên thành phố. Bây giờ em mới kịp quan sát kỹ ngôi nhà của ông bà nội. Ngôi nhà ba gian lâu ngày bị gió sương làm chuyển sang màu nâu bạc. Nhưng bên trong vẫn toát lên vẻ ấm cúng, thiêng liêng và gần gũi vô cùng. Trong bữa cơm buổi sáng, em cố khớp những hình ảnh đã hình dung với hình ảnh thực của ông bà nội. Ông bà trẻ hơn so với suy nghĩ của em. Dù đã ngoài bảy mươi nhưng ông vẫn khỏe mạnh và quắc thước. Bà nội tóc có bạc hơn nhưng bà vẫn còn nhanh nhẹn lắm.

Bữa cơm vừa xong là lúc em bắt đầu được thưởng thức những cảm giác thú vị của đồng quê. Trong khi ông bà miệng bỏm bẻm nhai trầu cùng bố mẹ em và các chú bàn công chuyện thì em được các anh chị họ rủ ra đồng chơi. Hôm nay em là nhân vật trung tâm nên anh chị nào cũng giành phần để chăm chút cho cậu em từ thành phố mới về. Ôi! Những ngày ở quê, các anh chị đã cho em biết thêm bao điều thú vị. Và có lẽ vui mừng hơn cả là những trò chơi của tụi nhỏ ở nông thôn. Lần đầu tiên em biết thế nào là một con diều sáo. Và lại còn được anh hai cho cầm dây mới thích chứ. Rồi còn biết thêm trò chơi chọi dế, đánh cỏ gà, đá bóng bằng trái bưởi phơi khô...lại còn cả những buổi được đi chăn trâu thật là ngộ nghĩnh. chỉ vài ngày mà em quen thêm bao nhiêu người bạn mới. Điều lạ là ai cũng dễ gần, cũng dễ chơi và nhanh thân thiết lắm chẳng như trên thành phố.

Những ngày ở quê vội vã qua đi trong sự nuối tiếc của em vì hầu hết những cuộc chơi còn đang dang dở. Ngày trở về thành phố ông bà còn cho rất nhiều quà. Bà ôm em vào lòng khóc nhưng không rơi nước mắt. Bà nói: Cháu bà ngoan! Về thành phố nhớ chăm chỉ học hành, lần sau trở lại chắc cháu bà lớn lắm. Em không nức nở như lúc mới về mà chỉ dửng dưng. Ở trong lòng bà em cảm thấy quê nội ấm áp, thiêng liêng, cao quý mà gần gũi xiết bao.
 
Top Bottom