mình chỉ có thể viết hộ bạn phần thân thôi, tại không có thời gian.
Cuộc sống cứ thế trôi đi nếu không có một sự việc xảy ra:
thình lình đèn điện tắt
phòng buyn-đinh tối om
vội bật tung cửa sổ
đột ngột vầng trăng tròn
Mất điện là một tình huống quen thuộc , rất thực, nhưng tình huống ấy đã tạo nên bươc ngoặt để tác giả bộc lộ cảm xúc. Bón câu thơ với hai từ "thình lình", "đột ngột" được đảo trật tư tạo nhịp thơ nhanh, nhấn mạnh tình huống bất ngờ: đèn điện mất, phòng tối om. Trong khi đó trăng tròn toả sáng. Sự xuất hiện của vầng trăng thật đột ngột , ở vào một thời điểm thật bất ngờ. Tình huống mất điện vốn khiến con người đã quen với ánh sáng, không thể chịu được cảnh tối om nơi căn phòng buyn-đinh hiện đại. Ba động từ "vội ,bật, tung" đặt liền nhau diễn tả sự bức bối khó chịu và hành động khản trương , hối hả để đi tìm nguồn sáng. Đột ngột nhìn thấy vằng trăng. Cái khoảnh lhawcs bất ngờ áy đã rạo nên những chuyển biến mạnh mẽ trong tình cảm và suy nghĩ của nhà thơ:
Ngửa mặt lên nhìn mặt
có cái gì rưng rưng
như là đồng là bể
như là sông là rừng
Bất ngờ đối diện với vầng trăng , nhà thơ không khỏi bồi hồi xúc động. Từ "mặt " thứ hai mang nhiều ý nghĩa. "Mặt" ở đây chính là vầng trăng tròn, là thiên nhiên ; "mặt" còn là quá khứ , bạn bè đất nước, nhân dân. Con người thấy mặt trăng là thấy người bạn tri kỉ ngày nào. "Mặt nhìn mặt " là tư thế dối diện đàm tâm. Đây là sự đối diện giữa quá khứ và hiện tại, giữa bội bạc và thuỷ chung. Cuộc đối thoại không lời ấy đã làm nhà thơ "rưng rưng" xúc động. Cảm xúc "rưng rưng' là biểu thị của một tâm hồn rung động, xao xuyến, gợi nhớ gợi thương khi gặp lại bạn tri kỉ. Tình cảm chừng như nén lại nhưng cứ trào ra đến thổn thức, xót xa. Điệp ngữ "như là", nhịp thơ dồn dập, cùng với phép so sánh, liệt kê diễn tả quá khứ bị lãng quên nay bỗng ùa về. "Trăng" đã gợi lại một thời tuỏi thơ , một tuổi trẻ , những nơi con người đã sống , đã đi qua , thậm chí đã để lại một phần máu thịt của mình.
Dôạn thơ khép lại với hình ảnh:
Trăng cứ tròn vành vạnh
kể chi người vô tình
ánh trăng im phăng phắc
đủ cho ta giật mình.
Trong cuộc gặp gỡ không lời này, trăng và người như có sự đối lập. Trăng biểu tuợng cho vẻ đẹp vĩnh hằng của cuộc sống. Cái " tròn vành vạnh" của trăng biểu tượng ch sự thuỷ chung. Trăng trước sau vẫn vậy, vẫn trong sáng vô tư mặc cho thời gian, không gian thay đôi, mặc cho ai đó quay lưng... Trăng được nhân hoá như con người im phăng phắc, bao dung, độ lượng ,không một lời trách móc. Trăng chính là tương trưng cho tình cảm anh em, đồng chí, nhân dân. Song nhà thơ nhận ra sự im lặng ấy còn có cái nhìn nghiêm khắc đủ cho nhà thơ phải "giật mình" . Cái " giật mình " của nhà thơ mang nhiều ý nghĩa. Nhà thơ tự vấn lương tâm , ăn năn, hối hận vì thấy mình là kẻ bội bạc. Cái " giật minh" thể hiện sự bừng tỉnh của con người có lương tâm. Sự ăn năn hối hận mang ý nghĩa sâu sắc, thức tỉnh con người cần thuỷ chung với thiên nhiên, với quá khứ gian lao nhưng vô cùng vẻ vang của dân tộc, thuỷ chung với chính mình... Bài thơ thầm nhắc mỗi chúng ta, những người đang sống trong hoà bình, hưởng những tiện nghi hiện đâị, đừng bao giờ quên công sức đấu tranh của biết bao thế hệ cha anh đi trước. Chúng ta luôn phải có thái độ sống uống nước nhớ nguồn.:khi (199):
:khi (16)::khi (16)::khi (80)::khi (80)::khi (80)::khi (80)::khi (80):cùng chạy nhanh lên nào các pạn ơi để chuẩn bị cho kì thi sắp tới nào!