Diễn tả nỗi buồn của ông đồ. Giấy đỏ lâu không dùng nên không thấm, mực đọng trong nghiên với nỗi sầu thảm cô đơn... Phải chăng giấy chỉ buồn mà không thấm, mực chỉ buồn đến nỗi đọng trong nghiên chăng? Đâu chỉ có vậy....Giấy,mực đều diễn tả gián tiếp nỗi cô đơn của ông đồ. Nghiên mực không được động đến như đọng lại bao sầu tủi để trở thành nghiên sầu. Dù vậy, ông đồ vẫn cố bám lấy cuộc sống, vẫn muốn có mặt với đời sao người đời lại vô tình đến vậy. Ông ngồi đấy mà vô cùng lạc lõng, lẻ lôi, trong lòng ông như một tấm kịch, một sự sụp đổ hoàn toàn. Trời đất cũng ảm đạm lạnh lẽo như trong lòng ông.