"Đoạn thơ giàu chất tạo hình với ngòi bút đặc tả đầy sức gợi trong sự đối lập giữa cái tĩnh và cái động : ông đồ - người qua đường , giấy – lá rơi , mưa bay . Tất cả chỉ làm tăng thêm dáng vẻ bất động của ông đồ . Ông đồ vẫn ngồi đấy , như 1 pho tượng bị lãng quên , không còn 1 chút giao cảm , đồng điệu với cuộc đời , như 1 di tích dù đẹp nhưng bị từ chối vì không hợp thời : sống mà như không tồn tại ; có mà cũng như không ; buồn bã , đơn côi , xa vắng giữa dòng đời tấp nập ; mà sự cô đơn giữa đám đông mới chua xót làm sao !"_ bài viết cũ của diễn đàn
"Ông đồ vẫn ngồi đấy
Qua đường không ai hay"
==> phép đối lập:
Có sự đối lập đầy xót xa giữa cái không thay đổi và cái đã thay đổi. Ông đồ vẫn ngồi đấy như xưa, không có gì thay đổi, nhưng cuộc đời đã khác xưa. Đường phố vẫn đông người wa lại, nhưng “ qua đường không ai hay “, không một ai biết đến sự có mặt của ông. Một sự lãng wên tuyệt đối ! Ông đồ vẫn kiên trì có bám lấy sự sống, vẫn muốn có mặt trong cuộc đời, nhưng cuộc đời đã quên hẳn ông ! Lạc lõng giữa cuộc đời, lẻ loi giữa đường phố đông, đó là 1 nỗi niềm đầy bi kịch. Lòng ông trống vắng, sụp đổ nên trời đất cũng lạnh lẽo, thê lương :
"Lá vàng rơi trên giấy
Ngoài trời mưa bụi bay"
==>Bút pháp tả cảnh ngụ tình, sử dụng các từ tạo hình, phép đối lập cái động và cái tĩnh:
Hai câu thơ tả cảnh nhưng chính là tả nỗi lòng, là ngoại cảnh nhưng kì thực là tâm cảnh. Trong thơ gọi đó là mượn cảnh ngụ tình. Đây là câu thơ giàu tính tạo hình, đặc sắc nhất trong cả bài thơ. Trước mắt người đọc hiện lên hình ảnh ông đồ ngồi bó gối bên vỉa hè. Lá vàng rơi trên giấy đỏ, không buồn nhặt. Mắt ngơ ngác buồn rầu nhìn ra màn mưa bụi mịt mờ. Cảnh ngày Tết nhưng lại không thấy có hoa đào – bởi ông đồ nào có biết lòng người. Lá vàng rơi bao giờ cũng gợi lên cảm giác buồn bã, tàn tạ – cũng như vận ông đồ đã đến lúc tàn suy. Mưa bụi nhẹ bay lất fất đầy trời gợi lên 1 không gian mịt mờ, ảm đạm – như chính số fận của ông đồ.