văn 8

T

thanhhung2805

Bài làm.​
Trong cuộc đời mỗi con người, ai cũng có lần mắc khuyết điểm. Nhưng có những khuyết điểm khiến ta luôn ray rức mãi. Đó là trường hợp của tôi. Đến tận bây giờ tôi vẫn còn nhớ như in chuyện của ngày hôm ấy. Tôi ân hận đã khiến cô buồn phiền vì lỗi lầm của mình nhưng tôi tin rằng Cô sẵn sàng cảm thông và tha thứ cho tôi.

Tôi vốn là một học sinh giỏi Toán của lớp. Bài kiểm tra nào tôi cũng đạt điểm chín, điểm mười. Mỗi lần, cô gọi điểm, tôi luôn tự hào và trả lời rất rành rọt trước sự thán phục của bạn bè trong lớp. Một hôm, trong giờ ôn tập, tôi chủ quan không xem lại bài cũ. Theo thường lệ, cô sẽ gọi các bạn lên bnảg làm để lấy điểm. Tôi khăng khăng nghĩ rằng cô sẽ không gọi đến tôi đâu, bởi tôi đã có điểm kiểm tra miệng rồi. Vì vậy, tôi ung dung ngắm trời qua khung cửa sổ và thả hồn tưởng tượng đến trận kéo co mà đội lớp tôi và lớp bảy năm sẽ diễn ra chiều nay. Nhưng chuyện bất ngờ đã xảy ra, một tin “chấn động” làm lớp tôi nhốn háo cả lên. Cô giáo yêu cầu chúng tôi lấy giấy ra làm bài kiểm tra. Biết làm sao bây giờ? Tôi vẫn chưa ôn bài cũ. Mỗi khi làm bài, cô thường báo trước để chúng tôi chuẩn bị mà. Còn hôm nay sao lại thế này? Tôi ngơ ngác nhìn quanh một lượt và chợt bừng tỉnh khi nhỏ Hoa ngồi cạnh huých tay nvào sườn nhắc tôi chép đề và lo làm bài. Tôi loay hoay mãi cứ viết rồi lại xóa. Nhìn quanh tôi thấy các bạn chăm chú làm bài. Về phía tôi, đầu óc tôi quay cuồng như muốn vỡ tung, tôi hoàn toàn mất bình tĩnh và không thể suy nghĩ được cách làm bài. Thời gian đã hết, tôi nộp bài mà lòng cứ thấp thỏm, không yên. Tôi nghĩ đến lúc phát bài ra, bài tôi bị điểm kém tôi sẽ ra sao đây? Tôi sẽ mất mặt trước lớp, lại bị cô giáo khiển trách, chưa nói đến việc thế nào bố mẹ cũng la rầy. Bố mẹ sẽ đốt sạch sành sanh kho tàng truyện tranh của tôi cho mà xem. Tôi phải làm gì đây ? Tôi phải làm gì đây? Các câu hỏi dồn dập ấy đạt ra khiến tôi càng lo lắng hơn.

Rồi thời khắc định mệnh đã đến. Như mọi lần, tôi nhận bài từ tay cô để phát cho các bạn. Liếc qua bài mình, con số ba khiến tim tôi thắc lại. Tôi đã cố không để ai nhìn thấy và cố giữ nét mặt thản nhiên. Vẻ mặt ấy che giấu biết bao sóng gió đang quay cuồng, đang nổi lên trong lòng. Thật là chuyện chưa từng có. Tôi biết ăn nói làm sao với cô, với bố mẹ, với bạn bè bây giờ ? Tôi lo nghĩ và bất chợt nảy ra một ý… Cô giáo bắt đầu gọi điểm vào sổ. Đến tên tôi, tôi bình tĩnh xướng to “Tám ạ!”. Cô giáo dường như không phát hiện. Tôi thở phào nhẹ nhõm và tự nhũ : “Chắc cô không để ý đâu ví có gần chục bài bị điểm kém cơ mà!” . Để xóa sạch mọi dấu vết, tối hôm ấy tôi làm lại bài khác rồi lấy bút đỏ ghi điểm “tám” theo nét chữ của cô. Ngày qua ngày, cứ nghĩ đến lúc cô giáo đòi xem lại bài, tôi lạnh cả người. Trời hỡi, đúng như lời “tiên tri”, trời xuôi đất khiến làm sao ấy, cô thật sự muốn xem lại bài chúng tôi vì điểm tám không khớp vời con số cô tổng kết trước khi trả bài. Cả người tôi lạnh run, mặt tôi tái mét. Tôi chỉ muốn trốn ra khỏi lớp mà thôi. Và tôi càng hốt hoảng hơn khi nghe cô gọi tên tôi. Cô đã phát hiện ra tôi sửa điểm. Cô gọi tôi lên và đưa giấy mời phụ huynh ngay. Cả lớp tôi như bị bao trùm bởi cái không khí nặng nề, khô khốc ấy. Cô chẳng nói lời nào với tôi khiến tôi càng sợ và càng bối rối hơn. Tôi không còn tâm trạng để học các môn khác. Tôi cảm thấy “ghét” cô biết bao! Tôi mới vi phạm lần đầu đầu thôi mà sao cô không tha thứ cho tôi. Tôi sẽ ghi nhớ điều này và chỉ muốn trả thù cô. Sự việc tiếp theo đó thì ba mẹ tôi đã phạt tôi suốt mấy tuần lễ không cho xem truyện, bắt tôi làm bài tập Toán miệt mài. Tôi lại càng “ghét” cô hơn…Và thế là một ngày nọ, khi hết giờ đến giờ ra chơi, các bạn chạy lên bàn hỏi bài cô, tôi đã nhanh tay giấu đi quyển số chủ nhiệm và một quyển sổ tay của cô. Tôi chỉ nghĩ làm cô tức và lo lắng… Tôi thấy cô quay lại lớp tìm và thông báo cho cả lớp. Nhưng không một ai biết… Cô không hề mảy may nghi ngờ đến những cô cậu học trò bé bỏng của cô. Đúng như tôi dự đoán, cô phải nộp sổ chủ nhiệm cho nhà trường. Cô làm mất sổ nên bị nhà trường khiển trách. Trên môi cô không nở được nụ cười nào, trông cô buồn rười rượi. Cô phải mất thời gian làm lại quyển số ấy. Điều ấy làm tôi thấy hả dạ.

Một hôm, tôi tình cờ giở quyển sổ tay của cô ra xem. Từng trang, từng trang là những ghi nhận về công việc, có cả những trang cô kỉ niệm của lớp. Cô ghi lại tên các bạn bị ốm, nhận xét` bạn này cần giúp đỡ về môn nào, bạn nào tiến bộ… Tôi cảm thấy bất ngờ quá. Thì ra cô đã rất chăm chút, yêu thương chúng tôi. Tôi lật đến trang gần cuối, cô viết về bài kiểm tra Toán gần đây của lớp. Tôi hết sức ngạc nbhiên khi có một đoạn nhỏ cô viết về tôi :“Không hiểu sao khôn ghiểu sao con bé Trinh làm bài tệ quá nhỉ? hay nó gặp chuyện gì không vui? Mình phải tìm hiểu nguyên nhân xem có giúp em ấy được gì không? Thường trò này rất chăm ngoan, luôn giúp đỡ bạn bè và lễ phép…” Đọc những dòng tâm tình của cô, tôi thấy khóe mắt mình cay cay, lòng tôi như thắt lại. Giờ đây tôi mới boết cô luôn xem tôi là đứa trò ngoan, luôn lễ phép và tôn trọng cô. Cô luôn nghĩ vì lí do nào đó khiến tôi khiến tôi không làm bài được chứ có nghĩ vì tôi lười học bài đâu. Cô cho tôi điểm ba cũng đáng thôi. Điểm ba ấy khiến tôi khiến tôi phải nhắc nhở mình… Tôi biết làm gì để chuộc lỗi ngoài việc đem trả sổ cho cô và xin lỗi cô. Mong sao cô có thể tha thứ cho tôi. Nghĩ vậy, sáng hôm sau, tôi định đem sổ vào trả cô thì hay tin cô phải về quê gấp vì mẹ cô đang bệnh nặng không có người chăm sóc. Cô đã nộp đơn xin nghỉ việc một thời gian… Cía tin ấy làm tôi sửng sốt. Hai quyển sổ vẫn còn nguyên trongt cặp của tôi. Tôi không biềt làm thế nào để liên lạc với cô đây? Mọi thứ giờ đã quá muộn. Giá như lúc ấy tôi không sửa điểm thì có lẽ tôi sẽ không gây nên bao lỗi lầm, bao buồn phiền cho cô đâu. Và tôi cũng không phải ray rức như bây giờ. Tôi chẳng biết làm gì hơn, chỉ biết dày vò chính bản thân. Bao cảm xúc đè nén trong tôi làm tôi muốn vỡ tung. Tại sao ngày ấy tôi lại có những suy nghĩ sai lầm và ngốc nghếch đến thế để rồi bây giờ ân hận mãi. Tôi không còn gặp cô nữa và chẳng biết làm sao để xin lỗi cô. Tôi chỉ còn biết gìn giữ quyển sổ của cô và mong một ngày gần đây tôi sẽ gặp lại cô, sẽ trả sổ cho cô và kèm lời xin lỗi chân thành của tôi. Cô ơi…

Thời gian không dừng lại. Giờ đây tôi đã xa cô. Chiếc ghế cô ngồi giờ đã có ngưới thầy khác. Tôi dẫu biết người thầy ấy cũng sẽ yêu thương, lo lắng cho chúng tôi nhưng tôi chỉ mong tìm lại bóng dáng của cô ngày nào. Tôi mong có thể gặp lại cô để xin lỗi, để nhận được sự tha thứ, bao dung củ cô. Cô ơi, con thật lòng xin lỗi cô….
Nguồn:diễn đàn lớp 8A5
 
T

thanhhung2805

Nữa nè:
Dàn bài

MB:
Thứ hai tuần trước vì ở nhà ham chơi, không học bài để kiểm tra môn Lý nên tôi đã có hành động sai trái là mở sách và tập trong giờ kiểm tra. Chính điều này đã làm cho cô giáo buồn.
TB:
1/ Sự việc mở đầu:
- Đi học về, ăn cơm xong, tôi định lên phòng học bài chuẩn bị cho giờ kiểm tra Lý ngày mai.
- Thằng bạn bên cạnh nhà qua rủ tôi đi chơi điện tử – một trò chơi tôi rất thích – tôi đi ngay, định chơi một lát rồi về nhà học bài.
2/ Sự việc diễn biến:
- Trò chơi hấp dẫn quá nên tôi về nhà khá trễ.
- Tôi bị bố mắng: đi học về không lo học bài mà lại đi chơi (may là bố không biết tôi đi chơi điện tử, nếu không thì tôi ốm đòn). Bố bảo tôi về phòng học bài.
- Tôi lí nhí xin lỗi bố và nhanh chân về phòng. Lúc đi ngang qua phòng anh trai, tôi thấy ti vi đang chiếu phim “Hiệp sĩ bóng đêm”. Sao lại nhiều thứ hấp dẫn thế này? Làm sao đây? “Xem một tí thôi rồi về học bài” – tôi tự trấn an mình.
- Phim kết thúc khá muộn, hai mắt tôi díu lại. Tôi ngủ một mạch đến sáng.
- Tôi choàng tỉnh và quáng quàng chạy đến lớp.
- Tiết đầu là giờ kiểm tra Lý. Cả lớp im phăng phắc vì ai cũng chăm chú làm bài.
- Tôi vô cùng bối rối. Đầu óc trống rỗng không một chữ thì làm sao? Trong đầu tôi hiện rõ điểm không tròn vo như giễu cợt và cây roi mây trên tay bố.

- Thôi, đành liều vậy. Tôi mở vở bài tập và sách giáo khoa ra. Mặt lấm lét vừa chép vào bài kiểm tra vừa canh chừng cô giáo.
- Đúng là “Thiên bất dung gian”. Tôi đang cặm cụi chép thì cô giáo xuất hiện. Tôi nhanh chóng gấp sách vở cất vào ngăn bàn. Cô gọi tôi đứng lên. Cả lớp đổ dồn những cặp mắt nhìn tôi. Tôi chối phắt ngay nhưng trước những lời lẽ chân tình của cô tôi đã cúi đầu nhận lỗi. Mặt tôi nóng ran, tôi vô cùng xấu hổ.
3/ Sự việc kết thúc:
- Cô bảo tôi xuống phòng giám thị và viết bản kiểm điểm.
- Tôi vô cùng ân hận, xin lỗi cô và hứa không bao giờ tái phạm.
- Cô tha lỗi cho tôi và khuyên tôi nên chăm học và phải trung thực nhận lỗi.
KB:
- Tôi vô cùng ân hận trước lỗi lầm của mình.
- Tự hứa với bản thân sẽ bỏ hết trò chơi vô bổ, chăm lo học hành để bố mẹ vui lòng và thầy cô không buồn nữa.

Bài tham khảo

Trong cuộc sống, mỗi chúng ta không ít lần mắc lỗi nhưng có những lỗi lầm đã gây ra không bao giờ chúng ta quên được. Bây giờ, cứ mỗi lần nhớ đến cô giáo dạy văn năm lớp bảy, tôi lại thấy trong lòng mình ray rứt vì đã vô lễ với cô.
Tôi vốn là một đứa trẻ bất hạnh nhất trên đời – tôi luôn nghĩ về bản thân mình như vậy. Mẹ tôi sinh ra tôi nhưng tôi không có bố. Từ bé tôi đã luôn bị mọi người xung quanh khinh miệt, giễu cợt là “đồ con hoang”. Nhiều bà mẹ không cho con họ chơi với tôi. Tôi sống thui thủi như thế với mẹ trong căn nhà nhỏ tồi tàn cuối xóm. Từ bé, tôi không thấy ai tốt bụng và thương tôi ngoài mẹ tôi. Hai mẹ con tôi sống trơ trọi không họ hàng trong sự khinh miệt của mọi người xung quanh. Trong mắt tôi, loài người thật xấu xa và độc ác – trừ người mẹ hiền lành mà tôi hết lòng thương yêu và kính trọng. Đến tuổi đi học, tôi không chơi với bạn nào trong lớp, luôn lãnh đạm, thờ ơ với mọi người xung quanh.


Năm ấy, tôi học lớp bảy. Trong giờ văn, hôm nay lớp học văn nghị luận chứng minh. Cô giáo giảng đề “Lá lành đùm lá rách”. Cô đã dùng nhiều lập luận và dẫn chứng gần gũi, cụ thể, thiết thực để cho chúng tôi thấy đấy là lòng nhân ái của người Việt Nam ta. Giảng xong, cô cho lớp viết bài, tiết sau cô sẽ sửa. Tiết học sau, cô gọi một số bạn nộp bài cho cô sửa – trong đó có tôi. Cô gọi tôi lên và hỏi: “Toàn, tại sao em lại không làm bài mà để giấy trắng? Em không hiểu bài à? Không hiểu chỗ nào cô sẽ giảng lại cho?”
Phản ứng của tôi bất ngờ đến mức làm cả lớp sững sờ nhìn tôi. Tôi gân cổ lên trả lời cô: “Em không làm vì em không thèm làm chứ không phải không hiểu. Toàn là nói dối, bịa.
Nguồn: mxitai.net
 
T

thanhhung2805

Bao kỉ niệm trong quãng đời niên thiếu cứ qua đi , qua đi, .. trôi mãi theo thời gian ... Thế nhưng giờ đây , khi nghe nhắc đến " cô lan hương" lòng em lại bồn chồn sao xuyến . hình ảnh cô ngày nào lại hiện về trong kí ức , khơi dậy trong lòng em những kỉ niệm dã lâu , rất lâu rồi.
Ngày đó em còn là một học sinh lớp 4 , lại còn đc phong là " tướng lớp bốn B" mới ghê chứ ! linh , huyền thì đc bọn con gái phong là " hộ vệ tướng hoàn" tuy là con gái nhưng chúng tôi rất nghịch ngợm . chungs nó vẫn phục tùng chúng em . Với lại đầu năm 4b chua có chủ nhiệm nên cứ như gà con mất mẹ . Bộ bà : Linh , huyền , nga mắc sức tung hoành . " Các cô thầy chủ nhiệm vài hôm lại đổi , sợ đếch gì !" em thường nói với Linh và Huyền như vậy . Giờ đây học lớp 8 nghĩ lại kỉ niệm đó em hổ thẹn , đắc biệt nỗi buồn em gây ra cho cô Lan hương làm em thấy xấu hổ vô cùng !
- Cô giáo mới ...
- Cô chủ nhiệm lớp mình đấy !
- Tên cô hay lắm cơ !
Tất cả những đứa như hoa , Tuấn . Phước nổi tiếng xưa nay là gương mẫu của lớp cùng reo lên vui mừng . Cả nam , cả nữ nhao nhao , đứa nói , đứa hỏi , đúa khoe những điều mình biết về cô :
- Quê cô ở đâu xa , xa lắm ..
- Có phải cô chủ nhiệm lớp mình không ?
- Ừ! cô chủ nhiệm đó
- Cô có mái tóc dài lắm , mượt nữa , mắt cô đen ...
Bon chúng thi vui mừng ,còn bọn em thi tim nghỉm . thời gian thấm thoắt trôi qua . Cô Lan hương đã trở thành người chị đáng yêu của lớp 4b , trừ tụi mình ra . Với sự nghiêm nghi của cô , chúng em it bỏ giờ hơn , nhưng chứng nào tật ấy , ham chơi , quần áo sành điệu vẫn không thay đổi . Thế rồi , tổ chức học nhóm ban đêm , chao ôi ! đây là tù đày , địa ngục đối với tụi em . Dần dà việc học nhóm trở thành cái ách của chúng em
- thôi bữa nay phải tấn công cco mới đc .. Cái Linh đề nghị tối nay phá tổ " học nhóm " nha
- Tao làm ma cho
- Tao thick ném đá vào bon chúng chạy toán loạn
ĐẾn đêm , đúng như kế hoạch , chúng em tiến hành
" rầm ....rầm "
đứa nào liệng đá hay sao ấy
- Tao đoán lại là mấy con đỏng đảnh ấy mà
- chết bọn chúng đoán ra rồi
Ném nốt quả nữa rồi chuồn nha
Một viên sắc cạnh viút đi , nos ko đánh rầm 1 tiếng như trước nữa , ngược lại 1 tiếng " ối" đau đớn vắng ra
Linh la lên " huyền ơi bạn liêng chúng đứa nào rồi "
tim em nhảy lên như muốn thoát ra ***g ngực . Người nóng ran , nỗi sợ hãi cứ luồn khắp cơ thể làm chân em khựng lại . Lần nay thi thôi đời mi rồi - em nghĩ vậy .
Sáng thứ tư , em đến lớp với 1 tâm trạng lo âu , lần này thì bị đuổi học thật rồi , một tâm trạng chán nản , sợ hãi ..
- Sao em lại dám hành động như vậy hả Huyền
Cô hỏi em giọng nhỏ nhẹ , nhưng tim em như thát lại . Em cúi gầm mặt xuống ko giám nhìn thẳng mặt cô . Em muốn nói với cô " cô ơi hoàn toàn em ko cố ý gây thương tích cho bạn" . Nhưng em có lỗi . giá như cô quát nạt em , em sẽ bớt khổ tâm hơn . Em đã không nói đc những điều em muốn nói . Tiếng nói nghẹn lại ở cổ họng làm em bật khóc . Cô cúi xuống , ôn tồn đáp :
- Đây có lẽ là lần đầu cô gặp trường hợp như thế này . Nhưng cô nghĩ m là một người tốt. coo tin em , Huyền ạ , cô biết em ko cố ý
Em đã đứng đấy và khóc , khóc rất lâu . em ko biết làm gì đe chuộc lại nõi lầm . Em thàm hứa sẽ đến bệnh viện thăm bạn , chép bài cho bạn
Hai tháng học trôi qua thật chạm chạp , em thấy thời gian như ngừng lại
Một hôm , cô Lan hương bỗng nói lời tạm biệt với lớp " chúng em sững sờ " Em chua kịp chứng tỏ cho cô thấy về sự hối cải của em . Em nghĩ và thấy thương cô nhiều hơn .
buooir sáng hôm ấy , trời đẹp lạ lùng . Em cư nhìn mãi theo bóng cô , cô đã chuyển biến tâm hồn em , cuộc sông em - em bùi ngụi xúc động .

Nguồn: hocmai
 
L

letrang2404

sao thanhhung2805 với maidoany_nhi giống nhau thế
thần giao cách cảm àk
.........................................
 
P

phamngochieu7a

Đề: Kể về một lần em mắc khuyết điểm khiến thầy cô giáo buồn. MB: Giới thiệu thời gian, không gian bắt đầu câu chuyện (giờ kiểm tra).
TB:
a. Các lớp đang làm tiết KT
- Đề tương đối dễ, nếu có học và đầu tư.
- Cả lớp tập trung làm bài (miêu tả).
- Em luống cuống vì đề đối với em quá khó (em đã quên không học vì lo chơi cùng các bạn vào ngày chủ nhật vừa rồi).
b. Hành động của em
- Lén lút lật sách (tập) ra xem.
- Cô phát hiện, nhắc nhở.
- Không xem đc tài liệu, lại xem bài của bạn bên cạnh.
- Cô nhắc nhở tiếp tục.
c. Thái độ của em
- Vẫn ngoan cố hỏi bài bạn.
- Bạn không cho, giật bài của bạn để chép vào.
- Cô gọi đứng lên, lại có thái độ nghênh ngang, bất cần, không biết hối lỗi.
- Cô không nói gì nhưng rất buồn vì thái độ của em.
d. Hối hận về việc làm của mình
- Ngồi suy nghĩ và cảm thấy hổ thẹn, xấu hổ trước việc làm của mình.
- Hết giờ đến xin lỗi cô, nhận khuyết điểm của mình.
- Cô tha thứ, khuyên bảo, hứa với cô.
KB:
- Cảm nghĩ của em về việc làm của mình.
- Rút ra bài học từ việc làm trên.

Đề: Kể về một việc em đã làm khiến bố mẹ vui lòng.
MB: Giới thiệu thời gian, không gian bắt đầu câu chuyện.
- Mẹ đi vắng, giao việc nhà.
- Bạn đến rủ đi chơi.
TB:
a. Tâm trạng của em trước lời mời mọc
- Vui mừng, háo hức muốn đi ngay với bạn vì đây là cuộc đi chơi rất lí thú, có nhiều bạn tham gia.
- Lo lắng vì công việc nhà làm chưa xong, đồ đạc còn bề bộn.
- Đắn đo cân nhắc có nên đi hay không? Vì nếu đi việc nhà còn lại mẹ sẽ về làm (mẹ đã cực nhọc, lại mệt mỏi làm kiếm tiền nuôi em).
- Không đi chơi thì bỏ lỡ cơ hội vui chơi thỏa thích cùng bạn bè (miêu tả cảnh vui chơi).
- Quyết định ở nhà dọn dẹp nhà cửa, trả lời với bạn là không đi.
- Nhìn bạn giận dỗi ra về mà lòng tiếc rẻ nhưng quyết định vẫn không đi.
b. Tâm trạng sau khi làm xong công việc
- Nhà cửa sạch sẽ, tươm tất.
- Nhìn ngôi nhà gọn gàng, ngăn nắp, lòng vui sướng, phấn khởi.
- Sung sướng vì mình đã chiến thắng bản thân.
- Cha mẹ rất tự hào về em.
KB: Nêu suy nghĩ và cảm nghĩ của bản thân.
Nguồn zing blog
 
P

phamngochieu7a

Người xưa thường nói: "Nhân vô thập toàn". Đúng vậy, con người tuy là một kiệt tác vĩ đại nhất của đấng tạo sinh nhưng cũng không thể là một tác phẩm hoàn hảo. Nó có bao nhiêu mặt tốt để đáng ca ngợi, tự hào, nhưng bên cạnh đá cũng có nhiều mặt "xấu" đáng chê trách. Thử hỏi ở trên đời này có ai là hoàn thiện cả không? Có ai mà chưa từng mắc phải một lỗi lầm nào? Không ngoại lệ, tôi cũng có những lần mắc khuyết điểm và khiến những người xung quanh buồn lòng. Dù dòng thời gian và nhịp sống bộn bề cũng sẽ đưa chúng vào dĩ vãng, nhưng liệu đằng sau chúng, con người ta có còn được thanh thản trong tâm hồn? Tôi nhớ mãi, nó in sâu vào tâm trí tôi cái kỉ niệm buồn và cũng là một bài học sâu sắc mà cô giáo chủ nhiệm lớp 1A khi xưa đã để lại - câu chuyện về "chiếc bút máy".

Tôi còn nhớ rất rõ về cái hồi xa xưa ấy, lúc mà tôi chỉ là một con bé học lớp 1, có tí thông mình nhưng cũng không kém phần nghịch ngợm. Cô giáo của tôi tên là Thanh, cô có khuôn mặt xinh xinh và dáng người mảnh mai. Mỗi khi đến lớp, cô thường mặc chiếc áo dài màu hồng trông vừa kín đáo, vừa trẻ trung. Cô yêu thương chúng tôi hết mực, nhưng cũng luôn nghiêm nghị dạy bảo chúng tôi. Cô thường gọi lũ học trò lớp 1A là một lũ "ranh con". Và nếu như không có cái câu chuyện buồn "chiếc bút máy" ấy thì tôi cũng không thể yêu cô hơn bây giờ.

Sáng hôm ấy, sẽ là buổi sáng cuối tuần thật đẹp với hầu hết tất cả mọi người nhưng lại là một buổi sáng nặng trĩu những u sầu của riêng tôi, và cả cô. Cũng như mọi ngày, cô bé có hai bím tóc xinh xinh lại tung tăng đến lớp. Vào lớp học, tôi bắt gặp Mai Vy, nhỏ bạn thân đang ngồi trong lớp sẵn chờ tôi. Nó gọi tôi đến, lấy từ trong cặp ra một chiếc bút máy xinh xắn. Nó khoe:
- Bố tớ đi công tác xa mua về cho tớ đấy. Bố bảo tớ ở nhà chăm ngoan và biết giúp đỡ mẹ nên mới có phần thưởng này.
Ôi, cây bút máy mới đẹp làm sao! Tôi gật gù khen:
- Đẹp quá Vy ha!
Thân nó khoác một lớp sơn màu hồng thắm, còn có dòng chữ "Bút luyện viết chữ đẹp" màu xanh, trông chừng rất hấp dẫn. Không chỉ vậy, ở đầu bút có một sợi dây nhỏ treo ngôi sao màu vàng lấp lánh kim tuyến. Nó hấp dẫn tôi trên từng đường nét một . Cái ước muốn chiếm đoạt chiếc bút máy đã biến tôi từ sự ngưỡng mộ sang thèm muốn, ganh tỵ, và rồi trở thành tham lam.

Giờ ra chơi hôm ấy, lũ "ranh con" chúng tôi như đàn ong vỡ tổ, ùa ra khỏi lớp. Nhưng cái suy nghĩ muốn sở hữu chiếc bút ấy đã kéo tôi quay lại. Tôi dừng chân, giả vờ ôm bụng và nói:
- Tớ đau bụng quá, hay là các cậu cứ đi chơi, tớ về lớp nha.
Chúng nó đồng ý và bảo tôi trở về lớp học. Tôi bước vào và bắt đầu suy nghĩ, tôi thực hiện cái ý đồ xấu xa của mình. Sợ sệt tiến đến bên bàn của Mai Vy, tôi từ từ mở ngăn kéo cặp, mở hộp bút và cuối cùng là lấy nó ra khỏi hộp bút của Vy và đặt vào hộp bút của mình. Tôi cứ nghĩ như thế là mọi chuyện sẽ xong, an tâm ngồi vào chỗ.

Giờ chơi đã kết thúc, ba tiếng trống "Tùng! Tùng! Tùng!" vang lên.Thế là chúng bạn tôi lại ùa vào lớp. Sau vài phút, cô giáo Thanh cũng bước vào, nở một nụ cười thật tươi, cô nhẹ nhàng:
- Tiết này chúng ta sẽ học tập viết, các em nhé!
Chúng tôi hớn hở lấy vở tập viết ra, hý hoáy viết bài. Còn riêng Vy, nó cứ loay hoay với hộp bút. Cô chủ nhiệm nhìn nó, hỏi:
- Sao con không viết bài vậy Vy?
Nó mếu máo thưa với cô:
- Cây bút con để trong hộp sáng nay đâu mất rồi cô ơi!
Cô lo lắng bảo nó tìm thật kĩ, rồi cô hỏi:
- Nó trông như thế nào?
Vy vội vã tả lại dáng hình cây bút, rồi nó tìm thật kĩ trong các ngăn cặp nhưng vẫn không thấy. Cô giáo nghiêm nghị nhìn chúng tôi:
- Giờ ra chơi ai đã ở lại trong lớp?
Cả lớp 1A, hơn 35 cặp mắt nhìn về phía tôi. Thằng Sơn nhanh nhảu:
- Bạn Như đấy cô, bạn ấy bảo bị đau bụng nên về lớp.
Tôi đỏ mặt, tim tôi bắt đầu đập thật nhanh, hai tay run run, mắt tôi đo đỏ, tôi ngước lên nhìn cô một cách cầu khẩn: "Cô ơi, không phải con!" Tôi có cảm giác mặt cô tái xuống. Tôi biết, bình thường cô rất thương tôi, dù bất cứu chuyện gì xảy ra cô cũng tin tưởng ở tôi, nhưng bây giờ thì biết sao đây, tôi có tội? Như tìm ra một lối thoát cho tôi, và cũng cho cái không khí xao động lúc ấy, cô vội vã mở ngăn kéo cặp của mình ra và đưa cho Vy một cây bút khác, rồi bảo cả lớp viết bài. Sao cô lại làm như thế chứ? Cả lớp nó sẽ nghĩ sao? Như đáp lại câu hỏi tự sâu thẳm lòng tôi, cô nói:
- Các em à, đừng nghĩ là cô thiên vị bạn, nhưng có thể bạn bị chúng ta hiểu lầm rồi sao? Cô sẽ tìm lại cho Vy!
Tôi thấy nhẹ nhõm trong lòng. Không thể tiếp tục viết bài, tôi ngồi gục đầu xuống bàn, nước mắt rơi mà dường như không ai để ý đến. Tiết học ấy rồi cũng kết thúc, các bạn tôi đã ra về gần hết. Trong lớp học chỉ còn lại bóng dáng của cô học trò nhỏ và người mè hiền thứ hai. Cô bước đến bên tôi, xoa nhẹ hai bím tóc, dịu dàng bảo:
- Con nín đi, đứa con "lì lợm" của cô. Cô rất buồn vì con nhưng cô biết, con sẽ không bao giờ tái phạm nữa, phải không? Và cô tin...
Nước mắt tôi tràn ra đầm đìa, cô vội lau, vỗ về tôi...

Rồi tôi cùng cô ra về nhưng dường như tôi chưa hề mở miệng nói một lời nào cả...
Sáng thứ hai, cũng đến lớp như mọi ngày. Mười lăm phút đầu giờ ấy, cô vào lớp. Lấy từ cặp ra cây bút máy, giống y như cây bút của Mai Vy. Cô đưa cho nó, vẻ mặt nó tươi hẳn lên. Cô nói với cả lớp:
- Bác bảo vệ nhặt được cây bút này ở trước cửa lớp mình và đưa cho cô hôm thứ bảy, chắc là của bạn nào trong lớp làm rơi. Cô nghĩ là của Vy nên đã mang về. Cả lớp một lần nữa nhìn về phía tôi. Tôi hơi ngượng, nhỏ Vy bước đến gần và nói:
- Xin lỗi bạn nhé, mình đã hiểu lầm...
Tôi chỉ cười mà không đáp lại lời của nó. Và tôi nhìn cô, ánh mắt biết ơn của một đứa trẻ vốn ngây thơ...

"Con trở về tìm lại kí ức xưa
Thời dại dột yêu thương và nỗi nhớ
Tuổi học trò nước mắt nhòa trang vở
Và nụ cười tràn vào những giấc mơ"
Thời gian không bao giờ dừng lại cả. Giờ đây tôi đã xa cô. Chiếc ghế cô ngồi ngày xưa giờ đây đã có người thầy khác. Tôi vẫn biết người thầy ấy cũng sẽ yêu thương, lo lắng cho chúng tôi nhưng tôi chỉ mong tìm lại bóng dáng với cô ngày nào. Muốn nói với cô một lời cảm ơn cũng như một lời xin lỗi, những lời mà trong tim tôi đã thốt lên cả nghìn lần nhưng tôi chưa bao giờ dám mở miệng nói..."Giá như chưa bao giờ con mang tội lỗi", "Giá con là một đứa trẻ thật ngoan", "Giá như con không làm cô buồn"... Nó chỉ là hai tiếng "Giá như..." mãi vang lên kèm theo những ân hận vô vàng...
Sưu tầm
 
P

phamngochieu7a

Một lần mắc lỗi
Đó là một câu chuyện buồn của em đã xảy ra từ năm học trước, vậy mà mỗi lần nhớ lại em cảm thấy như vừa mới đây thôi. Tiết trả bài hôm ấy sẽ là một kỷ niệm không bao giờ quên đối với em. Đầu đuôi câu chuyện là như thế này:

Hôm đó, cô Hương trả bài kiểm tra môn Văn cho cả lớp. Cô đặt bài em xuống bàn với nét mặt không vui. Nhìn thấy một điểm 5 to tướng, em choáng váng, ngỡ ngàng, tim như ngừng đập. Mặt em lúc đó nóng bừng.

Sao! Sao lại như vậy? Em cố định thần nhìn lại. Con số năm in rõ ràng trong khung điểm như trêu ngươi, như giễu cợt. Em vội vàng gập bài lại, đưa mắt nhìn mọi người xung quanh. Hình như nét mặt bạn nào cũng vui tươi, hớn hở với điểm tốt của mình, chẳng ai để ý đến em. Có lẽ các bạn cho rằng em đang sung sướng với kết quả mĩ mãn như mọi lần vì em cũng nằm trong những bạn học khá môn Văn trong lớp. Nhưng ngờ đâu cơ sự lại ra nông nỗi như thế này. Càng nghĩ, càng xấu hổ, em cúi mặt xuống, mắt đỏ hoe. Sau đó, em bình tĩnh giở lại bài, dòng chữ cô phê hiện ra trước mắt : “Lạc đề!”.

Em đọc lại bài và nhận ra là mình sai thật. Đề bài yêu cầu kể về một chuyến đi về thăm quê thì em lại kể về một ngày hoạt động của mình. Đề cô ra không khó, chỉ tại em hấp tấp, chủ quan, chẳng chịu đọc kỹ đề bài trước khi làm. Nhớ lại giờ làm bài văn hôm ấy, em thấy càng hổ thẹn hơn, em đã nộp bài đầu tiên trước bao cặp mắt thán phục, trầm trồ khen ngợi của bạn bè, quên mất cả lời cô dặn rằng: “Các em phải xem kỹ lại bài của mình trước khi nộp nhé!”. Có lẽ quá ỷ vào sức học của mình, thoả mãn trước lời khen ngợi của bạn bè và cô giáo nên em đã trở thành một cô bé hợm hĩnh, kiêu ngạo từ lúc nào không biết.

Đúng lúc ấy, Lan thì thào bên tai em giọng mừng rỡ: “Hồng ơi! Hôm nay tớ được điểm 8 nhé. Cố mãi rồi mình cũng được điểm khá rồi đấy. Mẹ mình có lẽ sẽ vui lắm...Ơ! Mà sao mắt cậu đỏ hoe thế? Được mấy điểm? Cho tớ xem nào!

Lan giật mạnh bài kiểm tra trong tay em. Nó sững sờ và hỏi dồn:

- Sao lại thế? Sao lại thế này? Cậu làm sao vậy? Mọi lần cậu vẫn đạt điểm tốt cơ mà, sao bây giờ lại như thế này?

Em cáu kỉnh giật phắt tờ giấy kiểm tra trong tay Lan và nói cộc lốc:

- Không biết! Cậu đừng hỏi nữa.

Em gục mặt xuống bàn nghĩ lại về hành động của mình, em lại càng buồn bã và xấu hổ hơn. Lan đang sung sướng với điểm 8 đầu tiên của môn Tập làm văn, còn em, kẻ vẫn coi điểm tám là bình thường thì lại bị điểm năm. Không thể nào tả hết nỗi buồn của em lúc ấy, cả hành động của em đối với Lan nữa. Chả lẽ em lại ghen với bạn, điều đó thật buồn cười. Vừa nghĩ em vừa cầm bài kiểm tra trong tay, nước mắt đã tuôn ra từ lúc nào. Em cảm thấy ánh mắt cô giáo vừa buồn rầu, vừa ngạc nhiên, thất vọng nhìn em.

Khi các bạn đã đọc bài Tập làm văn của mình, đã nhận ra những khuyết điểm và những mặt cần phát huy trong bài này, cô giáo bước lên bục giảng, cô cầm lấy quyển sổ điểm và nói to, dõng rạc:

- Các em đã được trả bài Tập làm văn của mình, bây giờ thì cô sẽ gọi điểm.

Nghe thấy vậy, cả lớp im lặng, để ý xem cô giáo đọc tên mình thì thưa điểm. Nhưng còn em, trong đầu em luôn quanh quẩn với hai ý nghĩ: “ Một là nếu cô giáo gọi đến tên mình thì em sẽ thưa là 9 điểm vẫn như mọi lần để khỏi bị mất mặt, hai là em sẽ thành thực đọc điểm và cố gắng lần sau”. Quanh quẩn với hai ý nghĩ đó, cô giáo đã đọc đến tên em. Em hốt hoảng, choáng váng, mặt tái mét như không còn một giọt máu nào. Chẳng lẽ em lại phải nói điểm 5 ra để các bạn chê cười và bàn tán ư? Không! Em sẽ đọc điểm 9 và sẽ không sao cả vì chỉ có Lan biết điểm của em. Đối với Lan, chỉ cần cốc chè ngoài quán là đủ để Lan giữ kín việc này. Rồi em nghiêm chỉnh, dõng rạc như mọi khi, em nói với cô:

- Thưa cô! Em được 9 điểm ạ!

Khi nói dứt câu, em thấy cô giáo nhìn mình một cách lạ lùng. Em quên mất là hôm nay cô giáo đã trả bài kiểm tra và cô đã buồn như thế nào khi biết em bị điểm thấp. Trời ơi! Cô sẽ mắng mình mất và các bạn trong lớp sẽ nghĩ gì khi em đã nói dối cô. Đúng là một tai họa! Nhưng kìa, ánh mắt cô giáo dịu xuống và cô bảo em hết giờ xuống văn phòng gặp cô. Hết giờ học, em lê từng bước nặng nề đến gặp cô. Vừa đi, em vừa nghĩ “có lẽ cô sẽ mắng mình hay cô sẽ bắt mình viết bản kiểm điểm hoặc là cô sẽ nêu mình ra trước Ban giám hiệu”. Trong đầu em nghĩ ra biết bao nhiêu hậu quả cho việc nói dối của mình. Đến gặp cô, cô chẳng mắng em cũng không bắt em viết bản kiểm điểm, cô chỉ nhẹ nhàng khuyên bảo để em rút kinh nghiệm. Cô nói với em rằng: “Cô sẽ để điểm 5 đó vào trong sổ điểm và cô mong muốn rằng đó sẽ chỉ là một lỗi lầm nhỏ mà sau này em không tái phạm nữa. Cô mong muốn rằng em sẽ lập lại những thành tích mới để chuộc lại lỗi này và cô có một chút “vũ khí” để tặng em, nó sẽ là “vũ khí” tốt nhất để em lập lại chiến công”. Nói rồi, cô rút ra từ trong cặp mấy quyển văn hay tặng em. Nhận món quà của cô trên tay, em vô cùng cảm ơn cô. Lúc đó em chỉ muốn ôm chầm lấy cô mà khóc. Em hứa rằng sẽ không bao giờ để cô thất vọng về mình nữa.

Trên đường về, nắng như đổ lửa, cái nóng từ bầu trời toả xuống và từ dưới mặt đường hắt lên khiến em choáng váng, khó chịu. Em sẽ đi về nhà và nhận lỗi với bố mẹ. Em sẽ học hành chăm chỉ để nhất định em chỉ có một điểm 5 này thôi, em sẽ tìm lại điểm 9, điểm 10 cùng ánh mắt tin cậy của bố mẹ, thầy cô và bạn bè.

Chuyện ấy bây giờ đã trở thành kỷ niệm, dẫu là kỷ niệm buồn nhưng ý nghĩa của nó thì vô cùng thấm thía. Nó không chỉ là một bài học sâu sắc cho em trong quãng đời học sinh mà sẽ là bài học bổ ích cho em trong suốt quãng đời sau này.
Sưu tầm
 
Top Bottom