[ văn 8] viết đoạn văn tự sự

N

nguyenbahiep1

Chuyến xe dài ngày cùng gia đình tôi tìm đến Đà Lạt "thủ đô trăng mật"
của xứ sở hình chữ S.Trong tâm trí tôi thường nghĩ về Đà Lạt qua những
câu thơ tình tứ của nhà thơ Thu Bồn : "...Ta hôn em giữa lưng đèo gió mây
- Sao em vẫn cứ hây hây má hồng ... Ở đây rét lắm mùa đông hơi dài ... Ta say nghiêng ngã ba miền - Về đây trút hết ưu phiền cho em."...Xe đến nơi
là lúc chúng tôi sẵn sàng được "nếm" mùi yêu thương của Đà Lạt sương
mù trong suốt một tuần nghĩ mát.Đầu tiên ấn tượng mạnh nhất phải nói
đến nét đẹp của thành phố ngàn hoa.Dường như ở Đà Lạt,hoa mọc khắp
nơi,từ dải phân cách đường đến hàng rào và nhiều nhất là ở các công viên
hay khu du lịch.Tôi được thỏa sức ngắm nhìn,nào là hoa mai anh đào,dã
quỳ,bồ công anh,mimosa...hoa cúc,hoa hồng,...Khoa Điềm từng viết :"Hoa
quỳ vàng - Nghiêng nghiêng - Cánh mỏng ... Hồn Cao Nguyên nương náu ... Đến bao dung - Em thanh xuân."Tiếp theo là bao địa danh du lịch nổi
tiếng.Tôi được đến thăm quan khung cảnh thác Preen,cưỡi đà điểu.Được đi
xe ngựa bốn bánh dạo quanh hồ Xuân Hương,đến thác Cam Ly,Dinh Bảo
Đại - di tích cổ xưa...Dọc về ngoại ô Đà Lạt với những nhà vườn trồng đủ
loại hoa màu,tìm đến những buôn làng dưới chân núi langbiang gần
gũi,mến khách.Rồi cùng những đứa trẻ ở đây leo tít lên đỉnh núi.Trước
khoảng không gian cao vời vợi,cảm giác thích thú đến lạ lùng lại được dịp
chiêm ngưỡng toàn cảnh thành phố Đà Lạt thơ mộng,huyền ảo trong
sương mù chập chùng.Ngày cuối cùng,cả gia đình quyết định dạo quanh
khắp chợ Đà Lạt để tham quan,mua sắp những món quà lưu niệm.Là chợ trung tâm nên dường như ngày nào cũng đông nghịt người.Cảnh sầm uất
có vẻ xô bồ không khiến du khách đến đây ái ngại mà ngược lại tất cả
chúng tôi đều cảm nhận ra nét bề thế,thanh nha cũng như tính mĩ thuật
trong kiến trúc của chợ lớn này.Tôi vội sáp ngay vào hàng bán áo len,khăn
quàng cổ - những món đồ bao cô nàng tuổi ô mai chúng tôi chúa thích.Còn
ba mẹ lại ghé sang hàng tranh thêu được làm từ bàn tay khéo léo của
người địa phương.Họ còn là những người bán hàng vô cùng thân thiện và
luôn thể hiện sự trân trọng đối với khách đến mua hàng.Điều đó,phần nào
cho tôi sự am hiểu và cảm tình với những con người ở chốn này.Ngày lên
xe trở về,lòng tôi bịn rịn khôn xiết.Yêu sao Đà Lạt xứ sở sương mù quanh
năm giá lạnh.Cái lạnh làm cho người ta khẽ rét buốt.Cái lạnh làm cho má
người thiếu nữ hây hây lại thêm duyên trong nét kín đáo của chiếc áo len
nhuộm màu ấm áp.Một cái lạnh làm cho người ta xích lại gần nhau hơn,lôi
cuốn triệu triệu con người tìm đến Đà Lạt - viên ngọc trên Cao Nguyên,gữi
gắm bao kỉ niệm,yêu thương,gắn bó.


nguồn google


 
A

anhthu_elf

* KỂ VỀ MỘT VẤT NUÔI MÀ EM THÍCH

[FONT=&quot]
[/FONT]
Hôm nay cô giáo ra đề làm văn. Cô yêu cầu tôi kể về kỉ niệm với một con vật nuôi mà tôi từng thân thiết. Không một chút đắn đo, tôi cầm bút kể về chú chó " Lúc", một con chó mà gia đình tôi ai cũng coi như một người thân.
" Lúc" là cách tôi gọi tắt tên của nó. Thật ra tên đầy đủ của nó là" Lucky". Ba tôi đặt cho nó cái tên đó vì ông tin vào câu dân gian truyền miệng: " Mèo vào nhà thì khó, chó vào nhà thì sang". Số là thế này, một hôm, khi đứng trông hàng, anh Hải, người giúp việc cho ba tôi, thấy một con chó ngơ ngác chạy qua, vẻ mặt thất thần hỏang hốt. Anh bèn huýt gió gọi nó đứng lại. Ai ngờ nó vào nhà thật và nằm im phủ phục trước thềm. Anh lấy cơm cho nó ăn rồi vỗ về bảo nó nằm im đợi chủ đến tìm.Không ngờ, một ngày, rồi hai ngày ....trôi qua mà chẳng ai đi tìm nó cả. Thế là gia đình tôi nuôi luôn từ đó.
Phải nói Lucky không phải là chó quý mà chỉ là một con chó đẹp vậy thôi. Nó là chó Việt 100%. Có lẽ chủ trước nuôi nó để thịt hay sao đó nên khi về nhà tôi nó đã bị thiến rồi. Do vậy nó mập tròn ú ụ. Cân dễ phải 20 kg ( Lần chích ngừa cho nó tôi đã có cân). Lông lại vàng óng ả nữa trông rất đáng yêu. Chỉ có điều cái mõm dài và hàm răng nhe ra nhọn hoắt trông rất đáng sợ. Ấy thế nhưng Lúc lại rất hiền. Ai vuốt cũng được và gặp ai cu cậu cũng mừng. Anh Hải thường trêu nó là chó" hữu nghị" và không tin tưởng chút nào vào việc giữ nhà của nó.
Lúc đầu tôi cũng coi thường nó. Hay nói đúng hơn là tôi không ghét cũng không thương. Nhưng rồi nhiều chuyện xảy ra khiến tôi phải đổi thay thái độ. Đó là mỗi khi tôi đi học về, nó nằm trước cửa, đợi tôi từ xa. Và khi tôi chưa thấy nó là nó đã nhìn thấy tôi rồi. Nó chạy xồ ra mừng tôi tíu tít. Lúc đó cái đuôi của nó cứ gọi là ngoáy tít, hai chân trước chồm lên như thể muốn ôm chòang lấy tôi. Miệng thì khẽ kêu lên sung sướng. Đã thế ánh mắt lại đầy biểu cảm thiết tha, bảo sao tôi không cảm động. Cứ thế ngày lại qua ngày, tôi mến nó lúc nào không hay.
Càng mến Lucky hơn khi một ngày kia nó lập công bắt chuột! Bạn có tin không khi chó mà biết bắt chuột như mèo. Nhưng là sự thật đấy. Số là cửa hàng nhà tôi đồ đạc rất nhiều nên lũ chuột thường hay ẩn nấp. Má lại ghét mèo nên không chịu nuôi. Thế là lũ chuột hòanh hành dữ dội. Một bữa nọ , Lúc đang nằm lim dim thì nghe tiếng rục rịch của lũ chuột đuổi nhau sau tủ kệ. Lúc vểnh tai lên, hai chân trước duỗi dài nghe ngóng...Thế rồi một anh " Tí" rửng mỡ chạy xẹt qua. Không chần chừ, “Lúc” vươn mình chồm tới. Anh " Tí" chới với bị “Lúc” ngoạm liền. “Lúc” cắn chặt , lắc lắc đầu ra chiều hí hửng đem lại khoe với ba tôi. Ba cầm xác chuột liệng vào thùng rác rồi khen Lúc giỏi, Lúc tài. Từ đó được khuyến khích, Lúc càng ra tay diệt chuột và lập thêm nhiều chiến công hơn nữa. Mẹ tôi vì thế càng yêu Lúc hơn.
Thấm thoắt vậy mà Lúc đã ở với gia đình tôi được 7 năm rồi. Biết bao kỉ niệm buồn vui của gia đình mà có Lúc cùng chia sẻ. Thậm chí anh Hai tôi đi học xa nhà mất những bốn năm mà khi về Lúc vẫn mừng, vẫn nhớ. Do vậy cả nhà tôi ai cũng yêu quý Lúc. Ba tôi thường nói với chúng tôi rằng nó không còn là một con chó nữa mà là một thành viên thân thiết của gia đình. Với tôi, tôi không thể tưởng tượng một ngày nào đó khi đi học về mà không thấy nó ra mừng. Nếu nó bị " bắt cóc" ...eo ôi, tôi chết mất. Do vậy tôi chỉ cầu trời cho nó được sống mãi với gia đình tôi. Tôi sẽ chăm sóc nó như thể đó là em út của tôi vậy.
 
Top Bottom