[Văn 8] Văn tự sự kết hợp với miêu tả và biểu cảm

1

123khanhlinh

Nhanh thật! Mới hôm nào mẹ tổ chức sinh nhật lần thứ 13 cho em mà quay đi quay lại, ngày mai là em tròn 14 tuổi rồi. Thỉnh thoảng ngắm bóng mình trong gương, em thấy có nhiều thay đổi. Chẳng lẽ cái anh chàng cao lêu nghêu, chân tay khẳng khiu, mặt lấm tấm trứng cá và trên mép loáng thoáng hàng lông tơ xanh xanh kia lại là mình ư? Buồn cười thật đấy!

Mẹ bảo năm nay thế nào bố cũng về. Chà! Bố mà về thì vui biết mấy! Bố còn hứa là nếu em đạt danh hiệu Học sinh xuất sắc, bố sẽ thưởng cho chiếc xe đạp leo núi, chiếc xe mà em đã ao ước bấy lâu. Từ hồi lên lớp Sáu, em vẫn đi nhờ xe của bạn Toàn cùng phố. Hai đứa thay nhau đạp chiếc xe cà tàng nay tuột xích, mai long ốc, vừa chạy vừa kêu cót ca cót két.

Sinh nhật lần này lại đúng vào chủ nhật. Sáng nay, mẹ dậy sớm lắm. Dọn dẹp xong xuôi, mẹ xách làn đi chợ. Nhà em cách chợ Ngọc Hà chỉ hơn trăm mét. Lối vào chợ là hai dãy bán hoa tươi với rất nhiều loài hoa rực rỡ. Biết em thích hoa hồng, mẹ mua mười bốn bông hồng nhung đỏ thắm, cắm trong chiếc bình thuỷ tinh trắng muốt, màu đỏ của hoa càng thêm nổi bật.

Em nhờ bạn Tú kê dọn bàn ghế và sắp xếp bàn tiệc. Chiếc bàn ăn bằng nhựa được phủ tấm khăn trắng trông sang trọng hẳn lên. Bình hoạ đặt giữa, đĩa bánh kẹo, đĩa trái cây, hơn chục chai nước ngọt… đầy đủ cả. Chiếc bánh kem có hình chú gấu nâu thắt chiếc nơ trắng (vì em tên là Hùng) và dòng chữ Chúc mừng sinh nhật cũng đã sẵn sàng trong tủ lạnh. Mẹ kiểm tra mọi việc, thấy đâu vào đấy nên rất hài lòng. Gần 11 giờ, mẹ giục em thay quần áo mới và chải đầu cho gọn ghẽ.

Thỉnh thoảng, em lại chạy ra trước cửa, ngóng đợi bố về. Bố em là kĩ sư của nhà máy thuỷ điện Hoà Bình. Năm ngoái sinh nhật em, bố bận không về được nhưng có gửi thiệp chúc mừng và hứa năm sau nhất định thu xếp về dự.

Các bạn đã đến đây đủ cả. Tiếng nói tiếng cười ồn ào, tíu tít, rộn rã căn nhà nhỏ. Em mời các bạn vào nhà. Bạn nào cũng đẹp, cũng tươi, đáng yêu vô cùng.

Phút chốc, bàn tiệc đã kín chỗ. Chiếc bánh kem được mẹ bưng ra. Nến đã thắp sáng. Nhân vật chính là em nói lời khai mạc. Các bạn tặng hoa, tặng quà cùng những lời chúc tụng hồn nhiên, tinh nghịch. Bài hát chúc mừng sinh nhật vang lên cùng tiếng vỗ tay nhịp nhàng. Em thổi tắt nến, rồi cắt bánh mời các bạn. Không khí thật là vui!

Tuy vậy, em vẫn sốt ruột mong bố. Linh tính mách bảo em là bố sẽ về nhưng sao mãi bố không về? Muộn mất rồi bố ơi! Giá mà bố có mặt lúc này thì hạnh phúc của con thật là trọn vẹn. Em đưa mắt nhìn ra cửa, mong một hồi chuông.

Mấy phút sau, bất ngờ tiếng chuông reo liên tục. Đúng rồi! Đúng là cách nhấn chuông quen thuộc của bố. Em chạy ào ra mở cửa. Trước mắt em, gương mặt bố rạng rỡ, tay bố dắt chiếc xe đạp leo núi mà em đã tưởng tượng ra nhiều lần trong mơ. Giọng nói trầm ấm của bố cất lên: “Bố chào con! Chúc con một sinh nhật vui vẻ!”. Em cảm động thốt lên: “Ôi, bố!” rồi cứ đứng sững giữa cửa. Mẹ cười bảo: “Thế Hùng định không cho bố vào nhà à?”. Mọi người cười ầm khiến em xấu hổ đỏ mặt.

Bữa tiệc vui gấp bội bởi sự có mặt của bố em. Bố chúc em học giỏi hơn, chăm ngoan hơn rồi ân cần trao cho em món quà đặc biệt – chiếc xe đạp leo núi – để thưởng cho sự phấn đấu thực hiện lời hứa danh dự Với bố trong suốt năm học vừa qua. Mấy bạn xuýt xoa khen chiếc xe: “Đẹp cực!”. Quả là không sao nói hết niềm sung sướng của em lúc đó.

Tiệc tan, các bạn đã về hết, chỉ còn lại mấy người thân. Bố ân cần hỏi han chuyện học tập của em và khuyên em hãy cố gắng hơn nữa, quan tâm hơn nữa đến gia đình trong lúc bố vắng nhà. Em hứa với bố là sẽ làm theo lời bố dặn. Tự trong thâm tâm, em thấy mình đã lớn, phải sống sao cho xứng đáng với niềm tin yêu của mọi người. Thật hạnh phúc khi được sống giữa tình yêu thương của gia đình, bè bạn!
Nguồn ST
 
1

123khanhlinh

Dàn bài câu 2 nà:


Mở bài:

- Giới thiệu người bạn của mình là ai? Kỉ niệm khiến mình xúc động là kỉ niệm gì? (nêu một cách khái quát).

Thân bài:

- Tập trung kể về kỉ niệm xúc động ấy.

- Nó xảy ra ở đâu, lúc nào (thời gian, hoàn cảnh...) với ai (nhân vật).

- Chuyện xảy ra như thế nào? (mở đầu, diễn biến, kết quả).

- Điều gì khiến em xúc động? Xúc động như thế nào (miêu tả các biểu hiện của sự xúc động).

Kết bài:

Em có suy nghĩ gì về kỉ niệm đó.
 
L

leemin_28

Cơn gió lành lạnh khẽ len lõi vào người tôi. Cái cảm giác nhớ một người là như vậy sao. Cuộc dời quả thật có nhiều chuyện đáng buồn. Khi tôi nhận ra giá tri của những người xung quanh thì dường như nó đã muộn. Có lẽ những kỷ niện cuối cùng của tôi và bạn sẽ chỉ còn trong quá khứ, sẽ để lại cho tôi những nỗi nhớ mỗi đêm dài.

Có thể nói vậy trong tất cả chúng ta ai cũng có bạn của mình tìm một người bạn thì rất dễ dàng nhưng tìm được người hiểu mình thì lại khó, tôi đã từng có cái cảm giác là được hạnh phúc khi được ở bên người bạn mà tôi quý mến nhất. Thế nhưng mà giờ đây tôi đã làm cho người ấy ko còn bên tôi nữa rồi. Kể cũng lâu zùi nhỉ : tôi thật sự hối hận vì những gì tôi đã làm đối với người bạn bé bỏng nhỏ nhắn. Tình ban của tôi bắt đầu từ lúc trên đường đến trường, người bạn đó đã giúp tôi một người xa lạ hiểu ra nhiềi điều. Dáng người nhỏ bé, mái tóc dài thế mà phải bán từng tấm vé số để kiếm tiền trang trải cho cuộc sống hằng ngày, trong khi tuổi của cô bé ấy là phải cắp sách đến trường, được sống trong sự đùm bọc iu thương. Cô bé ấy lại là người đầu tiên dạy cho tôi bik cách quý trọng đồng tiền là như nào. Ngày qua ngày tình bạn lớn dần theo thời gian, ăn cùng ăn, vui cùng vui.... Bỗng dưng một ngày, chúng tôi hẹn nhau hôm đó gặp nhau thế nhưng mà người bạn ấy lại thất hứa với tôi, hôm sau cô ấy đến xin lỗi rất nhiều nhưng tôi ko gnhe lời giải thích từ cô ấy. Thế là từ hôm đó tôi ra đi và trở về chỉ một mình. Vài nàgy sau tôi nhận được tin, có một cô gái bán vé số đã qua đời vì bị sốt nặng nhưng ko vào viện, người ta nói rằng trước khi mất cô bé ấy cứ luôn miệng tha lỗi cho tớ đi mà! Nghe tớ.. giải thích một lần đi.. đừng jận tớ nha.... Cjỉ vì lý do thế cơ đấy mà tôi làm cho ngừơi pạn của mình phải rơi nước mắt, lại ko yên tâm, chỉ vì lòng ít kỷ mà tôi đã mất đi người quan trọng nhất. Tôi cố kìm nước mắt lại, đó chỉ là tin đồn mọi người sai rồi cô ấy chỉ đi đến một nơi thật xa thật xa thôi cô ấy chưa chết đâu. Làm sao để có thể trở về như ngày xưa, ngày chúng ta cùng nhau vui đùa, biết bao nhiêu là niền vui lẫn nỗi bùn hòa vào nhau. Tôi sai rồi! Trả lời tôi đi? tại sao bạn nằm đó lặng thinh ko nói gì, sao bạn ko ngồi dậy đùa giỡn với tôi như ngày nào. Mưa thì có bao giờ nhớ nắng nhưng sao xa bạn tôi lại nhớ thế này? không có bạn tôi biết phải làm sao với cụôc dống phức tạp, ai là người sẽ chìa tay ra giúp tp6i những lúc khó khăn như pạn đã từng làm. Tại sao giữa chúng ta giờ lại có một khỏang trống vô cùng xa xôi và lớn lao đến thế? Nó ko còn nằn trong tầm với của hai ta nữa zùi. Tớ rất muốn dc nghe lời cậu nói. Lời của người bạn mà tớ yêu thương nhất. Giờ tớ xin cậu tha thứ cho tớ ....

Tớ hứa với cậu tớ sẽ vượt qua mọi vấp ngã của cuộc đời, tớ sẽ sống thay cả phần của cậu. Đối với tớ, bạn vẫn là bạn, tình bạn của chúng ta se tồn tại mãi dẫu nhân gisn muôn màu đổi thay. Bài viết: Hãy kể về một kỉ niệm với người bạn tuổi thơ khiến em xúc động và nhớ mãi.

Nguồn St
 
L

leemin_28

Tôi đỗ vào Học viện Ngân hàng cũng là lúc anh bước vào năm cuối trường Đại học Bách khoa Hà Nội. Tôi biết khoảng thời gian này, hai anh em tôi cùng học thì bố mẹ là người vui nhất. Nhưng bên cạnh niềm vui ấy là những tháng ngày vất vả của bố và mẹ. Điều tôi lo nhất là kinh tế mà bố mẹ lo cùng lúc cho 2 anh em tôi ăn học. Tôi luôn ý thức điều đó và cố gắng học hành chăm chỉ, không đòi hỏi bố mẹ điều gì.
Anh trai luôn kiếm việc làm thêm để trang trải giúp bố mẹ và nuôi cả tôi nữa. Tôi biết là anh vừa học vừa làm rất mệt, nên tôi làm tất cả việc nhà và không ham chơi đua đòi để không làm anh buồn. Anh trai và tôi thuê được một phòng thuộc dãy nhà cấp 4 ở quận Thanh Xuân. Những ngày đầu sống trên Hà Nội với một cô bé ngơ ngác sinh ra và lớn lên tỉnh lẻ thật mới lạ và đầy cảm xúc. Anh dẫn tôi đi thăm thú Hà Nội và kể cho tôi những gì xấu nên tránh. Anh học kỹ thuật nên rất ưa thích và am hiểu về công nghệ, máy tính, điện thoại… nhất là về điện thoại. Anh đi học việc và xin được làm part time tại một cửa hàng chuyên sửa chữa điện thoại, máy tính bảng...


Tuy là anh trai em gái, nhưng anh em tôi rất tình cảm. Anh rất hay kể cho tôi về học tập, cuộc sống hằng ngày và cả công việc làm thêm của anh nữa. Anh hay thường kể cho tôi về quá trình cài đặt điện thoại của anh, các chức năng của điện thoại thông minh, chụp ảnh, quay phim đẹp, tra bản đồ Hà Nội để không bao giờ bị lạc đường và cả học tiếng Anh nữa. Tôi rất thích! Tôi thấy các bạn ở lớp đại học cũng hay cầm chiếc điện thoại to đùng có in chữ Samsung trước mặt kính, dùng để nghe nhạc, chơi game, tra từ điển, tải các sách, tài liệu hay. Máy có cái bút cạnh sườn có thể rút ra vẽ và ghi chép bài giảng


Tôi ngơ ngác hỏi anh: “Điện thoại to vầy dùng chắc sướng lắm anh nhỉ. Hi”. Anh cười to: “Tất nhiên rồi. Màn hình to mình có thể làm được nhiều thứ hơn điên thoại nhiều. Nhưng không phải điện thoại đâu nghen! người ta gọi đó là tablet đó”. Tablet có thể lắp sim nghe gọi được như điện thoại này, lướt web, check email, nghe nhạc chơi game giải trí và phục vụ rất đắc lực cho việc học tập.
Tôi rất thích thú và nói với anh là “ Ước gì em cũng có một cái tablet để ghi chép bài giảng và học tiếng Anh, anh nhỉ”. Anh mỉm cười và không nói gì cả. Nhà chúng tôi nghèo, bố mẹ làm việc vất vả chắt từng đồng giử tiền tiền lên cho 2 anh em ăn học. Mơ ước của tôi chỉ mãi là mơ ước mà thôi! Vài ngày sau đó anh ít nói chuyện và quan tâm tới tôi nữa, trước kia anh chẳng bao giờ như thế cả. Tôi không hiểu vì sao và cũng không dám hỏi anh.


Đúng một tháng sau, cũng là ngày sinh nhật của tôi, sau khi tan học ở trường, tôi liền vội bước nhanh về nhà. Nhưng hôm nay không thấy anh trai ở nhà nữa, tôi buồn nghĩ chắc anh quên sinh nhật mình rồi, chỉ thấy một chiếc hộp và một mảnh giấy trên bàn học: “Hôm nay anh phải làm thêm ca đến 22h mới về nên không ăn cơm cùng em được. Món quà chiếc Samsung Tab 2 anh để trong hộp trên bàn đó. Tuy là chiếc tablet cũ nhưng dùng cũng tốt đấy em à. Cố gắng dùng để học tập đừng để phụ công anh và bố mẹ đấy nhé. Chúc em ngày sinh nhật vui vẻ".


Tôi vui đến phát khóc khi đọc mảnh giấy đó. Có lẽ anh đã dành số tiền dành dụm được, đáng lẽ dùng dành mua một chiếc laptop cũ để làm đồ án cho năm cuối. Tôi cầm chiếc tablet trên tay mà rưng rưng nước mắt. Tôi tự nhủ phải cố gắng học hành tốt hơn nữa, sử dụng chiếc tab 2 này đúng mục đích học tập. Tôi sẽ không phụ tình yêu thương của anh dành cho tôi!


Nguồn Net
 
Top Bottom