Văn 8 tự sự

K

kobato_2509

Bạn có thể tham khảo bài này (dạng tự sự)



Chiều hôm qua, khi mẹ đi làm về, thấy tôi đã lau chùi nhà cửa sạch sẽ, sắp xếp gọn gàng, mẹ đã có lời khen tôi “Con của mẹ đã khôn lớn, đã biết đỡ đần bố mẹ”. Tôi thật sung sướng và nghĩ: “À, mình đã khôn lớn thật rồi”.

Tôi nhớ lại, gần đây, trong những lần soi gương, lắm lúc tôi thấy mình thật lạ. Trong gương có một thiếu nữ môi chúm chím hồng, da mịn màng, mắt long lanh, mái tóc dài đen mượt đang nhìn tôi chăm chú. Tôi tự hỏi: “Mình đó sao? Sao trông mình lạ và lớn quá nhỉ? Đâu rồi con bé đen nhẻm, tinh nghịch như con trai, tóc buộc đuôi gà lúc nào cũng rối tung?” Sở thích của tôi cũng đã thay đổi. Lúc trước, mẹ có mắng như thế nào thì tôi cũng tìm cách lẻn đi bắn bi, đá bóng với lũ con trai trong xóm. Nhưng



dạo gần đây, tôi thấy ngài ngại thế nào ấy. Bây giờ, tôi thích xem mẹ cắm hoa, nấu ăn,…những việc mà trước đây mẹ có bắt tôi theo xem mẹ làm thì tôi cũng ngó lơ.

Còn bộ đồng phục mẹ mua cho tôi trước, giờ đã chật và ngắn không mặc được nữa. những lúc đứng gần mẹ, tôi đã thấy mình cao hơn một chút. Vài người quen còn bảo tôi rất giống mẹ thời con gái. Mẹ cũng hay nhắc nhở tôi: “Con gái đã lớn rồi. Ăn nói, đi đứng phải ý tứ, dịu dàng”. Ồ! Vậy là tôi đã lớn rồi ư?

Gần đây, tôi cũng có những niềm tự hào nho nhỏ. Đó là mẹ hay nhờ tôi phụ giúp những việc vặt như lau nhà, giặt đồ, dọn cơm,…và bao giờ cũng được mẹ khen: “Con gái của mẹ thật chăm và khéo”. Có đôi lần, mẹ đi vắng cả ngày đã giao tôi trông nhà, dọn dẹp nhà cửa và nấu cơm. Tôi đã sắp xếp công việc và hoàn thành rất tốt. Mẹ về nhà cửa đã gọn gàng. Bố còn khen tôi nấu ăn ngon. Vậy mà tôi nhớ trước đó không lâu, khoảng đầu năm học lớp bảy, tôi là một đứa vụng về và hậu đậu, đụng đến cái gì là hỏng cái đấy. Đến nỗi mẹ tôi đã đặt cho tôi biệt danh là “Tồ”. Vậy mà giờ đây…Tôi đã khôn lớn thật rồi. Còn nhớ trước đây, mẹ luôn phàn nàn về giờ giấc sinh hoạt của tôi. Việc gì tôi cũng đợi mẹ nhắc mới làm; bài vở đợi mẹ nhắc tôi mới học, sáng đợi mẹ gọi tôi mới dậy đi học,…Còn bây giờ, tôi là tấm gương cho em tôi vì mẹ hay bảo với nó: “ Con xem chị kìa, có bao giờ để mẹ phải nhắc nhở không?”. Nghe mẹ nói mà tôi sướng rơn. Tôi bây giờ đã khôn lớn rồi, đã hiểu những nhọc nhằn mà mẹ phải chăm sóc cho gia đình. Tôi đã hiểu rằng phải đỡ đần cho mẹ bớt vất vả bằng cách tự lo được cho mình. Giờ giấc học hành, sinh hoạt tôi sắp xếp theo thời gian biểu và thực hiện rất nghiêm chỉnh. Nhờ biết tự điều chỉnh nên sức học của tôi cũng tiến bộ thấy rõ. Tôi còn làm một việc mà trước đây tôi chưa bao giờ nghĩ đến đã làm cho bố mẹ rất vui là kèm em tôi học.

Noi gương chị em tôi cũng ngoan hơn. Tôi đã ý thức được: Mình đã khôn lớn, phải có trách nhiệm với bản thân và gia đình.

Chúng ta rồi ai cũng khôn lớn, trưởng thành – cả về thể xác lẫn ý thức. Phải khôn lớn để chúng ta có trách nhiệm với bản thân, gia đình và xã hội. Tôi rất hãnh diện và tự hào vì mình đã khôn lớn. Tôi sẽ phấn đấu rèn luyện để trở thành người có ích cho gia đình và xã hội.


Nguồn: INTERNET
 
Last edited by a moderator:
T

thannonggirl

Bạn có thể tham khảo bài nè:
Một buổi sáng thức dậy, tôi nhìn vào bóng của mình trong gương và sửng sốt :” Đây là tôi đây sao? Còn nhớ ngày nào tôi vẫn còn là một cậu bé lên ba hiếu động, luôn vui tươi, luôn cười, không chút suy nghĩ, muôn phiền…Thế mà giờ nay tôi đã 13 tuổi rồi, cái tuổi phải nói là đã có chút trưởng thành rồi, giờ đây đã có thể tự lập và làm được nhiều việc… Tôi đã lớn khôn”
Thời gian sao trôi nhanh thế? Như mới hôm qua, tôi vẫn còn là một cậu bé 3 tuổi với cái dáng người nhỏ bé, luôn tươi cười hạnh phúc bên gia đình người thân- cái tuổi chỉ có vui chơi, không phải lo toan phuồn miện gì cả, một cái tuổi hồn nhiên trong sáng, thế mà giờ tôi đã 13 tuổi rồi à? Tôi thật sự không tin thời gian trôi nhanh thế. Nhớ ngày nào còn là một cậu bé thì giờ đây tôi đã trở thành một thanh niên, cái dáng nhỏ bé ngày nào không còn nữa mà thay vào đó là một vóc dáng cao với một cơ thể khỏe mạnh. Tôi đã khôn lớn, đã cao hơn rất nhiều so với mẹ tôi. Nhờ cao to, khỏe mà tôi đã có thể giúp mẹ tôi làm việc nhà, giúp bà phụ làm bếp hay có thể giúp bố khiên vác…Không những thế mà tôi còn thay đổi cả về giọng nói, về khuôn mặt, về nước da,... Còn nhớ lúc nhỏ- lúc tôi 3 tuổi- cũng như bao bạn bè, giọng tôi thỏ thẻ, be bé, bởi ngày đó tôi rất e dè, luôn ở bên cạnh mẹ và ít nói chuyện, nhưng giờ đã khác bây giờ tôi đã trưởng thành, giọng tôi đã rõ hơn, to hơn và tôi thích giao tiếp hơn bởi tôi biết rằng khi giao tiếp tôi với ai đó tôi sẽ học được những điều hay từ họ, quan trọng hơn là giúp rèn cho chúng ta kĩ năng giao tiếp cho chúng ta. Không những thế mà nước da trắng hồng ngày ấy của tôi không còn nữa mà thay vào đó chính là làn da sạm đen khỏe khoắn…Tôi thực sự đã lớn khôn, không chỉ biết phụ giúp ông bà, cha mẹ mà tôi đã tự lập, tự đạp xe đến trường, tự học,… không còn để bố mẹ lo nghĩ nữa
Giờ đây tôi đã lớn khôn, đã trưởng thành hơn trong lời ăn tiếng nói, trong suy nghĩ và cũng như trưởng thành hơn trong tình cảm gia đình. Tôi đã biết quan tâm mọi người xung quanh, biết cảm thông, chia sẽ với mọi người. Cụ thể là tôi đã có thể giúp đỡ bố mẹ được nhiều việc từ công việc lặt nhặt hằng ngày cho đến giúp đỡ trong công việc của bố mẹ… Đã biết suy nghĩ về những hành động của bản thân, những cử chỉ, lời nói của bản thân chứ không phải là một cậu bé nghĩ gì nói đấy, hay chọc phá mọi người như trước nữa. Tôi đã nghiêm túc hơn, chững chạc hơn rất nhiều… Không chỉ nghĩ cho bố mẹ mà tôi còn biết nghĩ và giúp đỡ bạn bè giúp tôi được bạn bè tin yêu và quí trọng lắm. À! Mà giờ tôi cũng đã có những suy nghĩ cho riêng bản thân mình rối đấy! Đã tự lập bản thân và thích có không gian riêng cho mình. Mỗi lần buồn hay vui tôi đều tìm đến góc phòng của mình ghi vào quyển lưu bút điều ấy hay bật cát-sét lên nghe nhạc giao hưởng. Lúc ấy tôi thấy tâm hồn mình thanh thản biết bao, những lo nghĩ muộn phiền của một ngày như đều tan biết hết, lòng tôi thật nhẹ nhàng!
Tôi thấy mình thực sự đã lớn khôn, đã thay đổi nhiều cả về thể chất lần tinh thần. Thời gian đã nuôi dưỡng tâm hồn tôi, giúp tôi trưởng thành hơn cả về thế chất, tinh thần và chắp cánh cho tôi những ước mơ, những hi vọng vào tương lai. Tôi đã lớn khôn để có thể tự lập, có thể quan tâm, chăm sóc lại bố mẹ tôi. Chính vì vậy tôi tự nhủ sẽ cố gắng học tập thật tốt để đáp lại công ơn nuôi dưỡng của bố mẹ, đáp lại tình yêu thương mà mọi người đã dành cho tôi!

Nguồn:Hocban.vn
 
K

kobato_2509

Bài này có vẻ hay hơn

Gần đây, có một sự kiện đã làm thay đổi con người và suy nghĩ của tôi. Tôi tự thấy mình đã khôn lớn.

Dạo này, tôi thấy mình rất lạ: Tôi hay soi gương và nhìn chăm chú cái thằng tôi trong gương – việc mà trước đây tôi chúa ghét và cho rằng chỉ có bọn con gái mới điệu đàng trước gương như thế. Ôi chao, sao mà trông tôi lạ thế! Những hàng ria mép không mong đợi xuất hiện lún phún đen mướt xung quanh miệng tôi. Những cái mụn trứng cá cứ thi nhau nở rộ. Còn nữa, giọng nói của tôi vỡ ra ồm ồm như là vịt đực. Tôi cao phỏng phao lên, bộ đồng phục mẹ mua cho đầu năm lớp bảy đã ngắn và chật. Tôi đã ra dáng một chàng trai. Tôi nhận ra mình đã lớn. Tôi rất vui sướng và tự hào về điều này.

Những lúc bố đi công tác vắng nhà tôi đã có thể giúp mẹ những việc nặng nhọc của đàn ông “sức dài vai rộng”: khi thì leo lên mắc giúp mẹ cái bóng đèn, lúc thì dịch chuyển cái tủ đi nơi khác theo ý của mẹ. Những lúc đứng cạnh mẹ tôi phát hiện mình đã cao hơn mẹ và trong tôi có một cảm giác rất lạ: ước ao được chở che, bảo vệ cho mẹ. Tôi thủ thỉ điều này với mẹ, mẹ âu yếm nhìn tôi – vì tôi đã “thỏa thuận” với mẹ là tôi đã lớn và mẹ đừng ôm ấp vuốt ve như lúc tôi còn bé – và nói: “Ôi chàng trai của mẹ, con đã lớn thật rồi”. Còn bố đối xử với tôi cũng khác hơn xưa, bố con tôi hay ngồi tranh luận về đề tài thể thao, thời sự,…sôi nổi. Bố còn nói với tôi về những vấn đề thật tế nhị, “rất đàn ông”. Bố bảo: “Con đã lớn, sắp là chàng trai rồi phải hiểu biết nhiều hơn”. Những vấn đề lớn của gia đình như mua sắm một món đồ đắt tiền, hay chọn thời điểm sửa chữa lại căn nhà,…bố mẹ cũng cho tôi tham gia ý kiến. Còn nhiều việc về cá nhân bố cũng để cho tôi tự quyết định. Bố bảo để tôi tập làm quen với những quyết định và học cách chịu trách nhiệm về nó.

Tôi nhận thấy mình đã lớn qua việc phục vụ cho cá nhân. Tôi còn nhớ, trước đây, tất cả sinh hoạt cá nhân của mình tôi phải nhờ mẹ làm hoặc nhắc nhở. Buổi sáng mẹ phải gọi tôi năm bảy lần tôi mới dậy. Mẹ hay than phiền: “Sao gọi con thức giấc giống người ta gọi đò quá!”. Tôi nhớ có lần bố giận quá phải quất roi vào mông tôi mới chịu dậy. Còn việc học



của tôi thì ba mẹ phải kiêm luôn là “gia sư” của tôi. Bố mẹ phải theo dõi lịch học, thi, kiểm tra để nhắc nhở tôi. Bây giờ nhớ lại tôi thấy thật xấu hổ. Tôi bây giờ như một người hoàn toàn khác. Sinh hoạt rất ngăn nắp và có giờ giấc. Từ việc học đến các sinh hoạt cá nhân tôi đều sắp xếp thời gian biểu hợp lí và thực hiện rất nghiêm túc.

Chủ nhật vừa rồi bố mẹ có việc về quê đột xuất và phải sáng thứ hai mới về. Trước khi đi, bố mẹ dặn dò tôi rất tỉ mỉ: “Bố mẹ về quê có việc hai ngày mới lên. Con ở nhà trông nhà cẩn thận. Đưa đón em đi học, lo cho em ăn uống đàng hoàng. Thức ăn có sẵn trong tủ. Mẹ sẽ thường xuyên gọi điện thoại về cho con. Nếu có việc gì bất ổn con gọi điện thoại cho ba mẹ hoặc chạy qua nhờ bác Liên hàng xóm nhé”. Bố mẹ tôi chưa bao giờ vắng nhà qua đêm để anh em tôi ở nhà một mình mà không có người lớn. Có lẽ những biểu hiện gần đây của tôi đã khiến bố mẹ tôi yên tâm chăng? Bố mẹ ra khỏi nhà tôi bắt đầu thực hiện vai trò là người “chủ gia đình bất đắc dĩ” của mình. Việc đầu tiên tôi gọi cô em gái đang học lớp bốn của mình dậy, nhắc em làm vệ sinh cá nhân và đi mua đồ ăn sáng cho hai anh em. Sau đó, tôi lau dọn nhà cửa, dạy em học và tranh thủ ôn bài chuẩn bị cho buổi học đầu tuần. Buổi trưa, tôi cũng bắt chước mẹ làm bếp, bữa cơm của hai anh em khi mẹ vắng nhà cũng ổn dù không được ngon như mẹ nấu (dĩ nhiên rồi). Buổi chiều cũng trôi qua êm xuôi. Buổi tối mới đáng lo. Anh em tôi chưa bao giờ phải ngủ một mình không có người lớn. Căn nhà vốn đã rộng, đêm bố mẹ vắng nhà càng như rộng hơn. Tôi đóng tất cả cửa lớn nhỏ một cách cẩn thận và trong lòng cũng sợ lắm, không biết cụ thể là sợ điều gì (bóng tối, sợ ma, trộm…)? Nhưng bạn có biết tôi phải gồng mình lên ra vẻ can đảm để trấn tĩnh tinh thần cô em gái vốn nhút nhát của mình. Một đêm không mong đợi với nhiều nỗi lo sợ rồi cũng trôi qua bình yên. Sáng hôm sau tôi thức em dậy sớm, hai anh em ăn sáng rồi cùng đến trường. Buổi trưa về đã thấy bố mẹ ở trong nhà. Tôi nhận ra chưa bao giờ mình lại mong ba mẹ về đến thế. Sau khi hỏi han mọi việc, bố xoa đầu tôi nói: “Vậy là con trai của bố đã lớn khôn rồi đấy”. Mẹ nhìn tôi âu yếm đầy vẻ tự hào.

Thật hạnh phúc và tự hào khi mình đã lớn khôn, có ích cho gia đình và là niềm tự hào của bố mẹ. Tôi biết bản thân còn phải cố gắng hơn nhiều để thực sự ngày càng khôn lớn.

Nguồn: INTERNET
 
T

thannonggirl

Trong cuộc sống,bất cứ ai trưởng thành cũng đều trải qua tuổi ấu thơ,tôi cũng không ngoại lệ. Ngày ấy tôithật hạnh phúc , may mắn khi được sống trong một gia đình ấm êm, dược cha mẹ yêu thương , hạng phúc tràn đầy.Và bây giờ, cho đến năm nay, mười ba tuổi tôi đã có thể làm được nhiều việc. Tôi thấy mình đã khôn lớn.Hằng năm, mỗi khi đi học tôi thường được ba mẹ chở đến trường.Thế nhưng năm nay tôi đã tự đạp xe đến trường. Ngày ngày, tôi cùng ”anh chàng” Martin do ba tặng nhân dịp sinh nhật tôi tròn mười ba tuổi đến trường.hai niên học trước, con đường từ nhà đến trường rất quen khi tôi ngồi trên chiếc xe máy để ba chở đi học . Ngược lại niên học này đối với tôi,cảnh vật hai bên đường thay đổi đến lạ thường . Một mình trên chiếc xe đạp đợi chờ một cơn gió nhẹ hôn thoáng qua đôi má và để lại cảm giác mát mẻ của ngày nắng. Tôi thích nhất mỗi khi trời đổ mưa, được đạp xe dưới những giọt nước trời, hơn nữa những hạt mưahắt vào mặt.Mỗi lần như thế tôi thấy đôi chân mình săn chắc hơn. Trước đây ba chở, xe lao nhanh về phíatrước không có được giây phút ngắm nhìn cảnh vật. Thành phố nơi tôi ở,thành phố công nghiệp, nhịp sống rất nhộn nhịp mỗi khi học sinh tan học, hoặc công nhân ra về.Lúc đó con đường chíng dẫn vào thànhphố, dòng người xe cộ nườm nượp , ngược xuôi. Từ trên cao nhìn xuống họ như lũ kiến vỡ tổ bò loạn xạ, không còn làm tôi e ngại như trước nữa. Thời gian theo ngày tháng trôi qua, tôi thấy mình như hòa vào nhịp sống thành phố. Hơn nữa là tôi lại thấy mình đã lớn hơn trong suy nghĩ lẫn hành động. Mỗi buổi sáng thức dậy , không còn để mẹ đánh thức dậy mà tự biết xuống giường tự xếp mùng mền gọn gàng, và phụ mẹ bữa ăn sáng. Sau khi ăn sáng tôi tự biết rửa chén bát của mình. Ngày đó, khi chuẩn bị đến lớp, tôi thường xuyên quên dụng cụ học tập vì sau khi hoc xong tôi lên giường ngủ ngay. Còn bây giờ, mỗi ngày sau khi học xong tôi cẩn thận xem thời khóa biểu và soạn sách vở vào cặp. Đầu niên học năm nay, tôi chẳng còn quên hay bị ba mẹ nhắc nhở.Nhiều lần bạn bè trong lớp rủ tôi đi chơi.Tôi mạnh dạn từ chối.Vì tôi sợ bị mất bài hôm nay, sẽ dẫn đến không hiểu bài. Hơn nữa là, ba mẹ buồn, thầy cô trách mắng, tôi đã chiến thắng bản thân.Tôi dần nhận thấy mình có nhiều thay đổi từ biết sắp xếp giờ học, không vội vã,cẩn thận với mọi việc làm có trách nhiệm.Trong sinh hoạt hằng ngày ngại làm phiền ba mẹ, anh chị. Từng ngày trôi qua tôi biết quan tâm đến người thân. Tôi biết dạy em học ; biết đọc báo cho ông bà nghe; và chia sẻ với mọi người mỗi khi họ có niềm vui và nỗi buồn.Theo dòng thời gian tôi thấy mình khôn lớn hơn.Tin vào bản thân và gia đình, nghĩ về tương lai về nghề nghiệp vững chắc. Ước mong giúp ích cho gia đình và xã hội. Hơn hết là được cống hiến cho đất nước.
“Nguồn: 123doc.vn”
 
T

thannonggirl

Trong cuộc sống,bất cứ ai trưởng thành cũng đều trải qua tuổi ấu thơ,tôi cũng không ngoại lệ. Ngày ấy tôi thật hạnh phúc , may mắn khi được sống trong một gia đình ấm êm, dược cha mẹ yêu thương , hạng phúc tràn đầy.Và bây giờ, cho đến năm nay, mười ba tuổi tôi đã có thể làm được nhiều việc. Tôi thấy mình đã khôn lớn. Hằng năm, mỗi khi đi học tôi thường được ba mẹ chở đến trường.Thế nhưng năm nay tôi đã tự đạp xe đến trường. Ngày ngày, tôi cùng ''anh chàng'' Martin do ba tặng nhân dịp sinh nhật tôi tròn mười ba tuổi đến trường.hai niên học trước, con đường từ nhà đến trường rất quen khi tôi ngồi trên chiếc xe máy để ba chở đi học . Ngược lại niên học này đối với tôi,cảnh vật hai bên đường thay đổi đến lạ thường . Một mình trên chiếc xe đạp đợi chờ một cơn gió nhẹ hôn thoáng qua đôi má và để lại cảm giác mát mẻ của ngày nắng. Tôi thích nhất mỗi khi trời đổ mưa, được đạp xe dưới những giọt nước trời, hơn nữa những hạt mưa hắt vào mặt.Mỗi lần như thế tôi thấy đôi chân mình săn chắc hơn. Trước đây ba chở, xe lao nhanh về phía trước không có được giây phút ngắm nhìn cảnh vật. Thành phố nơi tôi ở,thành phố công nghiệp, nhịp sống rất nhộn nhịp mỗi khi học sinh tan học, hoặc công nhân ra về.Lúc đó con đường chíng dẫn vào thành phố, dòng người xe cộ nườm nượp , ngược xuôi. Từ trên cao nhìn xuống họ như lũ kiến vỡ tổ bò loạn xạ, không còn làm tôi e ngại như trước nữa. Thời gian theo ngày tháng trôi qua, tôi thấy mình như hòa vào nhịp sống thành phố. Hơn nữa là tôi lại thấy mình đã lớn hơn trong suy nghĩ lẫn hành động. Mỗi buổi sáng thức dậy , không còn để mẹ đánh thức dậy mà tự biết xuống giường tự xếp mùng mền gọn gàng, và phụ mẹ bữa ăn sáng. Sau khi ăn sáng tôi tự biết rửa chén bát của mình. Ngày đó, khi chuẩn bị đến lớp, tôi thường xuyên quên dụng cụ học tập vì sau khi hoc xong tôi lên giường ngủ ngay. Còn bây giờ, mỗi ngày sau khi học xong tôi cẩn thận xem thời khóa biểu và soạn sách vở vào cặp. Đầu niên học năm nay, tôi chẳng còn quên hay bị ba mẹ nhắc nhở.Nhiều lần bạn bè trong lớp rủ tôi đi chơi.Tôi mạnh dạn từ chối.Vì tôi sợ bị mất bài hôm nay, sẽ dẫn đến không hiểu bài. Hơn nữa là, ba mẹ buồn, thầy cô trách mắng, tôi đã chiến thắng bản thân.Tôi dần nhận thấy mình có nhiều thay đổi từ biết sắp xếp giờ học, không vội vã,cẩn thận với mọi việc làm có trách nhiệm.Trong sinh hoạt hằng ngày ngại làm phiền ba mẹ, anh chị. Từng ngày trôi qua tôi biết quan tâm đến người thân. Tôi biết dạy em học ; biết đọc báo cho ông bà nghe; và chia sẻ với mọi người mỗi khi họ có niềm vui và nỗi buồn. Theo dòng thời gian tôi thấy mình khôn lớn hơn.Tin vào bản thân và gia đình, nghĩ về tương lai về nghề nghiệp vững chắc. Ước mong giúp ích cho gia đình và xã hội. Hơn hết là được cống hiến cho đất nước.

“Nguồn: 123doc.vn”
 
K

kobato_2509

Còn nếu bạn chỉ cần dàn ý thì dùng cái này

Dàn ý:
- Mỗi con người thi có sự cảm nhận về sự khôn lớn không giống nhau nhưng chắc rằng tất cả đều phải công nhận mỗi độ tuổi ý thức sẽ khác đi
- con người trải qua các giai đoạn :
+ Lúc be ban thường hay khóc nhè không chịu ăn , mẹ đã rất mất công doc dành bạn , mất rất nhiều thời gian , có khi bỏ cá công việc dể dõ dành bạn ăn . thế nhưng cái đầu óc non nớt kia đâu có nghĩ đc
+ Lúc bé bạn thường hay giận mẹ về những chuyện như ko mua đồ chơi cho ban (trong khi ban có rất nhiều , chưa chơi hét) , hay thường la bạn về những việc làm hết sức quậy .... (nhiều lắm ban nên nêu ra nha )
- Lúc ban lớn thêm một chút (7,8 tuoi) bạn đã ý thức được rằng những điều bạn lam như vạy là sai , mẹ quan tâm , lo lăng cho bạn , mẹ giành tất cả các tình yêu thương dồn nơi bạn , bạn dã biết suy nghĩ , biết lắng nghe những điều mẹ nói , không con oán mẹ về những trận mắng , rồi ko trách mẹ khi mẹ mua dồ chơi
- cho đến bay giơ 1 hs học lóp 8 , dã ý thức một cách rõ ràng tinh yêu thương của mẹ dành cho ban , những cử chỉ quan tâm của mẹ lam bạn động lòng , lam bạn cảm thấy có lỗi với những gì mình làm sai với mẹ , bạn thương mẹ rất nhiều , thương mẹ vô bờ , bạn muốn mình trở thành một đứa con ngoan , đứa con hiếu thảo

Nguồn: INTERNET
 
Last edited by a moderator:
H

hamy2k1@gmail.com

giúp bạn nè, bài này mình tự làm đó

đề bài : Tôi thấy mình đã khôn lớn
Dàn ý :
1.Mở bài : Thấm thoát đã 14 năm trôi qua, năm nay tôi vừa tròn 14 tuổi, là học sinh lớp 8.....Nhìn lại mình , tôi tự thấy mình đã khôn lớn...
2. Thân bài :
- Cách đây 3 tuần , tôi được cô giáo chủ nhiệm và các bạn trong lớp tìn nhiệm bầu làm cán bộ lớp .......
- Mặc bộ đồng phục mới, đứng trước gương ngắm nghía, tôi thấy mình lớn hẳn lên...
- Và tôi nói với lòng mình: mình phải thay đổi, tiền bộ ko ngừng....
- Tôi để đồng hồ baó thức....Tôi còn chỉ bài cho đứa em gái .....
-Hồi lớp 7, thỉng thoảng đến lớp tôi còn thiếu bài tập, còn mất trật tự....tôi tự nhủ mình k đc mắc những lỗi đó nữa.
- Lại kể đến chuyện chơi bời, hồi lớp 7, tôi thỉng thoảng còn đi chơi điện tử cùng lũ bạn,chửi mắng bạn bè....Tôi thầm hứa với lòng mình phải lột bỏ, phải gột rửa hết những lỗi lầm.....Tôi còn tự hứa là phải học thật tốt để thực hiên được ước mơ làm cô giáo như tôi hằng mong ước.
( bạn tự làm thêm nhoa)
3. Kết bài : Khi đứng gần mẹ, tôi thấy mình đã cao bằng mẹ rồi....Nhìn mẹ, tôi tự hứa: mẹ ơi, con sẽ học tập thật tốt, thật ngoan để mẹ được vui lòng...
 
C

cherrynguyen_298

Thời gian là câu trả lời cho hầu hết các câu hỏi hóc búa, là thứ mà không ai
mua được cũng chẳng ai bán được, là vật thay đổi tất cả mọi thứ xung quanh ta. Từ
một hạt giống bé nhỏ được gieo trồng, theo ngày tháng nó sẽ lớn lên và trở thành
một cây đại thụ. Từ một con chim non suốt ngày kêu chíp chíp trở thành một chú
chim to lớn, dang rộng đôi cánh bay lượn trên bầu trời. Từ một em bé chỉ biết đứng
biết ngồi trở thành một chàng trai thành đạt, nó còn khiến con người ta lớn lên, già
đi, hiểu biết nhiều hơn về cuộc sống. Và tôi cũng không ngoại lệ, tôi cảm thấy
mình đã lớn.
Từ khi còn bé, tôi luôn được sống trong bao niềm hạnh phúc, một ngôi nhà
đẩy đủ tiện nghi và vững chắc, một cuộc sống thanh bình và đặc biệt là luôn được
nằm vòng tay che chở, bảo vệ của ba mẹ. Vì thế, tôi chưa bao giờ phải chịu một
nỗi khổ cực nào. Vậy mà giờ đây, tôi lại thấy rằng bản thân mình như đã có thể tự
thích nghi với cuộc sống, tự lo cho mình những điều nhỏ nhặt mà không cần ba mẹ
phải chăm cho từng chút một. Dạo gần đây, giọng nói của tôi cũng có sự thay đổi,
nghe khàn khàn và không tài nào phát ra được những âm cao như trước, ba bảo đấy
là do khi lớn tiếng bị bể. Nghe vậy tôi bỗng có cảm giác vui vui, và thoáng qua
một ý nghĩ: bể tiếng nghĩa là mình đã lớn, và sắp trở thành một người đàn ông như
ba, thật thích quá! Chiều cao của tôi cũng bỗng nhiên phát triển nhanh lạ thường.
Mới ngày nào tôi còn luôn nhăn mặt: “Sao mẹ cao thế?” mà giờ đây tôi đã cao hơn
khi đứng gần mẹ, tôi cảm thấy thật tự hào và mẹ cũng hay khen: “Con trai của mẹ
đã đến tuổi trưởng thành rồi này!”. Không những thế, bộ đồng phục hồi năm lớp 7
mẹ mua cho tôi giờ cũng không còn mặc vừa nữa, cái áo sơ trắng mặc dù đã cố
may khá to mà năm nay vẫn chật, chiếc quần thì ngắn củn cỡn chỉ còn đến trên mắt
cá chân. Trong khi các năm trước thì 1 bộ đồng phục tôi mặc đến những 2 năm còn
vừa chán!
Không chỉ lớn lên ở con người mà tôi còn lớn lên cả trong suy nghĩ và tâm
hồn. Tôi nhìn nhận cuộc sống một cách chín chắn hơn, tôi hiểu rõ mọi vấn đề, biết
cách xử lí từng tình huống , cho dù nó bất chợt xảy ra hay tôi đã biết trước, và học
cách đưa ra quyết định đúng đắng cũng như chịu trách nhiệm về nó. Trước đây,
mỗi sáng tôi luôn phải để mẹ gọi năm bảy lần mới chịu lê mình ra khỏi giường. Có
hôm đi học sớm mà tôi lại dậy muôn, thế là đổ hết lỗi cho mẹ vì gọi muộn, mẹ nói:
“Gọi như gọi đò mà con có chịu dậy đâu!”. Thế mà bây giờ, tôi đã có được thói
quen ngủ sớm dậy sớm, tự để đồng hồ báo thức, tự vệ sinh cá nhân và đi học,
không làm phiền mẹ nữa, giúp mẹ dành thời gian ấy cho việc gọi cô em gái lớp 4
cứng đầu, thích ngủ nướng hơn cả anh nó dậy. Việc học cũng thế, ngày xưa mẹ
luôn lo cho tôi từng li từng tí trong việc học, từ môn Toán cho đến môn Văn, rồi
Tiếng Việt, Lịch Sử,… Lúc ấy tôi đâu biết rằng mẹ vừa bận rộn vì việc nhà, việc
làm, lại còn bận luôn cả việc học của tôi khiến mẹ ngày càng già đi. Giờ thì tôi đã
biết tự lo cho mình, tự sắp xếp lịch học, tự thực hiện đúng theo lịch, hơn nữa, tôi
còn thay mẹ chỉ bài cho cô em gái nhỏ, giúp mẹ có thêm thời gian để nghỉ ngơi.
Khi còn bé, tôi có rất nhiều mơ ước nhỏ, nào là biết trèo tường như Người Nhện,
có được chiếc đĩa bay như trong phim viễn tưởng, rồi ước được một lần lơ lửng
trong tàu không gian ngoài vũ trụ (mà có biết rằng muốn được như thế con người
ta phải mạnh khỏe tới nhường nào), thấy ai làm gì hay hay đều muốn mình cũng
làm được như thế, cùng vô vàn điều ước ngây thơ khác. Thế nhưng khi đã lớn, tôi
dần nhận thức được và hiểu rõ hơn về những điều thú vị trong đời sống, không còn
những suy nghĩ vu vơ, viễn vông ấy nữa. Và hiện nay, tôi chỉ mong mình luôn học
giỏi và sau này có thể trở thành một nhà kiến trúc sư thành đạt.
Sự trưởng thành của tôi không chỉ gia đình tôi mà tất cả mọi người đều thấy
như vậy. Tôi cao hơn, nói chuyện rành rọt và dáng đi, dáng đứng cũng có phần
chững chạc hơn. Đi đâu với bố mẹ mà gặp người thân thì ai cũng khen tôi: “Ôi
trông thằng bé lớn chưa kìa, mới đây còn chút xíu mà giờ đã như thế này rồi!”.
Cảm giác sướng rơn khi gặp ai họ cũng nói vậy. Từ lúc biết suy nghĩ, biết cách
quyết định mọi chuyện, những chuyện quan trọng trong nhà như mua một món đồ
đắt tiền, đi nghỉ mát ở đâu vào mùa hè, hay sửa chữa điều gì trong căn nhà, ba mẹ
đều cho tôi tham gia ý kiến. Càng lớn thì trách nhiệm mỗi người đối với cuộc sống
càng cao. Khi còn nhỏ mà gặp lỗi lầm thì chẳng ai lại đi trách 1 đứa bé chưa biết gì
cả, nhưng khi đã lớn, có đủ kiến thức để hiểu, thì một lời nói, một hành động nhỏ
cũng có tác động rất lớn. Vì thế phải luôn biết cách ứng xử phù hợp, biết sống sao
cho đúng, không gây mất niềm tin ở mọi người.
Thật hạnh phúc biết bao khi đã lớn khôn. Tôi luôn nâng niu hạnh phúc như
một món quà quý giá mà thượng đế đã ban tặng. Nhưng chỉ vài năm nữa thôi, tôi
cũng như bao người khác, phải bước chân vào cuộc đời, cầm chắc chìa khóa để mở
một cánh cửa mới, cánh cửa của tương lai chính bản thân mình, không còn vòng
tay của ba mẹ che chở nữa, phải tự xoay xở với sóng gió của cuộc sống. Vì thế, tôi
biết ngay từ bây giờ, phải cố gắng nhiều hơn nữa để thực sự khôn lớn và vững
bước vào đời
“nội dung được trích dẫn từ 123doc.vn"
 
L

long_vu_dn2001

Mình có vài bài đây

Trong cuộc sống,bất cứ ai trưởng thành cũng đều trải qua tuổi ấu thơ,tôi cũng không ngoại lệ. Ngày ấy tôithật hạnh phúc , may mắn khi được sống trong một gia đình ấm êm, dược cha mẹ yêu thương , hạng phúc tràn đầy.Và bây giờ, cho đến năm nay, mười ba tuổi tôi đã có thể làm được nhiều việc. Tôi thấy mình đã khôn lớn.Hằng năm, mỗi khi đi học tôi thường được ba mẹ chở đến trường.Thế nhưng năm nay tôi đã tự đạp xe đến trường. Ngày ngày, tôi cùng ”anh chàng” Martin do ba tặng nhân dịp sinh nhật tôi tròn mười ba tuổi đến trường.hai niên học trước, con đường từ nhà đến trường rất quen khi tôi ngồi trên chiếc xe máy để ba chở đi học . Ngược lại niên học này đối với tôi,cảnh vật hai bên đường thay đổi đến lạ thường . Một mình trên chiếc xe đạp đợi chờ một cơn gió nhẹ hôn thoáng qua đôi má và để lại cảm giác mát mẻ của ngày nắng. Tôi thích nhất mỗi khi trời đổ mưa, được đạp xe dưới những giọt nước trời, hơn nữa những hạt mưahắt vào mặt.Mỗi lần như thế tôi thấy đôi chân mình săn chắc hơn. Trước đây ba chở, xe lao nhanh về phíatrước không có được giây phút ngắm nhìn cảnh vật. Thành phố nơi tôi ở,thành phố công nghiệp, nhịp sống rất nhộn nhịp mỗi khi học sinh tan học, hoặc công nhân ra về.Lúc đó con đường chíng dẫn vào thànhphố, dòng người xe cộ nườm nượp , ngược xuôi. Từ trên cao nhìn xuống họ như lũ kiến vỡ tổ bò loạn xạ, không còn làm tôi e ngại như trước nữa. Thời gian theo ngày tháng trôi qua, tôi thấy mình như hòa vào nhịp sống thành phố. Hơn nữa là tôi lại thấy mình đã lớn hơn trong suy nghĩ lẫn hành động. Mỗi buổi sáng thức dậy , không còn để mẹ đánh thức dậy mà tự biết xuống giường tự xếp mùng mền gọn gàng, và phụ mẹ bữa ăn sáng. Sau khi ăn sáng tôi tự biết rửa chén bát của mình. Ngày đó, khi chuẩn bị đến lớp, tôi thường xuyên quên dụng cụ học tập vì sau khi hoc xong tôi lên giường ngủ ngay. Còn bây giờ, mỗi ngày sau khi học xong tôi cẩn thận xem thời khóa biểu và soạn sách vở vào cặp. Đầu niên học năm nay, tôi chẳng còn quên hay bị ba mẹ nhắc nhở.Nhiều lần bạn bè trong lớp rủ tôi đi chơi.Tôi mạnh dạn từ chối.Vì tôi sợ bị mất bài hôm nay, sẽ dẫn đến không hiểu bài. Hơn nữa là, ba mẹ buồn, thầy cô trách mắng, tôi đã chiến thắng bản thân.Tôi dần nhận thấy mình có nhiều thay đổi từ biết sắp xếp giờ học, không vội vã,cẩn thận với mọi việc làm có trách nhiệm.Trong sinh hoạt hằng ngày ngại làm phiền ba mẹ, anh chị. Từng ngày trôi qua tôi biết quan tâm đến người thân. Tôi biết dạy em học ; biết đọc báo cho ông bà nghe; và chia sẻ với mọi người mỗi khi họ có niềm vui và nỗi buồn.Theo dòng thời gian tôi thấy mình khôn lớn hơn.Tin vào bản thân và gia đình, nghĩ về tương lai về nghề nghiệp vững chắc. Ước mong giúp ích cho gia đình và xã hội. Hơn hết là được cống hiến cho đất nước.
 
L

long_vu_dn2001

Đây nữa nè

Bài tham khảo 1Chiều hôm qua, khi mẹ đi làm về, thấy tôi đã lau chùi nhà cửa sạch sẽ, sắp xếp gọn gàng, mẹ đã có lời khen tôi “Con của mẹ đã khôn lớn, đã biết đỡ đần bố mẹ”. Tôi thật sung sướng và nghĩ: “À, mình đã khôn lớn thật rồi”.Tôi nhớ lại, gần đây, trong những lần soi gương, lắm lúc tôi thấy mình thật lạ. Trong gương có một thiếu nữ môi chúm chím hồng, da mịn màng, mắt long lanh, mái tóc dài đen mượt đang nhìn tôi chăm chú. Tôi tự hỏi: “Mình đó sao? Sao trông mình lạ và lớn quá nhỉ? Đâu rồi con bé đen nhẻm, tinh nghịch như con trai, tóc buộc đuôi gà lúc nào cũng rối tung?” Sở thích của tôi cũng đã thay đổi. Lúc trước, mẹ có mắng như thế nào thì tôi cũng tìm cách lẻn đi bắn bi, đá bóng với lũ con trai trong xóm. Nhưng dạo gần đây, tôi thấy ngài ngại thế nào ấy. Bây giờ, tôi thích xem mẹ cắm hoa, nấu ăn,…những việc mà trước đây mẹ có bắt tôi theo xem mẹ làm thì tôi cũng ngó lơ.Còn bộ đồng phục mẹ mua cho tôi trước, giờ đã chật và ngắn không mặc được nữa. những lúc đứng gần mẹ, tôi đã thấy mình cao hơn một chút. Vài người quen còn bảo tôi rất giống mẹ thời con gái. Mẹ cũng hay nhắc nhở tôi: “Con gái đã lớn rồi. Ăn nói, đi đứng phải ý tứ, dịu dàng”. Ồ! Vậy là tôi đã lớn rồi ư?Gần đây, tôi cũng có những niềm tự hào nho nhỏ. Đó là mẹ hay nhờ tôi phụ giúp những việc vặt như lau nhà, giặt đồ, dọn cơm,…và bao giờ cũng được mẹ khen: “Con gái của mẹ thật chăm và khéo”. Có đôi lần, mẹ đi vắng cả ngày đã giao tôi trông nhà, dọn dẹp nhà cửa và nấu cơm. Tôi đã sắp xếp công việc và hoàn thành rất tốt. Mẹ về nhà cửa đã gọn gàng. Bố còn khen tôi nấu ăn ngon. Vậy mà tôi nhớ trước đó không lâu, khoảng đầu năm học lớp bảy, tôi là một đứa vụng về và hậu đậu, đụng đến cái gì là hỏng cái đấy. Đến nỗi mẹ tôi đã đặt cho tôi biệt danh là “Tồ”. Vậy mà giờ đây…Tôi đã khôn lớn thật rồi. Còn nhớ trước đây, mẹ luôn phàn nàn về giờ giấc sinh hoạt của tôi. Việc gì tôi cũng đợi mẹ nhắc mới làm; bài vở đợi mẹ nhắc tôi mới học, sáng đợi mẹ gọi tôi mới dậy đi học,…Còn bây giờ, tôi là tấm gương cho em tôi vì mẹ hay bảo với nó: “ Con xem chị kìa, có bao giờ để mẹ phải nhắc nhở không?”. Nghe mẹ nói mà tôi sướng rơn. Tôi bây giờ đã khôn lớn rồi, đã hiểu những nhọc nhằn mà mẹ phải chăm sóc cho gia đình. Tôi đã hiểu rằng phải đỡ đần cho mẹ bớt vất vả bằng cách tự lo được cho mình. Giờ giấc học hành, sinh hoạt tôi sắp xếp theo thời gian biểu và thực hiện rất nghiêm chỉnh. Nhờ biết tự điều chỉnh nên sức học của tôi cũng tiến bộ thấy rõ. Tôi còn làm một việc mà trước đây tôi chưa bao giờ nghĩ đến đã làm cho bố mẹ rất vui là kèm em tôi học.Noi gương chị em tôi cũng ngoan hơn. Tôi đã ý thức được: Mình đã khôn lớn, phải có trách nhiệm với bản thân và gia đình.Chúng ta rồi ai cũng khôn lớn, trưởng thành – cả về thể xác lẫn ý thức. Phải khôn lớn để chúng ta có trách nhiệm với bản thân, gia đình và xã hội. Tôi rất hãnh diện và tự hào vì mình đã khôn lớn. Tôi sẽ phấn đấu rèn luyện để trở thành người có ích cho gia đình và xã hội.
 
L

long_vu_dn2001

Đây nữa nè

Trong cuộc sống,bất cứ ai trưởng thành cũng đều trải qua tuổi ấu thơ,tôi cũng không ngoại lệ. Ngày ấy tôi thật hạnh phúc , may mắn khi được sống trong một gia đình ấm êm, dược cha mẹ yêu thương , hạng phúc tràn đầy.Và bây giờ, cho đến năm nay, mười ba tuổi tôi đã có thể làm được nhiều việc. Tôi thấy mình đã khôn lớn. Hằng năm, mỗi khi đi học tôi thường được ba mẹ chở đến trường.Thế nhưng năm nay tôi đã tự đạp xe đến trường. Ngày ngày, tôi cùng ''anh chàng'' Martin do ba tặng nhân dịp sinh nhật tôi tròn mười ba tuổi đến trường.hai niên học trước, con đường từ nhà đến trường rất quen khi tôi ngồi trên chiếc xe máy để ba chở đi học . Ngược lại niên học này đối với tôi,cảnh vật hai bên đường thay đổi đến lạ thường . Một mình trên chiếc xe đạp đợi chờ một cơn gió nhẹ hôn thoáng qua đôi má và để lại cảm giác mát mẻ của ngày nắng. Tôi thích nhất mỗi khi trời đổ mưa, được đạp xe dưới những giọt nước trời, hơn nữa những hạt mưa hắt vào mặt.Mỗi lần như thế tôi thấy đôi

chân mình săn chắc hơn. Trước đây ba chở, xe lao nhanh về phía trước không có được giây phút ngắm nhìn cảnh vật. Thành phố nơi tôi ở,thành phố công nghiệp, nhịp sống rất nhộn nhịp mỗi khi học sinh tan học, hoặc công nhân ra về.Lúc đó con đường chíng dẫn vào thành phố, dòng người xe cộ nườm nượp , ngược xuôi. Từ trên cao nhìn xuống họ như lũ kiến vỡ tổ bò loạn xạ, không còn làm tôi e ngại như trước nữa. Thời gian theo ngày tháng trôi qua, tôi thấy mình như hòa vào nhịp sống thành phố. Hơn nữa là tôi lại thấy mình đã lớn hơn trong suy nghĩ lẫn hành động. Mỗi buổi sáng thức dậy , không còn để mẹ đánh thức dậy mà tự biết xuống giường tự xếp mùng mền gọn gàng, và phụ mẹ bữa ăn sáng. Sau khi ăn sáng tôi tự biết rửa chén bát của mình. Ngày đó, khi chuẩn bị đến lớp, tôi thường xuyên quên dụng cụ học tập vì sau khi hoc xong tôi lên giường ngủ ngay. Còn bây giờ, mỗi ngày sau khi học xong tôi cẩn thận xem thời khóa biểu và soạn sách vở vào cặp. Đầu niên học năm nay, tôi chẳng còn quên hay bị ba mẹ nhắc nhở.Nhiều lần bạn bè trong lớp rủ tôi đi chơi.Tôi mạnh dạn từ chối.Vì tôi sợ bị mất bài hôm nay, sẽ dẫn đến không hiểu bài. Hơn nữa là, ba mẹ buồn, thầy cô trách mắng, tôi đã chiến thắng bản thân.Tôi dần nhận thấy mình có nhiều thay đổi từ biết sắp xếp giờ học, không vội vã,cẩn thận với mọi việc làm có trách nhiệm.Trong sinh hoạt hằng ngày ngại làm phiền ba mẹ, anh chị. Từng ngày trôi qua tôi biết quan tâm đến người thân. Tôi biết dạy em học ; biết đọc báo cho ông bà nghe; và chia sẻ với mọi người mỗi khi họ có niềm vui và nỗi buồn. Theo dòng thời gian tôi thấy mình khôn lớn hơn.Tin vào bản thân và gia đình, nghĩ về tương lai về nghề nghiệp vững chắc. Ước mong giúp ích cho gia đình và xã hội. Hơn hết là được cống hiến cho đất nước.
 
Top Bottom