Trong mỗi chúng ta,chắc chắn ai cũng có một kỉ niệm đẹp,một khoảnh khắc đáng để chúng ta cất giữ vào kí ức.Nhưng đối với người học sinh mà nói thì có lẽ buổi đầu tiên đến trường là những giây phút thiêng liêng ,cao đẹp nhất.Và dường như đối với Thanh Tịnh ,cái giây phút đầu tiên ấy là điều tuyệt vời nhất đối với ông.Để từ đó,bằng những xúc cảm chân thật của mình ông đã thể hiện được tâm trạng hồi hộp,cảm giác bỡ ngỡ của nhân vật tôi trong lần đầu tiên đến trường.Tất cả được thể hiện trong truyện ngắn TÔI ĐI HỌC.
Câu chuyện ngắn gọn,giản dị nhưng tựa một cuốn nhật kíghi lại đầy đủ,chính xác những sự vật ,sự việcxung quanh ông.Từ những chiếc lá rụng ngoài đường đến màu sắc của những đám mây-điều đơn thuần, nhỏ bé của cuộc sống đã gợi lại trong ông những kỉ niệm mơn man của buổi tựu trường.
Hình ảnh đầu tiên hiện về trong tâm trí nhân vật tôi là một buổi mai đầy sương thu,gió lạnh được mẹ âu yếm dắt đi trên con đường dài và hẹp.Trong lòng cậu bé đan xen những cảm xúc lúc rộn rả khi lại bỡ ngỡ.Rộn rã vui mừng khi mẹ nắm tay mình một cách âu yếm,trìu mến.Cử chỉ đơn giản nhưng thể hiện tình yêu của người mẹ đối với đứa con trai bé bỏng đi học ngày đầu tiên.Rồi cậu chợt cảm thấy bỡ ngỡtrên chính con đường mà mình quen đi lại lắm lần.con đường ấy bỗng trở nên lạ lẫm không phải vì bản thân nó thay đổi mà chính vì lòng cậu đang có sự thay đổi lớn.Ngày hôm ấy chính là ngày đầu tiên đi học của cậu.dường như trong ý nghĩ non dại của Thanh Tịnh đã ý thức được cái ngày đầu tiên đi học là ngày đưa cuộc đời cậu sang trang mới,có những điều tốt đẹp hơn,vững chắc hơn.có lẽ chính điều này đã làm ông cảm thấy xúc động và bỡ ngỡ thật sự.
Khi đã ý thức được sự thay đổi trong lòng mình thì suy nghĩ hành động của cậu thay đổi hẳn.Nó trở nên chững trạc và người lớn hơn chỉ sau một ngày-ngày đầu tiên đi học.Cậu không còn lêu lỏng đi thả diều hay ra đồng nô đuànhư trước nữa.Qua đây ta càng hiểu thêm sức mạnh to lớn của ngày đầu tiên đi học đồi với tác giả Thanh Tịnh.Nó tạo dựng trong suy nghĩ của cậu bécái ý nghĩa cao cả của việc đền trường.Nó khiến cậu bé cảm thấy thèm cái cảnh mấy cậu học trò bằng tuổi mình có quần áo tươm tất,nhí nhảng gọi tên nhau,trao cho nhau sách vở-hình ảnh tuy bình dị nhưng đối với ông nó lại thiêng liêng đến thế!
Rồi cái cảm giác hồi hộp, bỡ ngỡ trong ông đến đoạn cao trào khi chú bé đặt chân vào ngưỡng cửa trường lớp.Cái cách nhìn sự vật ,sự việc của chú bé cũng trở nên khác lạ.Thay vì cảm thấy ngôi trường này cũng bình thườngnhư bao ngôi nhà khácthì chính vào cái ngày đặc biệt này cậu lại thấy trường Mỹ Lítrông vừa xinh xắn vừa oai nghiêm.Có lẽ đâycũng là một thay đổi khiến nhân vật tôi cảm thấy ngạc nhiên và bỡ ngỡ đến lạ lùng.Khi đứng giữa sân trường Mỹ Lí,không gì ngoài sự lo sợ ùa về trong cậu.Có thể cái lo sợ ấy là cái cô đơn,lạc lõng giữa một tập thể mà mình chưa từng hòa nhập.Hơn bao giờ hết,lúc này đây,cậu thèm đươc như những học sinh cũ,biết thầy,biết bạn để khỏi phải rụt rè trong cảnh lạ.Và Thanh Tịnh đã đưa vào tác phẩm một cách khéo léo cái tâm lí điển hìnhđối với tổi thơ trong lần đầu tiên cắp sách tới trường.Bao nhiêu lo lắng,rụt rè đều đươc ông thể hiện bằng lời văn rất tinh tế.
Và hồi trống đầu tiên cũng vang lên,nó như phá vỡ bao xúc cảm lạ lẫm trong lòng cậu,nhường chỗ cho sự bơ vơ,vụng về của một đứa trẻ thơ.Cái cảm giác ấy khiến cho tất cả những học trò mới như cậu đều lúng túng,các hánh động không được thống nhất mà rời rạc đến lạ.Toàn thân cậu cũng run run trong nỗi sợ hãi của bản thân.Nỗi sợ hãi ấy dường như rất lớn và có sức lan tỏa đến kì lạ.Nếu lúc ở sân trường cậu nhìn sự vật xung quanh mà cậu thấy run run,thì giờ đây khi ông đốc gọi đến tên cậu thì cậu như cảm thấy tim như muốn ngừng đập.Điều này chứng tỏ cậu đã vô cùng sợ sệt và lo lắng.Cậu tưởng chừng như chỉ còn một mình bản thân đang bơ vơ giữa biển người xa lạ mà quên mất mẹ đang đứng sau lưng mình.Dường như nỗi sợ hãi ấy cũng đánh cắp tư nơi cậu sự kiểm soát hành động của bản thân.Nhìn thấy học trò mới ôm mặt khóc cậu cũng dúi đầu vào lòng mẹ và khóc theo.Mặc dù được bàn tay mẹ hiền từ vuốt tóc,nhưng cái khối lo lắng trong lòng cậu vẫn cứ lan tỏa không ngừng cho đến khi cậu ngồi hẳn vào trong lớp.lúc này đây,dường như cậu bé đã đuổi cái nỗi sợ hãi ra khỏi tâm can mình.Nhưng thay vào đó là nỗi nhớ đối với người mẹ kính yêu của mình.
Từ giây phút được ngồi vào lớp học,chỉ cần thế thôi cũng đủ làm cho suy nghĩ của một đứa trẻ được phần nào chững trạc hơn.Nhìn cái gì cũng thấy hay hay là lạ.Cảm xúc trở nên miên man,hồi tưởng lại khoảnh khắc được vui đùa giữa cánh đồng lúa hay trên bờ sông.Nhưng rồi tiếng trống gạch mạnh của thầy giáo đã đưa cậu về thực tại-một thực tại chứa chan nhiều cảm xúc bỡ ngỡ,hồi hộp của một đứa trẻ trong ngày đầu tiên đi học.
Những cảm nhận non nớt của Thanh Tịnh đã làm sống dậy trong ta cái cảm giác thiêng liêng của buổi đầu đi học.Nó như mật ngọt làm dịu tâm hồn ta mỗi khi hồi tưởng lại cái kỉ niệm sâu lắng của ngày tựu trường đầu tiên.Qua đây tác giả giúp ta phần nào lật lại từng trang kí ức để rồi lại cảm thấy mình hồi hộp bỡ ngỡ trong khoảnh khắc cao đẹp nhất của người học sinh. .
~>Một bài làm tham khảo dành cho bạn kax_kute nhé