[Văn 8]Tóm tắt văn bản

M

mituot_palapala

mình thấy văn bản này hay nên chỉ bit mỗi bài này thôi hỳ đợi tối học lại thì post cho bạn nhé

Tóm tắt văn bản “Lão Hạc”
Lão Hạc- người nông dân nghèo sống trong xã hội phong kiến, sống cô độc, chỉ có cậu Vàng bầu bạn. Lão có một người con trai vì nghèo không lấy được vợ, đã phẫn chí bỏ làng đi xa, làm phu đồn điền cao su ở tận trong Nam .lão Hac ở nhà chờ con về, làm thuê để sống. Dù đói Lão quyết không bán mãnh vườn và tiêu lạm vào số tiền dành dụm cho con. Nỗi đau đớn của Lão là ở đó. Nhưng một trấn ốm dai dẳng, lão không còn sức đi làm thuê nữa. Thế là Lão lặng lẽ đi đến một quyết định quan trọng. Đó là nỗi đau đớn khi bán cậu”Vàng”- niềm an ủi, niềm vui cuối cùng của Lão. Lão đi đến nhờ cậy ông Gíao giữ giúp lão ba sào vườn cho đứa con trai và gửi ông giáo 30 đồng bạc để nhờ hàng xóm lo sau khi lão mất. Từ đó, lão ăn uống kham khổ, bạ gì ăn nấy, sức khỏe sa sút. Cho đến một hôm, lão xin Binh Tư một ít bã chó… Thế rồi lão chết-cái chết thật dữ dội: lão phải vật vã rất đau đớn đến những 2 tiếng đồng hồ rồi mới chết. Lão đã hi sinh thân mình vì tương lai của con khi giữ lại trọn vẹn 3 sào vườn không bán đi một sào nào..
 
Last edited by a moderator:
M

mituot_palapala

tóm tắt TRONG LONG MẸ

Trong lòng mẹ

Gần đến ngày giỗ đầu bố Hồng, cậu lại rất thương và nhớ mẹ mình thì một hôm, người cô gọi cậu đến và hỏi có muốn gặp mẹ, gặp “em bé” ko. Sau đó, bà ta làm cho Hồng đau lòng bằng cách nói về cuộc sống của mẹ Hồng.Bà ta càng nói Hồng càng im lặng và cậu bắt đầu khóc. Cậu càng thấy thương mẹ, càng căm ghét những hủ tục lạc hậu hơn là ghét mẹ trước những lời bôi nhọ mẹ mình của bà cô thâm hiểm, tàn nhẫn. Một hôm, trên đường đi học về, Hồng thoáng thấy 1 người ngồi trên xe kéo rất giống mẹ. Hồng liền đuổi theo và gọi to. Vài giây sau, Hồng đuổi kịp xe kéo. Và nhận ra đúng là mẹ mình. Hồng òa khóc nằm trong lòng mẹ. Cậu cảm nhận được tất cả vẻ đẹp, sự yêu thương và dịu dàng của mẹ. Cậu quên hết mọi lời nói độc ác của bà cô, chỉ còn niềm xúc động và tình yêu thương mẹ vô bờ.
 
Last edited by a moderator:
T

thachthao_lion

Cô bé bán diêm:
Cô bé bán diêm sống gia đình rất nghèo khổ , khó khăn mồ côi mẹ , bà mất sớm , tài sản tiêu tán nên cô phải bán diêm cho người bố rầt tàn nhẫn hay đánh cô . Vào một ngày cuối năm , cô không bán được que diêm nào . Cô không dám về nhà vì sợ bố đánh . Đêm giao thừa trời giá rét , cô ngồi nép vào gốc tường giữa hai ngôi nha . Đêm càng lạnh giá , cô quẹt que diêm để sưởi ấm.Mỗi lần quẹt que diêm cháy sáng là một mông tưởng đến với cô . Lần thứ nhất , em thấy lò sưởi . lần thứ hai cô thấy bàn ăn và con ngỗng quay , lần thứ ba cô thấy cây thông Nô-en cùng những ngọn nến , lần thứ tư cô thấy bà hiện về , lần thứ năm cô thấy mình cùng bà bay lên trời đó cũng là lúc cô tìm thấy niềm hạnh phúc .Buổi sáng đầu năm , người ta thấy một em bé ngồi giữa những bao diêm trong đó có một bao diêm đốt hết nhẵn . Người ta bảo cô bé đã chết nhưng đôi má vẫn ửng hồng và đôi môi cô đang mỉm cười
 
T

tuntun301

chiếc lá cuối cùng :
xiu và giôn-xi là hai nữ họa sĩ trẻ . giôn xi bị bệnh xưng phổi rất nặng . cô tuyệt vọng ko muốn sống nữa . cô chỉ đợi chiếc lá cuối cùng rụng xuống là sẽ lìa đời . biết được ý nghĩa điên rồ đó , cụ bơ-men , một họa sĩ già thức suốt đêm mưa to để vẽ chiếc lá thường xuân . chiếc lá cuối cùng không rụng đã làm cho gion-xi suy nghĩ lại , cô hi vọng và muốn được sống , được sáng tạo . giôn-xi đã từ cõi chết trở về . trong khi đó , cụ bơ men đã chết vì sáng tạo kiệt tác chiếc lá cuối cùng để cứu gion-xi
=*=*=*=*=*=*=
cô bé bán diêm :
đêm giao thừ trời rét mướt . một cô bé bán diêm mồ côi ch mẹ , đâu trần chân đi đất , bụng đói dò dẫm đi vào trong bóng tối . suốt cả ngày em ko bán được que diêm nào . em ko dám về nàh vì sợ bố mắng . ngồi nép vào một góc tường , em quẹt một we diêm để sưởi ấm . que thú nhất cho em cảm giác âme áp như ngồi bên lò sưởi . que diêm thú 2 em thấy bàn ăn thịnh soạn , . que diêm thứ 3 em thấy cây thông nô-en . quẹt we diêm thứ tư ,em gặp bà . em đã quẹt hết cả bao để được gần gũi với bà em . em đã chết trong giá rét khi mơ cùng bà bay lên cao mãi
 
Last edited by a moderator:
P

p3b3o_091098

Lão Hạc
Vợ lão Hạc chết , Lão Hạc và cậu con trai sống trên mảnh vườn 3 sào . Nhà nghèo không có tiền lấy vợ, anh con trai phẫn trí đi làm phu cho đồn điền cao su. Ngày ra đi anh biếu bố mình 3 đồng bạc và chú chó "Cậu Vàng". Ngày ngày , lão sống thui thủi trong túm lều tồi tàn tại xó vười . Lão quý chú chó như đứa con và bảo vệ nó như kỉ vật của người con để lại
Lão ốm yếu, tiêu hết 3 đồng mà đứa con cho và số tiền dành dụm từ viêc làm thuê . Nhưng nghề vé sợi đã bị những người phụ nữ làm mất, nên lão giờ không có việc để nuôi thân. Sau đó gió bão làm cho hoa vườn trong màu bị phá sạch . Cậu Vàng ăn hết nhiều gấp đôi lão mà vẫn không đủ no . Rồi lão phải quyết đinh bán cậu vàng để bảo toàn mảnh đất. Lão đưa cho ông giáo một số tiền để lo ma chay nếu như lão chết
Lão Hạc xin Binh Tư bả chó để tự tử . Cái chết dữ dội vật vã tới 2 giờ đồng hồ mới chết. Chỉ ông giáo và Binh Tư biết nguyên nhân cái chết của Lão Hạc. Ông giáo nhìn thi thể lão Hạc và thầm hứa sẽ giao chon manh đất cho người con trai lão
 
L

lan_phuong_000

tóm tắc văn bản chiếc lá cuối cùng
Xiu, Giôn-xi và cụ Bơ-men đều là những họa sĩ nghèo. họ sống trong một khu nhà trọ. mùa đông năm ấy, chẳng may Giôn -xi bị chứng sưng phổi. cô tuyệt vọng và nghĩ, khi chiếc lá thường xuân cuối cùng rụng thì cũgn là lúc cô cũng lìa đời. thấy Giôn-xi như vậy, Xiu và cụ Bơ-men rất lo lắng. rồi sau một đêm mưa bão tầm tã, chiếc lá vẫn còn. điều đó, thắp lên một hi vọng sống cho Giôn-xi. cô xin một ít cháo từ Xiu. một lúc sau, Xiu nhận được tin báo là cụ Bơ-men đã nhập viện cũng vì chứng sưng phổi. cụ đã thức suốt đêm mưa bão để vẽ chiếc lá thường xuân. chiếc lá cuối cùng ấy giống như thật. hôm sau, Giôn-xi hồi phục hoàn toàn. Xiu đến bên giường và báo cho bạn về cái chết của cụ Bơ- men và bí ẩn về chiếc lá cuối cùng.
 
D

deltafoce11

Lão Hạc là một nông dân nghèo ,sống cô độc , chỉ có mootk con chó mà lão gọi là cậu Vàng để làm bạn .Con trai lão vi` nghèo ko đủ tiền cưới vợ bèn bỏ đi đồn điền cao su ,biền biệt mấy năm ko về ...Lão Hạc thui thủi một mih`,làm thuê làm mướn kiếm sống qua ngày chờ con trai trở về .Sau một trận ốm dai dẳng lão ko đủ sức đi làm thuê nữa ,lão đành phải bán cậu Vàng mà lão rất mực thương yêu .Rồi lão mag hết số tiền bán chó ,tiền dành dụm và cả mảnh vườn gửi ô giáo trông hộ phòng khj lão chết mà con trai lão chưa trở về và có chút ít để làng xóm lo tiền ma chay .Từ sau đó lão chỉ ăn khoai , củ sắn ...tìm được món j` ăn món nấy .Ô giáo ngấm ngầm giúp nhg lão từ chối .Một hôm ô lão xin Binh Tư ít bả chó nói là định đánh chó nhà nào đó.Ô giáo nghe vậy rất buồn ...Rồi đột nhiên lão chết ,cái chết thật dữ dội,Ko ai hiểu tại sao chỉ có ô giáo và binh tư hiểu nhg chẳng nói ra.
 
C

chipcuchuoi99

Sống xa mẹ từ lúc còn thơ, Hồng sống với bà cô, với sự ghẻ lạnh của chính những người thân của mình. "Mày dại quá, vào mà thăm em bé chứ!". Giọng nói ngọt đắng và nụ cười mai mỉa của người cô khiến cho bé Hồng đã khóc. Nhưng ko phải khóc vì giận mẹ, mà khóc vì thương mẹ, em đã nghĩ :"đời nào lòng yêu thương mẹ tôi lại bị những rắp tâm tanh bẩn ấy xâm phạm". Điều đó cho ta thấy đc em rất yêu thương mẹ, rất muốn giải thoáy cho mẹ khỏi những cổ tục đã đày đọa bà."giá những cổ tục đã đày đọa mẹ tôi là một vật như hòn đá hay cục thủy tinh, đầu mẫu gỗ , tôi quyết vồ lấy mà cắn mà nhai, mà nghiến cho kì nát vụn mới thôi." Càng thương yêu mẹ bao nhiêu, em lại khao khát đc gặp mẹ bấy nhiêu. Và mẹ đã về vào thời khắc quan trọng nhất.Khi mẹ thấy mẹ, em đã cố gắng chạy theo đuổi kịp mẹ, nếu đó ko phải là mẹ thì "khác gì cái ảo ảnh của một dòng suối trong suốt chảy dưới bóng râm đã hiện ra trước con mắt gần rạn nứt của người bộ hành ngã gục giữa sa mạc". Ta thấy đc bé Hồng khao khát muốn đc gặp mẹ như thế nào.
Ông trời của ko phụ lòng người, em đã đc gặp mẹ, đc hưởng tình yêu thương ấm áp của người mẹ. Em cảm thấy mẹ mình ko còn xơ xác như lời người cô mà "Gương mặt mẹ sáng hơn, với đôi mắt trong và nước da mịn làm nổi bật màu hồng của hai gò má, trong mej đẹp như thưở còn sung túc." Có lẽ bởi chính lòng yêu thương quá mãnh liệt đối với mẹ mà Hồng có những suy nghĩ như vậy.Em muốn mình đc bé lại để lăn vào lòng người mẹ, muốn đc bàn tay mẹ vuốt ve từ trán đến cằm và gãi rôm ở sống lưng cho. Mong muốn đó thật là dung dị nhưng với bé Hồng, điều đó thật lớn lao biết chừng nào! Với lòng yêu thương, kín trọng mẹ mình, Hồng rất yêu mẹ và mong muốn những hổ tục ko còn đày đọa mẹ mình. Đó là tình yêu thương của người con đối với mẹ mình, tình yêu thương đó thật cao cả thiêng liêng biết bao!

hoặc:

+ Chú bé Hồng có một tuổi thơ đầy bất hạnh: bố chết sớm vì nghiện ngập, mẹ vì cảnh cùng túng quá phải bỏ con đi tha hương cầu thực, chú sống với bà cô cay nghiệt.
+ Một hôm, bà cô gọi Hồng đến và hỏi có muốn vào Thanh Hoá với mẹ không. Nhận ra vẻ mặt rất kịch và tâm địa độc ác của bà cô, Hồng nén lại niềm thương nhớ mẹ và trả lời không muốn vào.
+Nhưng bà cô vẫn cố tình kể chuyện mẹ Hồng khốn khổ, đã có con với người khác làm cho Hồng đau đớn, thương mẹ và căm phẫn những cổ tục đã đầy đoạ mẹ mình.
+Gần đến ngày giỗ bố, trên đường đi học về, Hồng thấy bóng người ngồi trên xe kéo giống mẹ. Chú đã đuổi theo và khi nhận ra mẹ, Hồng đã oà khóc nức nở.
+ Hồng cảm thấy sung sướng và hạnh phúc vô cùng khi được ở trong lòng mẹ. Hồng thấy mẹ vẫn đẹp như ngày nào. Chú đã quên hết mọi lời xúc xiểm của bà cô.
 
P

phonghotboy

truyen ngan lao hac cua nha van nam cao ke ve nhan vat chinh la lao hac. lao co 1 nguoi con trai, 1 manh vuon va 1 con cho vang. con trai lao di don dien cao su vi khong co tien lay vo, lao chi con lai cau vang. cuoc song ngay 1 kho khan, lao kiem duoc gi an nay' va bi om' mot tran khung khiep. het tien, vi khong muon an vao tien cua con nen lao danh phai ban cau vang. ban con cho roi, lao hac manh ten gianh gium duoc gui ong giao va nho ong giao trong coi manh vuon. mot hom. lao sang xin binh tu it ba cho. khi nghe binh tu ke chuyen ay, ong giao rat buon. vai ngay sau lao hac chet, cai chet that du doi , nghe noi lao vat va 2 gio dong ho roi moi chet. ca lang khong hieu vi sao lao chet, tru binh tu va ong giao.
 
P

phonghotboy

Tóm tắt văn bản “Lão Hạc”
Lão Hạc- người nông dân nghèo sống trong xã hội phong kiến, sống cô độc, chỉ có cậu Vàng bầu bạn. Lão có một người con trai vì nghèo không lấy được vợ, đã phẫn chí bỏ làng đi xa, làm phu đồn điền cao su ở tận trong Nam .lão Hac ở nhà chờ con về, làm thuê để sống. Dù đói Lão quyết không bán mãnh vườn và tiêu lạm vào số tiền dành dụm cho con. Nỗi đau đớn của Lão là ở đó. Nhưng một trấn ốm dai dẳng, lão không còn sức đi làm thuê nữa. Thế là Lão lặng lẽ đi đến một quyết định quan trọng. Đó là nỗi đau đớn khi bán cậu”Vàng”- niềm an ủi, niềm vui cuối cùng của Lão. Lão đi đến nhờ cậy ông Gíao giữ giúp lão ba sào vườn cho đứa con trai và gửi ông giáo 30 đồng bạc để nhờ hàng xóm lo sau khi lão mất. Từ đó, lão ăn uống kham khổ, bạ gì ăn nấy, sức khỏe sa sút. Cho đến một hôm, lão xin Binh Tư một ít bã chó… Thế rồi lão chết-cái chết thật dữ dội: lão phải vật vã rất đau đớn đến những 2 tiếng đồng hồ rồi mới chết. Lão đã hi sinh thân mình vì tương lai của con khi giữ lại trọn vẹn 3 sào vườn không bán đi một sào nào..

Trong lòng mẹ
Gần đến ngày giỗ đầu bố Hồng, cậu lại rất thương và nhớ mẹ mình thì một hôm, người cô gọi cậu đến và hỏi có muốn gặp mẹ, gặp “em bé” ko. Sau đó, bà ta làm cho Hồng đau lòng bằng cách nói về cuộc sống của mẹ Hồng.Bà ta càng nói Hồng càng im lặng và cậu bắt đầu khóc. Cậu càng thấy thương mẹ, càng căm ghét những hủ tục lạc hậu hơn là ghét mẹ trước những lời bôi nhọ mẹ mình của bà cô thâm hiểm, tàn nhẫn. Một hôm, trên đường đi học về, Hồng thoáng thấy 1 người ngồi trên xe kéo rất giống mẹ. Hồng liền đuổi theo và gọi to. Vài giây sau, Hồng đuổi kịp xe kéo. Và nhận ra đúng là mẹ mình. Hồng òa khóc nằm trong lòng mẹ. Cậu cảm nhận được tất cả vẻ đẹp, sự yêu thương và dịu dàng của mẹ. Cậu quên hết mọi lời nói độc ác của bà cô, chỉ còn niềm xúc động và tình yêu thương mẹ vô bờ.
Cô bé bán diêm:
Cô bé bán diêm sống gia đình rất nghèo khổ , khó khăn mồ côi mẹ , bà mất sớm , tài sản tiêu tán nên cô phải bán diêm cho người bố rầt tàn nhẫn hay đánh cô . Vào một ngày cuối năm , cô không bán được que diêm nào . Cô không dám về nhà vì sợ bố đánh . Đêm giao thừa trời giá rét , cô ngồi nép vào gốc tường giữa hai ngôi nha . Đêm càng lạnh giá , cô quẹt que diêm để sưởi ấm.Mỗi lần quẹt que diêm cháy sáng là một mông tưởng đến với cô . Lần thứ nhất , em thấy lò sưởi . lần thứ hai cô thấy bàn ăn và con ngỗng quay , lần thứ ba cô thấy cây thông Nô-en cùng những ngọn nến , lần thứ tư cô thấy bà hiện về , lần thứ năm cô thấy mình cùng bà bay lên trời đó cũng là lúc cô tìm thấy niềm hạnh phúc .Buổi sáng đầu năm , người ta thấy một em bé ngồi giữa những bao diêm trong đó có một bao diêm đốt hết nhẵn . Người ta bảo cô bé đã chết nhưng đôi má vẫn ửng hồng và đôi môi cô đang mỉm cười
chiếc lá cuối cùng :
xiu và giôn-xi là hai nữ họa sĩ trẻ . giôn xi bị bệnh xưng phổi rất nặng . cô tuyệt vọng ko muốn sống nữa . cô chỉ đợi chiếc lá cuối cùng rụng xuống là sẽ lìa đời . biết được ý nghĩa điên rồ đó , cụ bơ-men , một họa sĩ già thức suốt đêm mưa to để vẽ chiếc lá thường xuân . chiếc lá cuối cùng không rụng đã làm cho gion-xi suy nghĩ lại , cô hi vọng và muốn được sống , được sáng tạo . giôn-xi đã từ cõi chết trở về . trong khi đó , cụ bơ men đã chết vì sáng tạo kiệt tác chiếc lá cuối cùng để cứu gion-xi
 
Top Bottom