[Văn 8]Ông đồ

H

hovang49

Last edited by a moderator:
M

mia_kul

~Giấy đỏ buồn ko thắm
Mực đọng trong nghiên sầu

Đó là sự bất lực, một nỗi buồn, niềm hoài cổ phảng phất trong câu thơ. Ông đồ thật sự đã ko còn chỗ đứng trong xã hội. Phép nhân hóa giấy đỏ-buồn ko thắm; mực-sầu ~ thể hiện sự tiếc nuối một thời, buồn thay cho số phận ông đồ

~Lá vàng rơi trên giấy
Ngoài giời mưa bụi bay

Cảnh vật thật phũ phàng, lá vàng rơi vô tình, mưa bụi bay. Ông đồ-vị trí của ông là ở trường học- vậy mà lại phải đi bán chữ, rồi dần bị quên lãng trong cảnh vật vô tình.
 
T

tanpopo_98

~Giấy đỏ buồn ko thắm
Mực đọng trong nghiên sầu

Đó là sự bất lực, một nỗi buồn, niềm hoài cổ phảng phất trong câu thơ. Ông đồ thật sự đã ko còn chỗ đứng trong xã hội. Phép nhân hóa giấy đỏ-buồn ko thắm; mực-sầu ~ thể hiện sự tiếc nuối một thời, buồn thay cho số phận ông đồ

~Lá vàng rơi trên giấy
Ngoài giời mưa bụi bay

Cảnh vật thật phũ phàng, lá vàng rơi vô tình, mưa bụi bay. Ông đồ-vị trí của ông là ở trường học- vậy mà lại phải đi bán chữ, rồi dần bị quên lãng trong cảnh vật vô tình.

Tan bổ sung thêm một chút.
Như ta thấy thì ở đầu các đoạn này đều chứa chấp các hình ảnh quen thuộc của ngày xuân: vẫn là hoa đào, vẫn phố xá cũ và hình ảnh ông đồ.
Giấy đỏ buồn ko thắm
Mực đọng trong nghiên sầu
~> Diễn tả nỗi buồn sâu sắc của ông đồ cũng như của tác giả về sự lụi tàn của nền Văn hóa chữ Nho.

Lá vàng rơi trên giấy
Ngoài giời mưa bụi bay
~> Cảnh lá vàng rơi là cảnh tả cảnh nhưng gợi tình, thể hiện tàn úa. Lá vàng rơi như "vàng mã". Mưa rơi như "chiếc khăn tang" đưa tiễn ông đồ vào cõi vĩnh hằng. Ở đây ông đồ tượng trưng cho nét văn hóa cổ - văn hóa chữ nho đã tàn úa và dần dần vào quên lãng.

~ :"> hết ạ~

 
M

meoconnhinhanh97

giấy đỏ buồn không thắm
mực đọng trên nghiên sầu
đó chính là nỗi đau tận trong tâm hồn đang tràn trề niềm hy vọng của ông đồ.một sự bàng hoàng bất chợt khi những nét văn hoá ngày nào được sủng ái của dân tộc giờ đây lại trở thành như một phút thoáng qua của những con ngưòi ơ thơ trên phố đông.nỗi buồn của ông đồ như kết tụ thành hình thanh khối đến không tan đi được,lan sang cả sự vật.giấy và mực là những vật vô tri vô giác mà cũng phải nghẹn ngào trái tim xót xa cho ông đồ như xót xa cho cái tương lai mờ mịt nhạt nhoà không còn lối thoát của ông biến thành nỗi đau của cả thời đại
lá vàng rơi trên giấy
ngoài trời mưa bụi bay
cũng chính cái nỗi đau của ông,cảnh vật xung quanh cũng nhuốm màu đau đơn
ngưòi buồn cảnh có vui đâu bao giờ
từng chiếc lá vàng rơi để cho ta như nhìn thấy được những khoảng trời mờ mịt,khoảng trời của tương lai không còn bóng dáng của ông đồ bên nghiên mưc.những cảnh vật trên như đang nói thay trái tim của tác giả,nói thay lời thương xót,đớn đau tột cùng của lớp lớp nhà văn nhà thơ đang ngày ngày cống hiến cho đất nước,của vạn người đang tôn thờ những nét văn hoá kia
@@:chị bổ sung thêm chút thôi nhé b-(
học lâu rồi cũng quên té lung tung:((
 
Top Bottom