[văn 8] kỉ niệm tuổi thơ

1

123khanhlinh

Tuổi thơ của mỗi người, ắt hẳn ai cũng có một và đứa bạn thân gắn liền với những kỉ niệm không thể quên. Tôi cũng vậy, tuổi thơ của tôi là những ngày rong rủi khắp xóm làng với hai đức bạn thân là Phàm và Loan. Đó là những kí ức thơ bé đẹp nhất của tôi.
Thời gian thấm thoát trôi mới đây mà đã qua 5 năm rồi. Kí ức về những ngày hè thơ ấu vẫn còn nằm sâu trong đầu tôi. Hồi đó ba đứa tôi quậy lắm! Tôi và Loan quậy cũng chẳng thua dứa con trai nào đâu. Nhìn Loan hơi đen, phong trần như 1 đứa con trai, dáng người thì nhỏ nhắn, khuôn mặt trái xoan luôn vui tưoi không chút lo âu. Còn Phàm thì ra dáng 1 thằng bé quậy phá lắm! Dáng người liền lạc, lúc nào cũng nhanh thoăn thoắt. Khuôn mặt thì lém lĩnh, đôi mắt thì tinh anh và rất nhanh nhạy. Ba đứa chúng tôi bằng tuổi nhau, cùng trang lứa nên hay đi chơi chung với nhau lắm. Sáng sáng, hai đứa nó chạy qua rủ tôi ra ruộng bắt cua. Buổi trưa chúng tôi thưòng ngồi dưới mấy góc cây trong vườn của ông Tư để nghỉ và mấy khi thỉnh thoảng còn hái trộm trái cây trong vườn nữa chứ. Xế chiều tới, mấy đứa chúng tôi lại ra đồng thả diều. Mỗi ngày như vậy, chúng tôi lại bày ra một trò quậy phá mới. Thỉnh thoảng vài ngày chúng tôi lại đi câu cá, hái trộng trái cây. Vậy mà hồi nhỏ chẳng đứa nào biết lo sợ về những mối nguy hiểm trong mấy cuộc quậy phá như vậy cả.
Hôm ấy là một ngày nắng đẹp. Vẫn như mọi ngày chúng tôi tiếp tục những trò quậy phá của mình. Hôm nay, mục tiêu của chúng tôi là cây vú sữa đang say trái ở sát mé sông, trong góc vườn nhà cô Bảy. Tụi nó canh me kĩ lắm! Chín giờ sáng cô Bảy đi ăn đám giỗ trong nhà ông Tư cách đó vài cái nhà. Theo kế hoạch và kinh nghiệm từ mấy lần trước, ba đứa len lỏi đến cây vú sữa 1 cách an toàn. Tôi giỏi leo trèo nên nhiệm vụ này lúc nào cũng dành cho tôi cả. Tôi leo lên cây dể hái trái, Loan đứng ở dưới góc cây để hứng trái, còn Phàm thì là người canh chừng. Chẳng mấy chốc trái cây đã đầy chiếc túi ni lông đen chuẩn bị sẵn. Tôi chuẩn bị leo xuống để tìm một góc cây nào đó cho ba đứa “tiêu thụ hàng gian”. Rồi… “đùng”. Tôi bị trượt chân rơi thẳng xuống sông. Tôi rất sợ, hoảng loạn lên. Thật là thất bại vì tôi không biết bơi! Tôi bây giờ mới thật sự biết thế nào là sợ,tay chân cứ đập đập. Mũi tôi đã bắt đầu không thở đựơc. Tôi sắp chìm! Trên bờ con Loan cũng đang hoãng loạn. Nó chạy ra trước gọi thằng Phàm. Phàm chạy như bay tới chỗ tôi và nhảy xuống sông. Thật may mắn cho tôi vì thằng bạn này thường được gọi là “Yết Kiêu” của xóm. Tôi vội chộp đựơc áo Phàm và rồi… tôi với Phàm cuối cùng cũng đã vào bờ an toàn. Cú đó làm tôi tưởng mình đã chết rồi chứ. Nếu không nhờ Phàm cứu chắc tôi cũng không còn sống nữa đâu. Cũng từ bữa đó ba chúng tôi không còn dám quậy phá nữa. Mấy tháng sau, gia đình Phàm dọn nhà không còn ở xóm tôi nữa. Phàm không chịu nói cho tôi và Loan biết lý do, chắc vì điều gì đó. Rồi Phàm dần xa chúng tôi, không còn thân như ngày trước nữa. Và rồi dần dần chúng tôi mất liên lạc với nhau.
Thời gian thì vẫn cứ trôi, trôi mãi. Tôi không còn gặp Phàm nữa nhưng kí ức của 1 thời quậy phá và cái tai nạn “quả báo” đó thì làm sao mà tôi quên đựơc. Phàm vẫn là một ngưòi bạn tốt của tôi và những kí ức đẹp dẽ đó sẽ mãi không bao giờ tôi quên được, nó sẽ là hành trang cùng tôi bứơc vào tương lai. Tôi mong một ngày nào đó tôi và Loan sẽ gặp lại Phàm để ôn lại những kỹ niệm xưa của một thời siêu quậy ngày nào…
Nguồn ST
 
M

manh550

Tuổi thơ của mỗi người, ắt hẳn ai cũng có một và đứa bạn thân gắn liền với những kỉ niệm không thể quên. Tôi cũng vậy, tuổi thơ của tôi là những ngày rong rủi khắp xóm làng với hai đức bạn thân là Phàm và Loan. Đó là những kí ức thơ bé đẹp nhất của tôi.
Thời gian thấm thoát trôi mới đây mà đã qua 5 năm rồi. Kí ức về những ngày hè thơ ấu vẫn còn nằm sâu trong đầu tôi. Hồi đó ba đứa tôi quậy lắm! Tôi và Loan quậy cũng chẳng thua dứa con trai nào đâu. Nhìn Loan hơi đen, phong trần như 1 đứa con trai, dáng người thì nhỏ nhắn, khuôn mặt trái xoan luôn vui tưoi không chút lo âu. Còn Phàm thì ra dáng 1 thằng bé quậy phá lắm! Dáng người liền lạc, lúc nào cũng nhanh thoăn thoắt. Khuôn mặt thì lém lĩnh, đôi mắt thì tinh anh và rất nhanh nhạy. Ba đứa chúng tôi bằng tuổi nhau, cùng trang lứa nên hay đi chơi chung với nhau lắm. Sáng sáng, hai đứa nó chạy qua rủ tôi ra ruộng bắt cua. Buổi trưa chúng tôi thưòng ngồi dưới mấy góc cây trong vườn của ông Tư để nghỉ và mấy khi thỉnh thoảng còn hái trộm trái cây trong vườn nữa chứ. Xế chiều tới, mấy đứa chúng tôi lại ra đồng thả diều. Mỗi ngày như vậy, chúng tôi lại bày ra một trò quậy phá mới. Thỉnh thoảng vài ngày chúng tôi lại đi câu cá, hái trộng trái cây. Vậy mà hồi nhỏ chẳng đứa nào biết lo sợ về những mối nguy hiểm trong mấy cuộc quậy phá như vậy cả.
Hôm ấy là một ngày nắng đẹp. Vẫn như mọi ngày chúng tôi tiếp tục những trò quậy phá của mình. Hôm nay, mục tiêu của chúng tôi là cây vú sữa đang say trái ở sát mé sông, trong góc vườn nhà cô Bảy. Tụi nó canh me kĩ lắm! Chín giờ sáng cô Bảy đi ăn đám giỗ trong nhà ông Tư cách đó vài cái nhà. Theo kế hoạch và kinh nghiệm từ mấy lần trước, ba đứa len lỏi đến cây vú sữa 1 cách an toàn. Tôi giỏi leo trèo nên nhiệm vụ này lúc nào cũng dành cho tôi cả. Tôi leo lên cây dể hái trái, Loan đứng ở dưới góc cây để hứng trái, còn Phàm thì là người canh chừng. Chẳng mấy chốc trái cây đã đầy chiếc túi ni lông đen chuẩn bị sẵn. Tôi chuẩn bị leo xuống để tìm một góc cây nào đó cho ba đứa “tiêu thụ hàng gian”. Rồi… “đùng”. Tôi bị trượt chân rơi thẳng xuống sông. Tôi rất sợ, hoảng loạn lên. Thật là thất bại vì tôi không biết bơi! Tôi bây giờ mới thật sự biết thế nào là sợ,tay chân cứ đập đập. Mũi tôi đã bắt đầu không thở đựơc. Tôi sắp chìm! Trên bờ con Loan cũng đang hoãng loạn. Nó chạy ra trước gọi thằng Phàm. Phàm chạy như bay tới chỗ tôi và nhảy xuống sông. Thật may mắn cho tôi vì thằng bạn này thường được gọi là “Yết Kiêu” của xóm. Tôi vội chộp đựơc áo Phàm và rồi… tôi với Phàm cuối cùng cũng đã vào bờ an toàn. Cú đó làm tôi tưởng mình đã chết rồi chứ. Nếu không nhờ Phàm cứu chắc tôi cũng không còn sống nữa đâu. Cũng từ bữa đó ba chúng tôi không còn dám quậy phá nữa. Mấy tháng sau, gia đình Phàm dọn nhà không còn ở xóm tôi nữa. Phàm không chịu nói cho tôi và Loan biết lý do, chắc vì điều gì đó. Rồi Phàm dần xa chúng tôi, không còn thân như ngày trước nữa. Và rồi dần dần chúng tôi mất liên lạc với nhau.
Thời gian thì vẫn cứ trôi, trôi mãi. Tôi không còn gặp Phàm nữa nhưng kí ức của 1 thời quậy phá và cái tai nạn “quả báo” đó thì làm sao mà tôi quên đựơc. Phàm vẫn là một ngưòi bạn tốt của tôi và những kí ức đẹp dẽ đó sẽ mãi không bao giờ tôi quên được, nó sẽ là hành trang cùng tôi bứơc vào tương lai. Tôi mong một ngày nào đó tôi và Loan sẽ gặp lại Phàm để ôn lại những kỹ niệm xưa của một thời siêu quậy ngày nào…

nguồn net
 
1

123khanhlinh

Tuổi thơ tôi luôn gắn liền với những cánh đồng, những cánh cò, những con diều vi vu mùa hè và cả những lời rủ rê chơi bời của Ròm, thằng bạn thưở nhỏ của tôi.

Ròm là hànRòm là hàng xóm nhà tôi. Chúng tôi chơi với nhau từ hồi còn bú sữa. Thật ra nó có tên họ đàng hoàng nhưng bọn tôi ai cũng gọi nó là Ròm, nhất là mỗi khi nó ở trần, lòi cả xương sườn ra. Nói thế thôi chứ bọn trẻ nhà quê chúng tôi ai cũng èo uột cả, chẳng hơn gì nó đâu nhưng gọi mãi rồi quen. Mà cũng lạ, tuy nó là con trai, lại cao hơn tôi cả khúc nhưng lại cứ bị tôi ăn hiếp! không biết nó có cảm giác gì khi bị tôi sai mà cái đầu bù xù của nó cứ gật lia lịa , cười cười rồi làm ngay. Đúng là thằng đần! Thế nhưng lâu lâu nó lại rủ tôi đi xem hát ở đầu làng nữa cơ. Và đối với tôi, nó là thằng bạn tốt nhất trên đời.

Tôi và nó hay chơi ở gần bờ sông, 1 nơi êm dịu và yên lành vô cùng. Nhưng ấy chỉ là ngay khúc sông đó thôi , chứ còn bên kia sông thì ko ai dám bén mảng đến bao giờ. Đó là ngôi nhà của bà 5 xóm dưới. Hồi đó bà sống ở đó nhưng cách đây vài năm khi con bà chết đuối thì bà chuyển về xóm dưới sống cùng họ hang. Thế là ngôi nhà bỏ hoang, Và từ đó chẳng biết từ đâu lại có tin đồn ngôi nhà có ma! Lúc đầu vài đứa biết rồi từ từ hết người này đến người kia và rồi cả xóm ai cũng đồn ầm lên. Ko biết người đồn có thật nhìn thấy con ma bay là đà gì đó hay ko nhưng cà tôi và thằng Ròm đều thấy ơn ớn. Tuy thế nhưng khu đồng cỏ đã bị tụi thằng Tí, thằng Tèo giành chơi nên tui tôi đành phải “ dũng cảm” chơi ở mé song ; và lại ban ngày thì ma nào lại dám nhát bọn tôi. Nhưng quả thật là lâu lâu tôi cũng khá tò mò về chuyện ma quỉ đó và tôi cũng đã từng rủ thằng Ròm đi khám phá 1 phen nhưng nó chuyên môn từ chối, thằng coi vậy mà nhát! Nhưng nó ko né mãi được, thằng Tí quậy ấy đã ngang nhiên thách bọn tôi đi vào ngôi nhà hoang ấy. đương nhiên là 1 người như tôi ko đời nào lại để bị coi thường thế được, thế là tôi đồng ý. Nhưng chẳng bao lâu sau tôi lại hối tiếc cái tính anh hung rơm ngu ngốc của mình. Tôi lo ngay ngáy. thằng Ròm cũng chẳng hơn gì, nó mới nghe tôi nói mà đã la oai oải cả lên, lại càng làm tôi nhụt chí anh hùng. Nhưng để bảo vệ danh dự tôi nhất quyết phải đi, thế là tôi năn nỉ, năn nỉ, rồi bắt buộc, và cả hăm dọa thằng quỉ đó. may mắn là nó biết sợ nên đồng ý liền. thế là tối đó bọn tôi trốn ba mẹ chạy ù ra bờ song. bọn thằng Tí đã chờ sẵnnhưng tụi nó ko vô mà lại núp sau bụi tre xem bọn tôi. Tôi ra vẻ bình tĩnh kéo ngay thằng Ròm vào trong dưới những cặp mắt đầy nguỡng mộ của tụi nó, nhưng có ai biết rằng tôi đang toát cả mồ hôi. Tôi rất sợ bóng tối! thằng Ròm ko biết thì sao chứ khi tôi bóp chặt tay nó , nó la oai oái cả lên. Vào đến giữa nhà chũng chưa thấy gì, vẫn là bong tối và những cơn gió lùa. Tuy đã bớt sợ nhưng sao tôi hồi hộp quá. Tôi tuởng tượng ko biết con ma này sẽ ra sao…ốm, mập? cao, thấp? bay hay là đi như con người ? eo ôi, nghĩ đến thế tôi rùng cả mình. …. RẦM……….

Bố, mẹ, bà nội, thằng Ròm…mọi người đều xung quanh tôi cả. Thằng Ròm kể khi cánh cửa sồ chợt đóng ầm lại, nó cứng cả người, đang tính lôi tôi ra thì mới nhận ra tôi đã mất tiêu , hoảng hồn, mò mẫm mãi thì phát hiện ra tôi đây nằm thẳng đơ dưới sàn! Nó sợ quá chạy đi kiếm người lớn. Tụi thằng Tí thấy Ròm chạy, sợ quá cũng toán loạn cả lên. Tối đó tôi bị 1 trận tơi tả, bố quất mấy phát đau điếng cả người, còn nội thì cứ ngồi niệm phật, sợ tôi bị ma ám ! thằng Ròm cũng chẳng hơn gì tôi, cũng tơi bời. Đúng là 1 buổi tối nhớ đời!

Sau này thằng Ròm chuyển lên thành phố học, bỏ lại tôi đây 1 mình ở trường huyện, buồn chết được. Tuy thế kỉ niệm này sẽ luôn nằm mãi ở 1 ngăn nào đó trong tim tôi. Hy vọng đến 1 ngày, tôi và nó lại cùng đi thả diều, bắt bướm..với nhau, và nhất định thăm lại ngôi nhà năm nào, mặc dù giờ nó đã trở thành 1 mảnh vườn tuyệt đẹp.
Nguốn ST
 
B

bangnguyetnhu

947032_371130929664750_635453511_n.jpg


Hoa bồ công anh à, bồ công anh sao, có phải là rừng bồ công anh không? Đúng rồi, đúng là rừng bồ công anh đây rồi! Lâu rồi không đến đây, chắc cũng hai năm rồi nhỉ! Đẹp hơn, chủ mới vừa dọn về thôi mà chăm kĩ quá! Thay đổi nhiều làm tôi không nhận ra nữa! Chắc tại con người thay đổi rồi, cảnh vật cũng phải thay đổi thôi, sao mà còn như trước được! Buồn ư? Ừ vẫn buồn lắm, tôi không còn như xưa, bạn đã khác, biết thế nào đây? Nơi này toàn làm tôi nhớ lại những kí ức không vui, chắc không nên đến nữa, nhưng tôi đã đến mất rồi!

"Nhóc, đang làm gì ở đây thế? Chỗ này không được vào đâu, chủ ở đây dữ lắm!", một cô bạn chạy ra chỗ tôi nở một nụ cười thật tươi và nói.
"Ơ, nhóc nào, ở đâu cơ, tại em còi chứ bộ! Em năm nay lớp sáu rồi!" tôi hồn nhiên trả lời vậy, lúc đó ngộ ghê cơ.
"Ờ, chị...cũng lớp sáu, hơn tuổi em nhá!"
"Vâng, em chào chị! Ớ, sao lại là chị, lớp sáu thì cùng tuổi chứ!"
"Ôi trời, ngốc đến thế là cùng. Chào bạn mình là Như!"
"Mình là Nhóc!"

Lúc đó, Như chê tôi có cái tên kì cục, chẳng bù cho nó, tên đẹp dễ sợ. Từ hôm đấy, ngày nào tôi cũng đến chơi với nó. Mấy hôm sau bỗng nhiên thấy nó ở lớp tôi, thì ra là học sinh mới chuyển đến, cũng chính là chủ của cái vườn hoa mà tôi đã đến thăm, lạ ghê, hay tại tôi ngốc quá! Thế là nó trở thành bạn thân tôi luôn. Hồi đó tôi nhỏ quá, lại hiền khô, toàn bị bọn cùng lớp chọc, tính tôi bây giờ cũng là do nó khổ tâm rèn luyện một thời. Nó tốt lắm, dù tôi có ra sao cũng bảo vệ tôi đến cùng, chỉ cần tôi đối với nó không thay đổi, nó sẽ bất chấp tất cả, tôi cũng vậy, thế nên chúng tôi mới là bạn thân, nhưng nếu mọi thứ cứ như vậy thì tốt quá, tôi với nó sẽ vẫn là bạn, mãi là bạn.....

"Hẹn ở chỗ cũ nha! Mày nhớ đến đó! Đừng có bỏ rơi tao, tao giận đấy!" , nó gọi điện cho tôi, chỉ nói mỗi như vậy rùi cúp cái rụp luôn! Nó lạ ghê cơ, tôi chưa kịp nói gì mà nó đã tự phán, giống hệt như ai đó trong một kí ức khác, lại một kí ức buồn...

"Nhóc đây nè! Mày đợi lâu chưa?", tôi vừa nói, vừa nằm dài ra trên nền hoa trắng, dễ chịu quá!

"Ừ tao ở đây suốt, đợi mày đó Nhóc! Chơi thổi hoa bồ công anh với tao.", nó cười, trông xinh ghê, sao nó với tôi lại khác nhau đến thế?

"Ôi trời, mày gọi tao ra đây để làm cái trò này à? Tao lại cứ tưởng bở! Hì hì, ngộ ghê!", tôi thở phào nó không sao, vẫn dễ ghét lắm!

Chúng tôi nghịch như hai đứa trẻ con, một năm trôi qua rồi mà vẫn vậy! Đông cũng về rồi, sẽ không còn hoa nữa. Tôi thổi bông hoa cuối, bông hoa nở muộn cũng là bông hoa đẹp nhất, nhưng nhìn nó bay đi xa, tôi lại thấy buồn, chạy theo bắt lại, nhưng không kịp nữa, những cánh hoa tỏa ra như nhưng bông tuyết tí hon, trắng xóa...Tôi thầm ước, mong hoa sẽ mang đi những ước mơ của chúng tôi đi khắp thế gian.

"Vài giờ nữa tao đi rùi! Mẹ tao kêu tao sang với anh tao! Xin lỗi nhá, chắc mày buồn lắm! Mình vẫn là bạn nha!", nó nắm chặt lấy bàn tay tôi, tôi cũng vậy, tôi sợ nó lại rời xa tôi, bay đi như cánh hoa bồ công anh, bay đi mãi...

"Mày... cũng định bỏ rơi Nhóc như Ngọc à! Bạn bè gì chứ, bỏ rơi nhau lại phía sau, tao không cần, không cần đâu...", tôi bị sốc, vừa nói vừa khóc, nước mắt chảy ròng ròng, tôi thả tay nó ra, rồi nắm chặt tay mình lại, chắc tôi muốn mình can đảm hơn...

"Mày không hiểu được đâu! Chúng ta khác nhau!", nó quay mặt đi, chắc nó đang khóc, tôi chỉ đoán vậy, chứ đầu óc tôi lúc đó đâu nghĩ được cái gì!

"Ừ, tao không hiểu nhưng mày hiểu chắc! Mày có biết mẹ của mày rất ghét tao nên lúc mày không ở bên cạnh, bác ý toàn mắng nhiếc tao, bố mẹ tao biết vậy, không cho tao chơi với mày, tao vẫn chịu đựng! Bạn bè tao ghen tị với mày, tao đi với mày chúng nó cũng ghét tao luôn, nếu không mày nghĩ sao mà bọn nó đối xử với tao vậy! Mày lúc nào cũng thế, đâu quan tâm tao nghĩ gì! Mày có hiểu không Như?", cảm xúc như muốn trào ra, tôi không thể kiềm chế được nữa.

"Sao mày không nói, tại sao mày lại không nói? Tao đâu có biết! Xin lỗi!", nó không chịu quay lại nhìn tôi, chỉ cúi xuống..., hoa bồ công anh vẫn dính đầy trên tay nó, nhưng không phải màu trắng, màu nâu, nâu thẫm, lạ quá!

"Mày khác tao? Ừ, mày sinh ra trong gia đình khá giả, còn nhà tao chỉ thuộc loại tầm thường, mày làm sao biết nhưng người như tao suy nghĩ gì? Mày đã vực tao dậy lúc tao bị người bạn thân nhất bỏ rơi, lúc tao đay đớn nhất, lúc tao gục ngã hoàn toàn ngay ở đây. Và cũng tại đây, trên cánh rừng bồ công anh này mày định để tao bị bỏ rơi thêm lần nữa sao Như?", tôi đã gục ngã hoàn toàn ở nơi mà tôi đã quyết định đứng dậy, ở nơi mà tôi cứ nghĩ sẽ đem lại kỉ niệm tốt đẹp hơn, nhưng có lẽ điều những gì tôi mong ước là quá xa vời chăng, hay tại hoa đã đánh rơi mất ước mơ của tôi mất rùi!

Nó không nói gì, tôi chạy đi, tay vẫn nắm chặt. Mưa! Mưa làm cánh bồ công anh trôi xuống khỏi người tôi như hi vọng vụt trôi đi mất. Về đến nhà, cũng là lúc tôi quỵ xuống. Bàn tay tôi đau quá! Tôi đưa tay lên nhìn, trong tay tôi vẫn còn một bông hoa ép khô và một mảnh giấy nâu. Máu, tay nó vẫn còn chảy máu sao, nhưng vết thương đó nó bảo đã khỏi rồi mà! Là máu trắng sao? Những gì trong tờ giấy là thật sao? Tôi cánh hoa bồ công anh ép khô lần cuối rồi chạy về phía nhà nó. Cánh cửa đã bị khóa rồi, vậy là nó đã đi, sang Mĩ chữa bệnh, muộn thật rồi! Tôi thật quá đáng! Như à, tao xin lỗi!

Mấy tháng sau, tôi nghe thoáng qua rằng nó đã khỏi bệnh, rồi ở Mĩ luôn. Vậy cũng tốt nó sẽ có một rừng bồ công anh mới và một người bạn mới, tốt hơn tôi. Giờ là lần cuối về đây rồi, tôi sẽ mạnh mẽ hơn, như hoa bồ công anh, nó sẵn sàng để những cánh hoa rời xa nó, đi tìm một nơi tốt đẹp hơn... Người ta nói bồ công anh tượng trưng cho tình yêu và sự lãng mạn, nhưng đối với tôi, nó là biểu tượng của tình bạn trong sáng, của sự hy sinh và ước mơ một thời của Nhóc và Như. Kết thúc tại đây thôi, tôi quay lưng lại, bước đi, Nhóc tạm biệt mày nhé, rừng bồ công anh!

"Nhóc, làm gì ở đây thế? Hai năm rùi, mày chỉ nhớ nơi này thôi à? Mày không nhớ tao sao, hay vẫn còn giận hả?"
.....







9361120.jpg
 
Top Bottom