[Văn 8] Đề thi hot đây !!!!

H

hien19970404

[TẶNG BẠN] TRỌN BỘ Bí kíp học tốt 08 môn
Chắc suất Đại học top - Giữ chỗ ngay!!

ĐĂNG BÀI NGAY để cùng trao đổi với các thành viên siêu nhiệt tình & dễ thương trên diễn đàn.

Có ý kiến cho rằng văn bản hịch tướng sĩ của trần quốc tuấn thể hiện lònh yêu nước nồng nàn dựa vào văn bản đã học hãy làm sáng tỏ ý kiến trên

Các bạn thấy đề văn này sao quá khó đúng không bọn tớ phải thi đề này đó hãy làm thử và đánh giá bản thân mình nhá chúc thành công:)>- @};-

Chú ý tiêu đề! [Văn 8] + tiêu đề!
 
Last edited by a moderator:
N

nhoc_bettyberry

Trần Quốc Tuấn là một vị tướng văn võ song toàn, người đã có công lớn trong 2 cuộc kháng chiến chống giặc Mông. Tên của ông luôn mãi được khắc sâu trong tâm trí mỗi người dân Việt Nam cùng với những trang sử vàng của dân tộc. Tác phẩm “Hịch tướng sĩ”-áng văn bất hủ được ông viết trước cuộc kháng chiến chống Nguyên-Mông lần II (1285) là lời hiệu triệu của toàn quân ra trận, nhưng cũng chất chứa một lòng yêu nước nồng nàn, thiết tha của vị Quốc công tiết chế này.
Trong suốt chiều dài lịch sử dựng nước và giữ nước của dân tộc ta, những trang sử hào hùng đã ghi lại biết bao tấm gương của các anh hùng, những vị lãnh đạo kiệt xuất. Họ đã cống hiến cả cuộc đời cho nền độc lập nước nhà… và Hưng Đạo Vương Trần Quốc Tuấn là một trong số những vị anh hùng như thế! Điểm nổi bật ở Ông là tấm lòng thiết tha yêu nước của Tấm lòng yêu nước của Trần Quốc Tuấn đã thể hiện cao độ khi ông tố cáo tội ác của quân thù bằng lời lẽ đanh thép. Với bản chất ngang tàng, hống hách, chúng không chỉ coi thường dân ta, mà còn sỉ nhục triều đình từ vua đến quan: “ngó thấy sứ giặc đi lại nghênh ngang ngoài đường, uốn lưỡi cú diều mà sỉ mắng triều đình, đem thân dê cho mà bắt nạn tể phụ”. Chúng ta càng căm tức bọn giặc hơn nữa khi chứng kiến hành động rất tàn bạo, tham lam, nhằm vơ vét của cải của nhân dân: “thác mệnh hốt tất liệt mà đòi ngọc lụa, để thỏa lòng tham không cùng, giả hiêu Vân Nam Vương mà thu bạc vàng, để vơ vét của kho có hạn.” Thật là một bọn cầm thú, chẵng khác nào dê, *** hổ đói, cú diều. Vậy mục đích của tác giả khi tố cáo tội ác của quân thù là khích lệ lòng căm thù giặc của tướng sĩ, của toàn dân và khơi gợi nỗi nhục mất nước của 1 dân tộc.
Trước nạn ngoại xâm, quốc gia dân tộc đang lâm nguy. Trần Quốc Tuấn không khỏi băn khoăn lo lắng, đến độ quên ăn, mất ngủ, xót xa như đứt từng khúc ruột. Nỗi lo lắng đó được ông bày tỏ với binh sĩ: “Ta thường đến bữa quên ăn, nữa đêm vỗ gối; ruột đau như cắt, nước mắt đầm đìa”. Nỗi niềm ấy được chuyển hóa, nâng lên thành niềm uất hận ngàn thâu, chứa chan trong lòng khi chưa rửa được nhục cho tổ quốc, quyết không đội trời chung với giặc: “xả thịt lột da, nuốt gan, uống máu quân thù.” Không chỉ căm thù giặc mà trần Quốc Tuấn còn nguyện hy sinh thân mình cho sự nghiệp đánh đuổi ngoại xâm, giành lại độc lập cho dân tộc: “dẫu cho trăm thân này phơi ngoài nội cỏ, nghìn xác này gói trong da ngựa, ta cũng vui lòng.” Trần Quốc Tuấn quả là một con người yêu nước thương dân, ông đúng là tấm gương sáng cho binh sĩ noi theo để mà biết hy sinh bản thân vì nước vì dân.
Một vị tướng tài ba, ngoài lòng yêu nước, họ còn phải biết yêu thương binh sĩ. Và Trần Quốc Tuấn đã hội tụ đủ những yếu tố đó. Ông luôn quan tâm, chia sẻ, xem binh sĩ như những người anh em khi xông pha trận mạc cũng như khi thái bình: “không có mặc thì ta cho cơm, không có ăn thì ta cho cơm, quan nhỏ thì ta thăng chức, lương ít thì ra cấp bổng, đi thủy thì cho thuyền, đi bộ thì ta cho ngựa”. Thật là cảm động thay cho tình sâu nghĩa nặng của ông đối với binh sĩ. Cũng chính nhờ tình cảm đó đã thắp lên ngọn lửa yêu nước trong lòng họ.
Yêu thương, lo lắng binh sĩ không đơn thuần chỉ là những lời khuyên nhủ nhẹ nhành mà là nghiêm khắc, quyết liệt phê phán những việc làm sai trái của họ: thờ ơ, bàng quan trước vận mệnh tổ quốc lâm nguy: “thấy nước nhục mà không biết lo, thấy chủ nhục mà không biết thẹn, làm tướng triều đình phải hầu quân giặc mà không biết tức”. Đó là những hành động hưởng lạc, ham vui, quên mất trách nhiệm của mình đối với vận mệnh tổ quốc: “lấy việc chọi gà làm vui đùa, lấy việc đánh bạc làm tiêu khiển, hoặc vui thú vườn ruộng, hoặc quyến luyến vợ con, hoặc lo làm giàu mà quên việc nước, hoặc ham săn bắn mà quên việc binh, hoặc thích uống rượu, hoặc mê ca hát.” Những lời giáo huấn của ông thật ý nghĩa, nó đã thức tỉnh biết bao binh lính lầm đường lạc lối trở về con đường đúng đắn, giúp họ nhận thức hơn về độc lập dân tộc. Và hơn hết là chỉ ra những việc cần làm đó là hãy đề cao cảnh giác, đoàn kết với nhau trước nguy cơ bị nước ngoài lăm le bờ cõi, đặc biệt hãy chăm học “Binh thư yếu lược” do chính trần Quốc Tuấn biên soạn cũng là một cách rèn luyện để chiến thắng quân thù
Toàn bộ văn bản “Hịch tướng sĩ” của Trần Quốc Tuấn đã chứng minh được một điều rằng: ông là một vị tướng kiệt suất tài ba, không những giỏi về quân sự mà còn văn chương xuất chúng, mấy ai sánh được. Ngoài ra ông còn thấm đẫm một niềm thương dân sâu sắc, là tiêu biểu cho lòng yêu nước lúc bấy giờ. Tác phẩm này của ông xứng đáng là một ánh thiên cổ hùng văn trong nền văn học nước nhà. Tên tuổi của Ông đã gắn liền với những chiến công hiển hách của dân tộc.
 
K

kiss.baby97

Trần Quốc Tuấn sinh năm 1231?- 1300, là con của An Sinh Vương Trần Liễu, tước Hưng Đạo Vương. Năm 1257, lần đầu tiên quân Mông Cổ đem quân sang đánh nước ta, ông đã được cử cầm quân trấn giữ phía Bắc. Hai lần sau, năm 1285 và 1287, quân Mông- Nguyên lại đem binh sang xâm lược nước ta, ông được của làm Tiết chế thống lĩnh các đạo quân và đã đem thắng lợi vẻ vang về cho dân tộc. Không những thế, ông còn viết ra văn bản "Hịch tướng sĩ " để thức tỉnh tinh thần yêu nước và lòng căm thù giặc, đồng thời khích lệ tướng sĩ học tập binh thư yếu lược, chăm chỉ tập luyên võ nghệ để quyết chiến quyết thắng kẻ thù xâm lược.
Ở phần đầu, ông nêu lên những tấm gương anh hùng nghĩa sĩ trong sử sách như Kỉ Tín, Do Vu, Dự Nhượng, Thân Khoái, Cảo Khanh để cho thấy tinh thần trung nghĩa, hi sinh vì nước và ý chí lập công danh của tướng sĩ. Mặt khác, điều đó cũng thể hiện cách nhiknf của Trần Quốc Tuấn: không cần phải phân biệt dân tộc, tất cả những người trung nghĩa dám xả thân vì nước đều đáng ca ngợi.
Tiếp theo, Trần Quốc Tuấn bày tỏ nỗi lòng của mình: "Ta thường tới bữa quên ăn; nửa đêm vỗ gối; ruột đau như cắt; nước mắt đầm đìa; chỉ căm tức chưa xả thịt lột da; nuốt gan uống máu quân thù." Đoạn văn như trào ra từ trái tim yêu nước, đau xót, căm thù đến quên ăn, quên ngủ, trở thành nỗi ám ảnh thường trực của ngày cũng như đêm. Chưa hết đâu, những tội ác của quân giặc còn được thể hiện qua hình động thực tế và bằng những hình ảnh ẩn dụ như chỉ sứ giặc là "lưỡi cú diều", "thân dê chó", "hổ đói". Đặt những hình ảnh đó trong thế tương quan "lưỡi cú diều"- "sỉ mắng triều đình"; "thân dê chó"- "bắt nạt tể phụ",qua đó tác giả đã chỉ ra nỗi nhục quốc thể bị chà đạp, đánh vào lòng tự ái dân tộc và khơi sâu nỗi lòng căm thù giặc ở các tướng sĩ.
Cuối cùng, ông phê phán thái độ thờ ơ của các tướng sĩ: "không biết lo", "không biết thẹn", "không biết tức", "không biết căm". Có khi là cách nói mỉa mai, chế giễu: "cựa gà trống không thể đâm thủng áo giáp của giặc", "mẹo cờ bạc không thể dùng làm mưu lược nhà binh", "chén rượu ngon hok thể làm cho giặc say chết", "tiếng hát hay không thể làm cho giặc điếc tai". Cách phê phán đó đã đánh vào lòng tự trọng của các tướng sĩ làm cho họ thức tỉnh.
Sau khi phê phán những hành động sai trái của các tướng sĩ, ông đã chỉ ra những việc họ nên làm đó là nâng cao tinh thần cảnh giác, tinh cực chăm lo tập dượt cung tên và luyện tập võ nghệ để sau này trở thành những người tài giỏi giúp nước, giúp nhà.
Qua toàn bộ văn bản "Hịch tướng sĩ" đã cho ta thấy lòng yêu nước nồng nàn và sự căm thù giặc đến tận sương tuỷ của Trần Quốc Tuấn và binh lính. Ngoài ra tác phẩm của ông thật xứng đáng là một áng văn chính luận xuất sắc, có sự kết hợp giữa lập luận chặt chẽ, sắc bén với lời văn giàu cảm xúc, có sức lôi cuốn mạnh mẽ.
 
Top Bottom