[Văn 8] Bài viết số 2

L

legendtk84

[TẶNG BẠN] TRỌN BỘ Bí kíp học tốt 08 môn
Chắc suất Đại học top - Giữ chỗ ngay!!

ĐĂNG BÀI NGAY để cùng trao đổi với các thành viên siêu nhiệt tình & dễ thương trên diễn đàn.

đề : nếu là người được chứng kiến cảnh lão hạc kể chuyện bán con chó vàng với ông giáo thì em sẽ kể lại chuyện đó như thế nào?
giúp em với :(:(:(


Chú ý không dùng màu đỏ :)
Chú ý tiêu đề [Văn 8] + Nội dung
 
Last edited by a moderator:
T

tieuyetdethuong1

Năm nay tôi đã ngoài bảy mươi tuổi, nhưng mỗi lần nghe đứa cháu nội hỏi về chuyện xưa khi minh còn nhỏ được chứng kiến ngày giặc Pháp đô hộ và câu chuyện Lão Hạc trong sách giáo khoa Ngữ văn 8 cháu học là có thật không, thì lòng tôi lại trào lên bao cảm xúc với kỷ niệm về người hàng xóm già. Đó chính là nhân vật lão Hạc trong truyện ngắn của Nam Cao. Ký ức sâu đậm về lần ông lão kể chuyện bán chó cho thầy Thứ của tôi cứ hiện lên mồn một.
Ngày ấy tôi mới lên mười, xã hội hỗn loạn, nay thấy đánh nhau chỗ này, mai thấy Tây đi càn chỗ kia. Thầy giáo Thứ đang dậy chúng tôi lớp đệ nhị ở trường làng bên, phải cho đám trò nghỉ. Tôi không biết vì sao, chỉ thấy người ta láo pháo đồn rằng thầy tôi ghét Tây, ngán cảnh chúng dòm ngó trường lớp nên cho chúng tôi nghỉ.
Ngày ngày thầy vẫn sang nhà lão Hạc trò chuyện với ông cụ. Tôi ở gần hay sang qua lại cùng thầy lúc giúp lão dọn nhà, lúc đùa nghịch với con chó Vàng. Không ngờ những chuyện thật về lão Hạc lại được thầy giáo tôi viết thành câu chuyện cảm động đến thế. Cái cảnh lão Hạc kể với thầy tôi về chuyện bán chó là lúc tôi chứng kiến tất cả.
Chả là hôm ấy, tôi đang giúp thầy nhặt đống khoai và lân la hỏi thầy về mấy chữ Hán khó hiểu. Thầy đang giảng cho tôi thì thây lão Hạc tiến vào. Cái dáng điệu gầy gò của lão, hôm nay trông buồn thảm quá. Vừa nhìn thấy thầy Thứ, lão đã báo ngay:
Cậu Vàng đi đời rồi, ông giáo ạ!
Cụ bán rồi?
Bán rồi! Họ vừa bắt xong.
Lão Hạc cố làm ra vẻ vui vẻ nhưng tôi thấy lão cười như mếu và đôi mắt ẩng ậng nước. Thầy tôi chắc cũng ái ngại cho lão nên chỉ ôm đôi bờ vai lão vỗ nhẹ như đồng cảm. Tôi thấy đôi mắt của thầy Thứ cũng như muốn khóc. Thầy hỏi lão Hạc:
Thế nó cho bắt à?
Mặt lão đột nhiên co rúm lại. Những nếp nhăn xô lại với nhau ép cho nước mắt chảy ra. Cái đầu lão nghẹo về một bên và cái miệng móm mém của lão mếu như con nít. Lão hu hu khóc...
********... Ông giáo ơi!... Nó có biết gì đâu! Nó thấy tôi gọi thì chạy ngay về vẫy đuôi mừng. Tôi cho nó ăn cơm. Nó đang ăn thì thằng Mục nấp trong nhà, ngay đằng sau nó, tóm lấy, hai cẳng sau nó dốc ngược nó lên. Cứ thế là thằng Mục và thằng Xiên, hai thằng chỉ loay hoay một lúc đã trói chặt cả bốn chân nó lại. Bây giờ cu cậu mới biết là cu cậu chết!... Này! ông giáo ạ! Cái giống nó cũng khôn! Nó cứ năm im như trách tôi, nó kêu ư ử, nhìn tôi như muốn bảo rằng "A! Lão già tệ lắm! Tôi ăn ở với lão như thế mà lão đối xử với tôi như thế này à?". Thì ra tôi già bằng này tuổi đầu rồi còn đánh lừa một con chó, nó không ngờ tôi nỡ tâm lừa nó!
Thầy Thứ lại an ủi lão:
Cụ cứ tưởng thế chứ nó chẳng hiểu gì đâu! Vả lại ai nuôi chó mà chả bán hay giết thịt! Ta giết nó chính là ta hoá kiếp cho nó đấy. Hoá kiếp để cho nó làm kiếp khác.
Lão Hạc chua chát bảo:
Ông giáo nói phải! Kiếp con chó là kiếp khổ thì ta hoá kiếp cho nó để nó làm kiếp người, may ra nó sung sướng hơn một chút... Kiếp người như tôi chẳng hạn!...
Câu nói của lão làm tôi bùi ngùi, thầy Thứ hạ giọng:
Kiếp ai cũng thế thôi, cụ ạ! Cụ tưởng tôi sung sướng hơn chăng?
Thế thì không biết nếu kiếp người cũng khổ nốt thì ta nên làm kiếp gì cho thật sướng?
Lão cười và ho sòng sọc. Thầy tôi nắm lấy cái vai gầy của lão, ôn tồn bảo:
Chẳng kiếp gì sung sướng thật, nhưng có cái này là sung sướng: Bây giờ cụ ngồi xuống phản chơi, tôi đi luộc mấy củ khoai lang, nấu môt ấm nước chè tươi thật đặc, ông con mình ăn khoai, uống nước chè, rồi hút thuốc lào... thế là sung sướng.
Vâng! Ông lão dậy phải! Đối với chúng mình thì thế là sung sướng
Lão nói xong lại cười đưa đà. Tiếng cười gượng nhưng nghe đã hiền hậu lại, thấy vậy tôi te tái đứng lên:
Thầy để con đi luộc khoai thầy nhé. Ừ, luộc giúp thầy, nhặt những củ to ấy, để thầy pha nước mời ông xơi thầy tôi nhắc nhở.
Nói đùa thế chứ ông giáo cho để khi khác... Lão Hạc ngần ngại.
Việc gì còn phải chờ khi khác... Không bao giờ nên hoãn sự sung sướng lại, cụ cứ ngồi xuống đây.
Tôi đi luộc khoai. Thầy Thứ và lão Hạc ngồi nói chuyện lâu lắm, thầy tôi là người nhiều chữ nghĩa, hiểu biết và thương người nên có chuyện gì lão Hạc cũng tâm sự và sẻ chia.
Vừa luộc khoai, tôi vừa nghĩ về lão Hạc nhiều lắm. Tôi thương lão, con người già cả cô đơn nhưng ai cũng quý lão bởi lão sống lương thiện và nhân hậu. Tôi biết lão quý con Vàng của mình lắm vì nó là kỷ vật của anh con trai lão để lại mà. Tôi hiểu vì bần cùng lão mới làm như vậy.
Đã 60 năm, đất nước đổi thay chế độ, lão Hạc không còn, cuộc sống của người nông dân ngày nay đã khác. Nhưng hình ảnh lão Hạc đau đớn vì bán con chó cứ ám ảnh tôi mãi. Đó là kỷ niệm một thời khổ đau của đất nước mà người nông dân phải chịu nhiều cơ cực nhất. Nhưng chính trong hoàn cảnh đó tôi hiểu hơn về họ, về tình yêu thương chia sẻ của người thầy giáo tôi với những con người khốn khổ, về nhân cách và vẻ đẹp của người nông dân.
Trích: Loigiaihay.com
http://loigiaihay.com/neu-la-nguoi-...i-lai-cau-chuyen-do-nhu-the-nao-c35a2120.html
 
T

tieuyetdethuong1

Nắng đang bắt đầu yếu dần. Những giọt nắng cuối cùng cũng đãthi nhau chạy về cuối chân trời. Bỗng bước ra từ ánh chiều nhập nhoạng một bóng người dáng gầy gò, thất thểu. Một cái bóng đen đổ dài trên mặt đất. À! Đích thị là lão Hạc rồi. Tôi còn lạ gì cái bóng dáng ấy.Chắc hẳn lão định ghé nhà tôi để trò chuyện với cha tôi. Chả là cha tôi là ông giáo trong làng nên lão cũng quí cha tôi lắm.

Qủa đúng như tôi dự đoán, lão đã rẽ vào ngõ nhà tôi. Càng lại gần, tôi thấy lão tàn tạ quá! Bộ quần áo nâu đã bạc phếch từ bao giờ. Tôi khẽ chào lão và lẳng lặng vào gọi cha. Vừa thấy cha tôi, lão liền báo ngay: ''Cậu Vàng đi đời rồi, ông giáo ạ.''. Cha tôi bèn hỏi lại: ''Cụ bán rồi?" Lão Hạc trả lời: ''Bán rồi! Họ vừa bắt xong.'' Dứt lời, một cơn gió lạ thổi đến. Dó phải chăng là cơn gió của sự đau buồn, thương tiếc khi mất đi người bạn thân thiết, tri kỉ? Lão cười như mếu. Cái bóng đen chập chờn trong ánh sáng heo hắt của đèn dầu rung lên nhè nhẹ. Lão khóc rồi. Đôi mắt thâm quầng của lão Hạc ầng ậng nước. Như để an ủi Lão, cha tôi hỏi bâng quơ: ''Thế nó cho bắt à?'' Câu hỏi đó làm mặt lão Hạc đột nhiên co rúm lại. Những nếp nhăn xô lại ép nước mắt chảy ra. Cái đầu nghoẹo sang một bên và cái miệng móm mém của lão hu hu khóc. Vừa khóc, lão vừa kể việc đã trót lừa cậu Vàng như thế nào. Lão gọi nó về ăn, đang ăn thì hai kẻ mua chó đã túm cẳng và trói chặt. Gương mặt đầm đìa nước mắt. Cha tôi cúi mặt lắng nghe, vẻ ngậm ngùi. Ôi! Khốn khổ thay cho lão! Cả đời trong sạch, lương thiện là thế mà khi đến cái tuổi như lá vàng trước gió rồi mà còn trót lừa một con chó - kỉ vật mà con trai lão để lại trước đi khi phu đồn điền. Cha tôi ra sức an ủi lão:'' Biết đâu mình làm như vậy là hóa kiếp cho nó để sau này sung sướng hơn như kiếp người chẳng hạn.'' Ôi! Cha nhầm rồi. Cái kiếp người trong cuộc sống đầy nhơ bẩn thì nhục hơn cả một con chó. Những người bất lương thì tiền bạc đầy nhà, ngang nhiên đè đầu cưỡi cổ người khác. Còn những người nghèo, nếu không biến đổi lương tâm, sống vào những nghề như thằng Mục, thằng Xiên, giết những sinh linh bé nhỏ để kiếm tiền thì cũng sẽ như cha tôi, phải bán đi những gì quí giá nhất. Số ít còn lại như lão Hạc, trải qua một cuộc đời sóng gió, khổ cực và rồi khi sức tàn lực kiệt sẽ âm thầm chuẩn bị cho mình một cuộc ra đi. Lão Hạc cười chua chát. Tiếng cười của lão như xé nát tim tôi. Chẳng biết khi nào áo tôi đã ướt đẫm. Tiếng cha tôi và lão Hạc vẫn vang lên nhưng giờ tai tôi đã ù đi. Đôi mắt trở nên nặng trịch và giấc mơ tràn về trong sự bất an.

Đêm đã khuya. Đất trời đã tối sầm lại. lão Hạc ra về. Bóng tối như nuốt gọn cả không gian xung quanh. Con đường trở về nhà lão Hạc trở nên tối tăm và lạnh lẽo. Còn lão thì cứ chìm dần vào màn đêm đen đặc. Phía cuối con đường như thấp thoáng bóng cậu Vàng đang đợi lão...


Nguồn
Zing Blog
 
Top Bottom