{ văn 8 } bài tlv số 6

L

loi_96

[TẶNG BẠN] TRỌN BỘ Bí kíp học tốt 08 môn
Chắc suất Đại học top - Giữ chỗ ngay!!

ĐĂNG BÀI NGAY để cùng trao đổi với các thành viên siêu nhiệt tình & dễ thương trên diễn đàn.

Giúp mình với các bạn:
Đề 1:Từ bài Bàn luận về phép học của La Sơn Phu Tử Nguyễn Thiếp, hãy nêu suy nghĩ về mối quan hệ giữa " học" "hành".
Đề 2:Câu nói của M. Go-rơ-ki " Hãy yêu sách, nó là nguồn kiến thức, chỉ có kiến thức mới là con đường sống" . gợi cho em suy nghĩ gì ?
Đề 3: Dựa vào các văn bản Chiếu dời đô Hịch tướng sĩ, hãy nêu lên suy nghĩ của em về vai trò của những người lãnh đạo anh minh như Lí Công UẩnTrần Quốc Tuấn đối với vận mệnh đất nước.
thank vì các bạn giúp đỡ
:D

=> chú ý tiêu đề cần có { văn 8 } trên đầu mỗi pic ! đã sửa

kira_lawliet !
 
Last edited by a moderator:
D

dangthituanh

:)>-đây là của đề số 2:)>-
Gorki là một nhà văn lớn.Tác phẩm của ông được bạn đọc khắp nơi trên toàn thế giới thưởng thức một cách say mê. Nhưng để có được thành công như thế, nhà văn vĩ đại người Nga đã phải bỏ ra cả cuộc đời mình để đọc và đọc miệt mài. Cuộc đời Gorki là một tấm gương lớn về khát khao tự học. Nhà văn đã đúc kết kinh nghiệm cả một đời đọc sách của mình để khuyên nhủ chúng ta: "Hãy yêu sách, nó là nguồn kiến thức, chỉ có kiến thức mới là con đường sống".;)
Trong cuộc sống nhộn nhịp hôm nay, có ko biét bao nhiêu điều hấp dẫn cuốn hút và say mê tuổi trẻ. Nhiều bạn trong số chúng ta coi chuyện đọc sách là một đam mê xưa cũ lắm rồi. Các bạn cứ thế dán mắt hàng giờ trên máy tính. Dẫu biết rằng máy tính là một phương tiện truyền thông hiện đại hữu ích và vô cùng thuận lợi. Thế nhưng thử hỏi có được bao nhiêu người trong số chúng ta ý thức được rằng việc máy tính để sử dụng cho học hành. Vì thế mà càng ngẫm ta lại càng thấy câu nói của Gorki ý nghĩa vô cùng.@-)
Chắc chằng cần phải giải thích nhiều, chúng ta cũng biết sách quan trọng thế nào đối với việc học của chúng ta. Nhưng để có được miềm đam mê thực sự, đầu tiên bạn phải "yêu" chính những quyển sách củamình.Hãy đọc sách nhưng bạn phải nâng niu nó, trân trọng nó bởi bạn ko thể tìm thấy ở đâu người bạn trung thành và tận tuỵ như những cuốn sách của mình. Những cuốn sách luôn là những người bạn tốt vậy tại sao chúng ta ko thể lịch sự hơn!|-)
Dúng như lời nói của Gorki, sach1 luôn là "nguồn kiến thức" phong phú và bất tận. Cả thế giới với hàng nghìn năm phát triển cùng với một bể kiến thức mênh mông vô tận của nó đều được lưu giữ ở đây. Ngày nay, khi công nghệ in phát triển, bạn có thể dễ dàng tìm được cuốn sách mình cần: một cuốn sách mở rộng hay chuyên sâu, của VN hay của nc ngoài... đọc sách ko phải là cách nhanh nhất để tiếp thu tri thức nhưng nếu bạn muốn bắt đầu từ những gì cơ bản, chậm chạp và chắc chắn thì bạn hãy làm quen với sách. Sách mở ra cho chúng ta bát ngát những chân trời tri thức. ở đó có những điều mới mẻ, có những điều bổ ích, có niềm vui, có nỗi buồn, có những hứng thú say mê hay những că dận để yêu thương cho sâu sắc...Mỗi lần đọc sách tôi lại được đi khắp đó đây, đưộc gặp bao nhiêu cuộc đời, lại được ngắm bao nhiêu cảnh đẹp. Cứ thế ko biết tự lúc nào, kho tàng kiến thức về thế giới trong tôi ngày một đầy thêm.@};-
Càng lớn khôn, tôi càng chắc chắn rằng: dù ở bất cứ đâu và bất cứ thời nào thì cũng ko có "con đường sống" nào vinh quang hơn sống bằng"kiến thức". Kiến thức, chứ ko phải cái gì khác, sẽ là hành trang lớn nhất để chúng ta bước vào đời.Bởi người ta có thể giàu sang hay rất tầm thường, vĩ đại hay nhỏ bé nhưng ai cũng sẽ phải có mợt việc gì đó đế làm. Và tất nhiên muốn làm được và làm tốt công việc của mình chúng ta phãi học, phải tích luỹ để rồi trải nghiệm. Tất cả, những cái đó đều dùng đến nguồn kiến thức của chúng ta. Và chúng ta thì lại thừa biết và thừa hiểu, kiến thức chẵng bao giờ ntu75 đến với ai.:p
Dể có một cuộc sống hạnh phúc, đàng hoàng,chúng ta ai cũng cần chuẩn bị cho mình 1 hành trang chắc chắn. Hành trang ấy chính là tri thức of loài người. Tri thức cao rộng và lớn lao nhưng sách sẽ giúp ta làm cho ngắn lại. Bởi thế, chúng ta "Hãy yêu sách, nó là nguồn kiến thức, chỉ có kiến thức mới là con đường sống".:-SS
 
D

dangthituanh

Còn đây là đề số 1 nè:D:eek::confused:
Bàn luận về phép học là đoạn trích rút ra từ bài tấu mà Ngyuễn Thiếp trình hoàng đế Quang Trung thág 8 - 1791. Bài tấu là tâm huyết của La Sơn Phu Tử đối với việc chấn hưng nền giáo dục (GD)nc nhà. Trong đoạn Bàn luận về phép học nhiều vấn đề liên quan đến giáo dục đã đc Nguyễn Thiếp đặt ra và giải quyết. Trong đó mối quan hệ giữa học và hành cũng đc nhìn nhận dưới quan điểm của nhà văn.
Bàn luận về phép học là bài luận ngắn mà sắc sảo. Những vấn đề đặt ra đều được tác giả giải thích tuờng tận,ngọn ngành thậm chí nhiều chỗ ý thức rất sâu xa.Đoạn văn tuy ngắn nhưng vẫn chia thành 3 phần rõ rệt.
Mở đầu, Nguyễn Thiếp nhắc lại câu cổ ngư Trung Hoa: "Ngọc ko mài ko thành đồ vật; @};-người ko học, ko biết rõ đạo". Như vậy cái đích của việc học,theo Nguyễn Thiếp là để "biết rõ đạo",biết rõ"lẽ đối xử hằng ngày". Cái "lẽ đối xử hằng ngày"của Nguyễn Thiếp chính là nói đến khả năng vận dụng những gì đã học vào đời sống. Thế nhưng ở thời đại ấy, tác giả rất đau lòng vì "người ta đua nhau lối học hình thức hòng cầu danh lợi". Lối học ấy phá tan những nề nếp cũ, phá tan hết những thang bậc cần phải có của "tam cương, ngũ thường". Và thế mà chuyện " nc mất, nhà tan "đều do những điều tệ hại đó gây nên.@-):|
Phần thứ 2 là phần tác giả bàn đến phương pháp học tập. Về nội dung, bài tấu cho thấy quan niệm of tác giả ko có điều gì mới mẻ. Đó vẫn chỉ là nội dung nặng về lý thuyết sách vở, ít liên quan đến khoa học và càng ít có ý nghĩa hơn trong công cuộc cải tổ nền kinh tế xã hội cho thời đại bấy giờ. Thế nhưng khi bàn đến pp học tập, ý kiến of La Sơn Phu Tử tiên sinh lại có nhiều tiến bộ rất đáng trọng, rất đáng hoan nghênh.Học theo tác giả trước hết fải diễn ra tại các phủ, các huyện,fải " tiện đâu tiện đấy mà đi học". Lời bàn của Nguyễn Thiếp đúng đắn và xác đáng bởi làm như vậy vừa tránh được những tốn kém ko cần thiết, lại tránh đc nạn mua chuộc và fân biệt đẳng cấp trong chuyện học hành. Học fải rộng như ng rồi "tóm lược cho gọn" để " theo điều học mà làm". Nghĩa là "học fải đi đôi với hành", học fải mang lại những điều ích lợi cho cuộc sống.|-)=((
Lời bàn of Nguyễn Thiếp là đúng đắn vì thế mà những mong ước cao đẹp và rất chân thành of ông cũng có điều kiện để mà trở thành hiện thực. Bời nếu làm đc điều ấy thì " Kẻ nhân tài mới đuợc lập công, nhà nuớc nhờ thế mà vững yên. Đó mới thực là cái đạo ngày nay có quan hệ với lòng nguời."o-+o-+
Như vậy, trong "phép học", Nguyễn Thiếp rất trọng ở việc vận dụng những cái đã học đuợc vào thực tế từ đó mà làm đẹp cho mõi con nguời và làm đẹp quóc gia. Tư tưởng of ông bắt đầu lä rõ những ý định về việc cải cách GD, cải cách pp học tập cho các nho sinh sĩ tử trong thời đại of ông.b-(
Nguyễn Thiếp là mät nhân cách lớn,là 1 tài năng đáng quý of thời đại ông. Rất tiếc những tư tưởng tiến bọ of ông về xã hội cũng như về GD lại ko có điều kiện để thực hành.
Tuy nhiên, cho đến tận hôm nay chúng ta vẫn nể phục và nguỡng mọ ông.Bởi những tư tưởng tiến bọ of ông có ích rất nhiều cho nền GD và cho sự nghiệp tròng nguời.@};-@};-
 
H

happy_happy_96

sao mình thấy phần mở bài của bạn cứ như nằm trong phân thân bài ấy??? ://
 
L

luchia

Lịch sử 4000 năm dựng nước và giữ nước của dân tộc Việt Nam luôn gắn liền với tên tuổi của những người anh hùng dân tộc vĩ đại . Tài năng kiệt xuất và đức độ cao cả của họ đã có ảnh hướng quyết định đến vận mệnh đất nước . Đọc lại áng văn “ Chiếu dời đô “ của Lí Công Uẩn và bản hùng văn bất hủ muôn đời “ Hịch tướng sĩ “ của Trần Quốc Tuấn , chúng ta thấy sáng ngời nhân cách và hành động vì dân vì nước của họ . Qua đó , chúng ta hiểu rõ vai trò của người lãnh đạo anh minh có ý nghĩa vô cùng to lớn trong trường kì phát triển của dân tộc .

Lý Công Uẩn và Trần Quốc Tuấn ,một người có công khai quốc ,một người có công đưa đất nước thoát khỏi cảnh tan tóc nguy nan.Và qua hai tác phẩm nổi tiếng của các vị trên là " Chiếu dời đô" và "Hịch Tướng Sĩ" ta càng thấy được nỗi lòng tha thiết đối với quê hương đất nước và cũng là tầm nhìn sáng suốt của hai vị lãnh đạo anh minh ấy.Tuy nhiên, sự anh minh của Lý Công Uẩn và Trần Quốc Tuấn không chỉ dừng lại ở cái chí "lo trước nỗi lo của thiên hạ, vui sau niềm vui của thiên hạ". Mà còn hơn thế nữa nó biểu hiện cụ thể qua những sách lược và chiến lược rõ ràng. Hịch Tướng Sĩ ,vì thế mà có một giọng giục giã,hùng hồn.Dẫn chứng và lý lẽ được tác giả đưa ra chặt chẽ ,rắn rỏi và thuyết phục. Những câu văn của Hịch Tướng Sĩ cuốn hút và lay động tạo ra sự khích lệ và cỗ vũ to lớn tinh thần quân sĩ .Nó tiếp thêm sức lực tăng cường ý chí ,nâng cao niềm tin và khí phách cho toàn thể ba quân. Có làm được điều ấy ,vị tướng quân mới tạm yên lòng để dồn hết tâm lực,sẵn sàng chờ đón một trận thư hùng quyết chiến quyết thắng với bè lũ Nguyên-Mông. Khác với Hịch Tướng Sĩ,một tác phẩm chính luận được ra đời trong thời chiến,bài Chiếu Dời Đô của LÝ Công Uẩn lại là một cái nhìn sáng suốt và bền vững cho thời bình .Bài Chiếu Dời Đô cũng tỏ ra sắc sảo.Những phân tích của vị hoàng đế ngắn gọn ,chính xác và thuyết phục.Văn phong cuốn hút giục giã và đầy kêu gọi bởi sự kết hợp chặt chẽ giữa những chân lý của thời đại với tâm huyết và tài trí của nhà vua.

Cả Chiếu Dời Đô và Hịch Tướng Sĩ đều là những sách lược có tính chất quyết định đến vận số của quốc gia.Nó vừa là tâm huyết vừa là tài năng kiệt xuất của hai vị anh hùng.Ngày nay khi chúng ta nhìn lại và đánh giá,chắc chắn chúng ta khó có thể hiểu hết được tính chất nóng hổi và ý nghĩa sống còn của hai tác phẩm chính luận này đối với vận mệnh đất nước ,non sông.Thế nhưng vai trò của LÍ Công Uẩn và Trần Quốc Tuấn lớn lao kì vĩ thế nào ,đó là điều đã được lịch sử phát triển dân tộc hàng trăm năm nay đánh giá ,ghi nhận và tôn vinh.
Việt Nam chúng ta là nước truyền thống đấu tranh dựng nước và cứu nước , trải qua hàng ngàn năm, nước Việt Nam đã xuất hiện những vị vua , vị tướng lỗi lạc tài ba , anh minh như Lí Công Uẩn, Trần Quốc Tuấn trong bài chiếu dời đô, hịch tướng sĩ.

Một trong những vị vua tài giỏi , lỗi lạc của đất nước đó là Lí Công Uẩn , ông là người đầu tiên lập nên triều đại nhà Lý ở nước ta . Ông là người thông minh, nhân ái , yêu nước thương dân , có chí lớn và lập được nhiều chiến công . Lí Công Uẩn luôn mong muốn đất nước được thịnh trị, nhân dân được ấm no, hạnh phúc . Chính vì thế , ông nhận thấy Hoa Lư không còn phù hợp với hoàn cảnh đất nước lúc bấy giờ . Vì ông muốn đóng đô ở nơi trung tâm , mưu toan nghiệp lớn, tính kế muộn đời cho con cháu nên ông đã ban bố chiếu dời đô vào năm 1010 để “trên vâng mệnh trời dưới theo ý dân ”

Việc định đô lập nước là 1 vấn đề trọng đại phần nào tới tương lai đất nước
Dời đô là khát vọng mong muốn của Lí Công Uẩn , của nhân dân, của lịch sử dân tộc . Muốn vậy, việc dời đô là phải tìm một nơi trung tâm của trời đất , địa thế rồng cuộn hổ ngồi. Lí Công Uẩn tâm đắc nói tới cái nơi tiện hướng nhìn sông dựa núi, nơi đấy không phải là Hoa Lư chật hẹp, mà là một nơi địa thế rộng,bằng , đất đai cao thoáng. Một nơi thuận lợi về tất cả mọi mặt thì nhân dân được ấm no, thanh bình, việc dời đô đã hợp với thiên thời địa lợi nhân hòa .

Dời đô ra Thăng Long là một bước ngoặc rất lớn . Nó đánh dấu sự trưởng thành của dân tộc đại Việt . Kinh đô Thăng Long quả là cái nôi lập đế nghiệp cho muôn đời là nơi để cho sơn hà xã tắc được bền vững muôn đời

Tiếp đến là vị tướng Trần Quốc Tuấn , với Lí Công Uẩn là một vị vua anh minh, thương dân thì Trần Quốc Tuấn là một vị tướng giỏi, tài ba biết lấy những suy nghĩ, việc làm của mình để khơi dậy lòng yêu nước của các tướng sĩ . Trần Quốc Tuấn tức Trần Hưng Đạo , ông là một vị tướng kiệt xuất của dân tộc biết nhìn xa trông rộng, ông đã nhận biết được âm mưu xâm lược của kẻ thù .

Trần Quốc Tuấn luôn luôn khâm phục những bậc nghĩa sĩ trung thần đã xả thân vì đất nước, vì nhân dân . Ông mượn những tấm gương đó dí nói lên tình hình đất nước ta lúc bấy giờ đang bị giặc Nguyên mông lăm le xâm chiếm thì rất cần những tấm gương hi sinh vì nước để bảo vệ từng tấc đất cho nhân dân . Ông tố cáo tội ác của kẻ thù với mọi nhân dân, với triều đình ngó thấy sứ giặc đi lại nghênh ngang ngoài đường, uốn lưỡi diều mà sỉ mắng triều đình, ông tỏ rõ chúng là thân dê chó, hổ đói . Ngày ngày nhìn sứ giặc làm nhục triều đình Trần Quốc Tuấn ruột đau như cắt nước mắt đầm đìa và ông sẵn sàng xẻ thịt lột da nuốt gan uống máu quân thù dẫu cho thân mình phải phơi ngoài nơi cỏ, nghìn xác này gói trong da ngựa , ông cũng cảm thấy vui lòng .

Đứng trước tình cảnh đất nước ngàn cân treo sợi tóc , Trần Quốc Tuấn phê phán nghiêm khắc những lối sống hưởng lạc nhưng ông cũng tỏ rõ sự quân tâm đến các tướng sĩ , ông cho họ ăn mặc, xe cộ , thuyền ….. sự quan tâm đó sẽ thắt chặt tình cảm giữa chư và tướng . Nếu các tướng sĩ không nghe theo lời thần chư thì hiểm họa trước mắt thật đau xót : “Lúc bấy giờ, ta cùng các ngươi sẽ bị bắt , đau xót biết cừng nào ”

Ông đã chọn thảo cuốn binh thư yếu lược để các tướng sĩ học theo từ bỏ lối sống xa hoa , chuyên chăm vào việc rèn luyện võ nghệ để mọi người giỏi như Bàng Mông nhà nhà đều là Hậu Nghệ để có thể chiến thắng được kẻ thù xâm lược. Thật hả hê khi chúng ta chiến thắng được quân thù , chưa đánh giặc nhưng Trần Quốc Tuấn đã ca khúc khải hoàn chiến thắng “chẳng những thân ta kiếp này đắc chí mà đến các người trăm năm về sau tiếng vẫn lưu truyền ”. Lời tâm sự của Trần Quốc Tuấn với các tướng sĩ thật chân thành khiến các tướng sĩ một lòng khâm phục vị tướng tài vì xã tắc mà dám hi sinh , dám chiến đấu .

Lí Công Uẩn và Trần Quốc Tuấn đều yêu nước sâu sắc, thương dân , lo lắng cho vận mệnh đất nước . Tuy các ông đã mất , nhưng những điều răn dạy vẫn được con cháu đời nya phát huy, và em cũng tự hào khi được học dưới mái trường mang tên một vị vua Lê Lợi .
 
T

tuanh02

ĐÂY LÀ BÀI CỦA MÌNH CÁC BẠN THAM KHẢO NHÉ !
LA SƠN PHU TỬ NGUYỄN THIẾP là một quan dưới triều LÊ và triều TÂY SƠN nhưng ông đã có nhưng tư tưởng tiến bộ trong phong trào cải cách phong trào học tập đương thời. ÔNG đã phê phán mạnh mẽ lối học để làm quan và đưa ra phương pháp học đúng đắn là ''học'' phải kết hợp với ''hành''.
Trong học tập ta phải kết hợp học với hành để kiến thức đc phát triển toàn diện.Nếu ta chỉ học mà ko thực hành thì kiến thức sẽ bị thiếu sót ko thực tế. Nếu ta chỉ thực hành mà ko có kiến thức thì trong khi thực hành các bước thao tác ko rõ ràng và sẽ ko đạt đc kết quả tốt .
 
T

tuanh02

TA CÓ THỂ TÌM Ý CHO MỘT BÀI THUYẾT MINH BẰNG CÁCH ĐẶT CÂU HỎI :
VD : Đây là một số câu hỏi của mình cho đề 1 :
Học để làm gì ?
Hành để làm gì?
Học mà ko hành thì sẽ làm sao ?
Hành mà ko học thì sẽ thế nào ?
Học và hành mà kết hợp tốt sẽ dẫn đến kết quả như thế nào ?
 
C

congchuabongbong_thuydungii

Ngay mở đầu câu nói M.Go_rơ-ki đã đặt ra yêu cầu là" Hãy yêu sách".Tại sao vậy? Bởi sách chính là nguồn tri thức,kiến thức vô cùng quan trọng đối với tất cả mọi người.Vì sao như vậy?Vì ko một ai dám nói là mình ko cần sách, ko cần kiến thức cả.Tất cả mọi người dù làm gì cũng cần có kiến thức, ko có kiến thức thì ko thể làm được.M.Go-ro-ki đã nhấn mạnh "chỉ có kiến thức mới là con đường sống"bởi vì ko có kiến thức con người có khác gì một cái máy, ko co kiến thức bạn sẽ tụt hậu so với thời đại ...
Ban có thể phát triển thêm như nêu thêm vài ví dụ để chứng minh tầm quan trọng của kiến thức-sách.......
MB: - giới thiệu vấn đề. tầm quan trọng của sách trong đời sống con người.
“Sách làm cho khắp trái đất, khắp thế giới tràn ngập nỗi buồn nhớ cái tốt đẹp hơn, và mỗi cuốn sách dường như đều là tâm hồn được ghi lại trên giấy bằng những dấu hiệu và những từ”. Đó là lời của Mác-xim go-rơ-ki, trong “Tôi đã học tập như thế nào”, Tuyển tập truyện ngắn, tập II, NXB Văn học Hà Nội, 1984.
Sách rất cần thiết với loài người. Ngày nay, thế giới bước vào giai đoạn mới, đã và đang có nhiều biến động xảy ra. Nhu cầu con người được nâng cao. Trong đó, nhu cầu về kiến thức chiếm vị trí quan trọng. Nhiều loại sách đã ra đời để đáp ứng lại nhu cầu ấy.

- dẫn câu nói: "Hãy yêu sách ....."
TB: a/ sách là nguốn kiến thức:
b/ chỉ có kiến thức mới là nguồn kiến thức
c/ hãy yêu sách
KB: Khẳng định lại vấn đề
Không phải bất kì quyển sách nào cũng bổ ích và không một quyển sách nào có thể thể hiện toàn bộ tri thức của nhân loại. Là một trí thức trẻ của tương lai, bạn nên tích lũy cho mình một “tủ” sách nho nhỏ. Đối với các sách “hiếm”, bạn có thể photo, nhưng cần tăng cường thêm khâu bảo quản. Sách, nó là tài sản vô giá không gì đánh đổi được, cũng như Mác-xim Go-rơ-ki từng nói: “ Hãy yêu sách, nó là nguồn kiến thức, chỉ có kiến thức mới là con đường sống”.
Trước tiên ta cần hiểu rõ thế nào là "học đi đôi với hành" ? "Học" ở đây là học lý thuyết - những kiến thức ta tiếp thu từ thầy cô mỗi ngày. "Hành" là thực hành, ứng dụng ~ lý thuyết trên vào cuộc sống hằng ngày. Ta dễ dàng nhận ra mối wan hệ mật thiết jữa "học" & "hành" : "học" mà ko "hành" thì lý thuyết sẽ mãi là lý thuyết - ~ lý thuyết suông ko hữu dụng. Ngược lại, "hành" mà ko "học" thì sẽ chẳng mấy khi đem lại hiệu wả - ko khéo còn trở thành ~ kẻ fá họai ngu ***. Giữa "học" & "hành" là mũi tên 2 chiều mà khi mất đi 1 chiều, cuộc sống, công việc của ta sẽ trở nên khó khăn, fức tạp hơn rất nhiều.

Hiện nay nước ta có tỷ lệ giáo sư, tiến sĩ, thạc sĩ khá cao, không thua kém các nước trong khu vực. Song thực tế cho thấy khả năng và trình độ của không ít người chưa thực sự ngang tầm với học vị mà họ có được. Đấy là do thói wen học vẹt, wa loa như "cưỡi ngựa xem hoa", học chỉ để có = cấp về khoe xóm làng. Học fải đúng cách thì mới có thể kết hợp với "hành" để đạt hiệu wả cao nhất. Học tập trong trường cũng thế. Điểm số là fương tiện giúp ta đánh giá thực lực bản thân, chứ ko fải là thước đo chỉ số IQ, wuyết định sự thông minh của mỗi người. "Thành công là nhờ 9 fần chăm chỉ, 1 fần thông minh" 1 người dù thông minh cách mấy mà ko chịu trau dồi kiến thức thì cũng như ~ kẻ vô học ko có ích. Ko có gì đáng xấu hổ khi giơ tay hỏi bài trong lớp, "muốn biết fải hỏi, muốn giỏi fải học". Thật nực cười cho ~ kẻ giấu ***, ôm cái ngu về nhà mà cứ tỏ vẻ ta đây thấu hiểu hết. Việc học là mênh mông trời biển, ko fân biệt giai cấp, giàu nghèo, tuổi tác, giới tính. Ai cũng có thể học, từ bất cứ nơi nào : học từ thiên nhiên cách đàn ong xây tổ, học từ thầy cô kiến thức fổ thông...Xấu hổ thay cho ~ kẻ "thùng rỗng kêu to", vỗ ngực tự hào rằng ta đã học hết mọi thứ !

Giỏi lý thuyết ko vẫn chưa đủ. Nếu ko ứng dụng ~ gì đã học vào cuộc sống thì chẳng fải ta đã học 1 cách vô ích ? Ko fải tự nhiên mà 1 chiếc máy bay có thể bay dc. Đó là kết wả của hàng vạn cuộc nghiên cứu, thí nghiệm của hàng nghìn nhà khoa học suốt nhiều thế kỉ, thành công có, thất bại có. Nhưng cốt lõi là họ ko nhục chí, "thất bại là mẹ thành công". Sau khi thất bại, ko nên khóc lóc, than vãn mà nên tự hỏi "tại sao mình thất bại ?" để rút kinh nghiệm cho lần sau. Giữ vững niềm tin, sáng tạo ứng dụng lý thuyết vào thực nghiệm, thành công sẽ mỉm cười ! Tuy nhiên, từ lý thuyết đến thực hành là cả 1 đọan đường dài, ko fải cứ giỏi lý thuyết là làm dc tất cả. Cuộc sống là con đường trải đầy hoa hồng, nhìn thì rất êm nhưng muốn đi dc trên đó, ta fải trả = máu. Đôi khi wa thực hành mà ta kiểm định lại các kiến thức đã học, bằng thực nghiệm mà người ta tìm ra lỗ hỏng của những giả thiết tưởng chừng là đúng. Đối với HS chúng ta, bài tập về nhà là 1 cách kiểm tra lại kiến thức đã học trên lớp. Vì thế, hãy vui vẻ hòan tất bài tập. Đó là cơ sở để xây dựng 1 tương lai tươi sáng cho riêng mình
“ trăm hay không bằng tay quen”. người lao động xưa đã từng quan niệm rằng lí thuyết hay không bằng thức hành giỏi. điều đó cho thấy người xưa đã đề cao vai trò của thức hành . trong khi đó những kẻ học thức chỉ biết chữ nghĩa thánh hiền, theo lối học t:)>-
 
N

namconlonton_top

cho mình dàn bài đề 1 đi
please
đề 1 nhá
thankssssssssssssssssssssssssssssssssssssssssssssss
 
H

honghiaduong

Bài làm

Trong bài tấu gửi vua Quang Trung vào tháng 8 năm 1791,ở phần “ Bàn luận về phép học”, La Sơn Phu Tử Nguyễn Thiếp có viết: “Học rộng rồi tóm lại cho gọn, theo điều học mà làm”. Như vậy, cách chúng ta mấy trăm năm, La Sơn Phu Tử đã nhận ra được tầm quan trọng của phương pháp học tập kết hợp giữa lí thuyết với thực hành. Điều đó cho chúng ta biết rằng giữa hai yếu tố “học” và “hành” có mối quan hệ mật thiết với nhau không thể tách rời.

Vậy, “học” là gì? Học là quá trình tiếp thu tri thức và biến những tri thức được tiếp thu ấy thành vốn hiểu biết của bản thân. Việc học không chỉ đơn thuần thông qua việc hướng dẫn giảng dạy của thầy cô, sự truyền thụ kinh nghiệm của những người lớn tuổi mà còn thông qua sự trao đổi với của bạn bè, qua việc đọc, nghiên cứu tài liệu, sách vở và quan sát từ thực tế cuộc sống. Tuy nhiên, “học” chỉ dừng lại ở khâu lí thuyết. Muốn biến những điều đã học thành thực tế, nhất thiết phải thông qua lao động thực hành.

“Hành” là những thao tác nhằm vận dụng các kĩ năng, kiến thức đã tiếp thu vào việc giải quyết những tình huống, những vấn đề cụ thể. Không một môn học nào lại không có phần thực hành.Việc thực hành thể hiện qua các bài tập sau khi vừa học lí thuyết,qua các tiết thí nghiệm thực hành các bộ môn Lý ,Hóa ,Sinh; qua các thao tác vận động ở bộ môn Thể dục.Theo La Sơn Phu Tử trình bày trong phần “ bàn luận về phép học” thì “hành” là việc vận dụng đạo lý của thánh hiền vào cuộc sống, biến những triết lý trừu tượng thành việc làm cụ thể nhằm thể hiện nhân cách, phẩm giá của con người.

Chủ tịch Hồ Chí Minh có nói: ‘Học mà không hành thì học vô ích, hành mà không học thì hành không trôi chảy”. Lời dạy trên của Bác cũng góp phần khẳng định mối quan hệ mật thiết và tương hỗ giữa hai yếu tố “học” và “hành” trong cuộc sống.

Việc thực hành có tác dụng củng cố kiến thức, khắc sâu những điều đã học. Người có học mà không biết ứng dụng những điều đã học vào thực tế thì việc học ấy trở thành vô ích. Sau mỗi bài học lí thuyết là bài bài tập để củng cố, sau mỗi tiết thí nghiệm thực hành là kiến thức đã học được khắc sâu hơn. Nếu không có những tiết bài tập và thí nghiệm thì những điều chúng ta đã học sẽ trở thành mớ lý thuyết suông không có tác dụng gì.

Đối với sĩ tử ngày xưa, đi học là để hiểu rõ Đạo. Đó là lẽ đối xử hằng ngày giữa con người với nhau. Người đi học mà không hiểu rõ đạo, không biết vận dụng đạo lý thánh hiền để cư xử với nhau mà chỉ “đua nhau lối học hình thức hòng cầu danh lợi,không còn biết đến tam cương, ngũ thường”. Chắc chắn điều đó sẽ dẫn đến kết quả “chúa tầm thường thần nịnh hót”. Và hậu quả tất yếu sẽ là “ nước mất nhà tan ”.

Ngược lại, nếu mọi người biết vận dụng lẽ đạo vào trong cuộc sống thì xã hội sẽ tốt đẹp hơn nhiều. La Sơn Phu Tử Nguyễn Thiếp đã nhấn mạnh “Đạo học thành thì người tốt nhiều,người tốt nhiều thì triều đình ngay ngắn mà thiên hạ thịnh trị”

Tuy nhiên việc thực hành muốn đạt đến thành công cần phải có vai trò khơi gợi dẫn dắt của lí thuyết. Những kiến thức đã học luôn có tác dụng định hướng, dẫn dắt để việc thực hành được tốt hơn. Người thực hành mà không có sự dẫn dắt của học vấn thì khó có hy vọng đạt được mục đích, chẳng khác gì một người đi trong bóng đêm mà không có ánh sáng của ngọn đuốc soi đường.Không một học sinh nào có thể làm được bài tập mà không căn cứ vào những công thức hay định lý đã học. Cũng không một ai thành công ngay ở thí nghiệm đầu tiên mà không có sự hướng dẫn thao tác của thầy cô. Qua bài tấu, để củng cố và phát huy vai trò của việc học, La Sơn Phu Tử Nguyễn Thiếp đã thiết tha đề nghị xin vua Quang Trung thay đổi phương pháp học tập sao cho thích hợp: “Lúc đầu học tiểu học để bồi lấy gốc.Tuần tự tiến lên học đến tứ thư, ngũ kinh, chư sử. Học rộng rồi tóm lược cho gọn, theo điều học mà làm.”

Có một phương pháp học tập tốt và đúng đắn, kết hợp với những thao tác thực hành bài bản, chắc chắn kết quả học tập sẽ được nâng cao và “nhân tài mới lập được công. Triều đình nhờ thế cũng được vững yên”.

Tóm lại, từ viếc tìm hiểu bài tấu “Bàn luận về phép học” của La Sơn Phu Tử Nguyễn Thiếp, em nhận thấy hai yếu tố “học” và “hành” đều có tầm quan trọng như nhau và quan hệ mật thiết cùng nhau. “Học” có vai trò dẫn dắt việc “hành” và “hành” có tác dụng củng cố khắc sâu và hoàn chỉnh việc “học”. Từ đó, em phải thay đổi phương pháp học tập sao cho đúng đắn, biết kết hợp vận dụng tốt cả hai yếu tố “học” và “hành” để nâng cao trình độ học vấn của bản thân và áp dụng linh hoạt vào thực tế.
 
H

huongmot

dàn ý
luận điểm 1: Giải thích
Luận cứ 1:Học là gì? Mục đích?
_______2:Hành là gì? Mục đích:
+tạo kỹ năng
+tạo kinh nghiệm
+Khẳng định tính đúng đắn của học
_______3:Mối quan hệ giữa chúng: mqh 2 chiều :
+ Học định hướng cho hành
+Hành khẳng định lại lý thuyết cho học
Luận điểm 2:Mqh giữa học và hành
Luận cứ 1: Học thiếu hành
- Học là cần thiết: để biết
_thế giới
_lịch sử
_cách đối nhân xử thế....
-hoc><ko vận dụng(nêu vd)-> ko để làm gì
-hậu quả: _ là người ko thực tế
_học mất nhiều thời gian nhưng cái trở thành hữu ích là quá ít
=> học ko thể thiếu hành
Luận cứ 2: Hành thiếu học
- Hành: tạo tay nghề giỏi, khéo léo
>< ko học: làm theo thói quen kinh nghiệm và sự mò mẫm-> mất nhiều thời gian-> năng suất thấp( nêu vd)
-Xã hội ngày nay: nhiều thứ ko học thì ko làm được (VD)
-> hành thiếu học gây khó khăn vất vả thậm chí là những hậu quả khôn lường
=> Hành và học luôn phải sóng đôi
Luận điểm 3: Áp dụng học và hành
- áp dụng một cách sáng tạo những điều đã học vào thực hành(vd)
-Học cần hành để phát huy lý thuyết (dẫn chứng)
-Thực hành phải lấy lý thuyết làm gốc-> tiếp tục phát huy, rút ra kinh nghiệm
Đây là luận điểm của mình. Sai sót chỗ nào thì các bạn sửa giúp. Còn phần MB, KB thì bạn tự viết.
 
Last edited by a moderator:
T

trungxm25

Dua vao cac bai tho cua bac ho ma em dag hoc va đoc them.hay chung to rang trong tho bac anh trang luon tran day.lam jup tớ
Chú ý! Viết có dấu khi post bài
 
Last edited by a moderator:
Top Bottom