ề 1: Hãy kể về một kỉ niệm đáng nhớ với 1 con vật nuôi mà em yêu thích
I/ Mở bài: Giới thiệu con vật nuôi mà em thân thiết.
II/ Thân bài: Kể lại những kỉ niệm chung quanh con vật nuôi đó.
1/ Vài nét về con vật nuôi của em: Ví dụ nó bao nhiêu tuổi? lông màu gì? To hay nhỏ?...
2/ Lai lịch nguồn gốc của nó: Em có nó trong trường hợp nào? Mua hay được ai cho? Những kỉ niệm chung quanh việc nó về với gia đình em?
3/ Chung quanh việc đặt tên cho nó? Em có kỉ niệm gì không?
4/ Buổi ban đầu em đã có tình cảm với nó chưa? Vì sao?( Vd nó cắn giày dép của em, nó kêu làm em không ngủ được, nó đi vệ sinh hôi hám..v...v....
5/ Dần dần em bị nó chinh phục như thế nào? Chuyện gì khiến em không còn ghét nó? ( Vd : Nó mừng rỡ khi em đi học về. Nó cọ đầu vào em an ủi. Nó là cảm hứng để em làm dược một bài làm văn tốt, hoặc nó lập công bắt chuột, ...)
6/Bây giờ thì em và nó gắn bó với nhau như thế nào?( Nó là vệ sĩ của em? là bạn cùng chia sẻ vui buồn? Em chăm sóc nó như là em em vậy....)
III/ Kết bài: Suy nghĩ của em về nó.
- Không thể tưởng tượng một ngày nào đó nó bị bắt cóc.
-Sẽ cố giữ gìn và chăm sóc nó như thể đó là một thành viên của gia đình
BÀI THAM KHẢO
Hôm nay cô giáo ra đề làm văn. Cô yêu cầu tôi kể về kỉ niệm với một con vật nuôi mà tôi từng thân thiết. Không một chút đắn đo, tôi cầm bút kể về chú chó " Lúc", một con chó mà gia đình tôi ai cũng coi như một người thân.
" Lúc" là cách tôi gọi tắt tên của nó. Thật ra tên đầy đủ của nó là" Lucky". Ba tôi đặt cho nó cái tên đó vì ông tin vào câu dân gian truyền miệng: " Mèo vào nhà thì khó, chó vào nhà thì sang". Số là thế này, một hôm, khi đứng trông hàng, anh Hải, người giúp việc cho ba tôi, thấy một con chó ngơ ngác chạy qua, vẻ mặt thất thần hỏang hốt. Anh bèn huýt gió gọi nó đứng lại. Ai ngờ nó vào nhà thật và nằm im phủ phục trước thềm. Anh lấy cơm cho nó ăn rồi vỗ về bảo nó nằm im đợi chủ đến tìm.Không ngờ, một ngày, rồi hai ngày ....trôi qua mà chẳng ai đi tìm nó cả. Thế là gia đình tôi nuôi luôn từ đó.
Phải nói Lucky không phải là chó quý mà chỉ là một con chó đẹp vậy thôi. Nó là chó Việt 100%. Có lẽ chủ trước nuôi nó để thịt hay sao đó nên khi về nhà tôi nó đã bị thiến rồi. Do vậy nó mập tròn ú ụ. Cân dễ phải 20 kg ( Lần chích ngừa cho nó tôi đã có cân). Lông lại vàng óng ả nữa trông rất đáng yêu. Chỉ có điều cái mõm dài và hàm răng nhe ra nhọn hoắt trông rất đáng sợ. Ấy thế nhưng Lúc lại rất hiền. Ai vuốt cũng được và gặp ai cu cậu cũng mừng. Anh Hải thường trêu nó là chó" hữu nghị" và không tin tưởng chút nào vào việc giữ nhà của nó.
Lúc đầu tôi cũng coi thường nó. Hay nói đúng hơn là tôi không ghét cũng không thương. Nhưng rồi nhiều chuyện xảy ra khiến tôi phải đổi thay thái độ. Đó là mỗi khi tôi đi học về, nó nằm trước cửa, đợi tôi từ xa. Và khi tôi chưa thấy nó là nó đã nhìn thấy tôi rồi. Nó chạy xồ ra mừng tôi tíu tít. Lúc đó cái đuôi của nó cứ gọi là ngoáy tít, hai chân trước chồm lên như thể muốn ôm chòang lấy tôi. Miệng thì khẽ kêu lên sung sướng. Đã thế ánh mắt lại đầy biểu cảm thiết tha, bảo sao tôi không cảm động. Cứ thế ngày lại qua ngày, tôi mến nó lúc nào không hay.
Càng mến Lucky hơn khi một ngày kia nó lập công bắt chuột! Bạn có tin không khi chó mà biết bắt chuột như mèo. Nhưng là sự thật đấy. Số là cửa hàng nhà tôi đồ đạc rất nhiều nên lũ chuột thường hay ẩn nấp. Má lại ghét mèo nên không chịu nuôi. Thế là lũ chuột hòanh hành dữ dội. Một bữa nọ , Lúc đang nằm lim dim thìnghe tiếng rục rịch của lũ chuột đuổi nhau sau tủ kệ. Lúc vểnh tai lên, hai chân trước duỗi dài nghe ngóng...Thế rồi một anh " Tí" rửng mỡ chạy xẹt qua. Không chần chừ, Lúc vươn mình chồm tới. Anh " Tí" chới với bị Lúc ngoạm liền. Lúc cắn chặt , lắc lắc đầu ra chiều hí hửng đem lại khoe với ba tôi. Ba cầm xác chuột liệng vào thùng rác rồi khen Lúc giỏi, Lúc tài. Từ đó được khuyến khích, Lúc càng ra tay diệt chuột và lập thêm nhiều chiến công hơn nữa. Mẹ tôi vì thế càng yêu Lúc hơn.
Thấm thoắt vậy mà Lúc đã ở với gia đình tôi đượ
năm rồi. Biết bao kỉ niệm buồn vui của gia đình mà có Lúc cùng chia sẻ. Thậm chí anh Hai tôi đi học xa nhà mất những bốn năm mà khi về Lúc vẫn mừng, vẫn nhớ. Do vậy cả nhà tôi ai cũng yêu quý Lúc. Ba tôi thường nói với chúng tôi rằng nó không còn là một con chó nữa mà là một thành viên thân thiết của gia đình. Với tôi, tôi không thể tưởng tượng một ngày nào đó khi đi học về mà không thấy nó ra mừng. Nếu nó bị " bắt cóc" ...eo ôi, tôi chết mất. Do vậy tôi chỉ cầu trời cho nó được sống mãi với gia đình tôi. Tôi sẽ chăm sóc nó như thể đó là em út của tôi vậy.
----------
Đề 2: Kể về một lần em mắc khuyết điểm làm thầy cô giáo buồn
I/ Mở bài: giới thiệu hoàn cảnh gợi nhớ kỉ niệm (vd: hôm nay lớp có bạn bị phê bình nhớ lại lần mắc lỗi làm thầy cô giáo buồn, cụ thể là 1 lần không thuộc bài, nói dối)
II/ Thân bài: Kể lại chi tiết sự việc đó:
- Tối qua, chị (anh) về, mải chơi không làm bài tập
- Sáng lên lớp vẫn ung dung
- Khi cô gọi, lấy vở bạn lên dán nhãn vào
- Cô phát hiện, sợ hãi (chú ý miêu tả khuôn mặt vừa tức giận vừa buồn bã của cô giáo, ánh mắt ngạc nhiên của các bạn...)
- Suy nghĩ về việc làm sai của mình
III/ Kết bài: Trở về thực tại, tự hứa sẽ khôgn mắc khuyết điểm nữa
* Có nhiều cách xây dựng tình huống, vd như chép bài trong giờ kiểm tra, đánh bạn, có thái độ vô lễ với thầy cô giáo ...
----------------------
Đề 3: Kể về một việc em đã làm khiến bố mẹ vui lòng
Cách làm cho bài này và cho nhiều bài văn tương tự:
-Xác định xem mình sẽ viết về cái gì (ở đây là việc mình đã làm khiến bố mẹ vui lòng)
-Lập dàn ý (về việc đã khiến bố mẹ vui lòng đó).
-Dựa vào dàn ý, xây dựng dàn ý chi tiết hơn, phát triển những hướng suy nghĩ phù hợp đã có.
- Viết bài văn hoàn chỉnh dựa trên dàn ý chi tiết.
Gợi ý: Hãy suy nghĩ xem từ trước tới giờ bạn đã làm gì để bố mẹ vui lòng rồi? Hãy liệt kê ra xem nào, xem việc gì đáng để viết nhất. Còn nếu chưa có (suốt từ nhỏ đến học lớp 8 mà chưa có thì thật là buồn!) thì ngay hôm nay, ngày mai hãy làm gì đó để bố mẹ vui lòng đi. Ví dụ sáng dậy sớm hơn bình thường, giúp mẹ chuẩn bị bữa sáng với một tâm lý vui vẻ, vẻ mặt tươi cười, vừa làm vừa líu lo hát hay kể chuyện gì đó vui ở trường cho mẹ nghe. Hay là sáng thử pha một ấm trà, một tách cà phê cho bố thướng thức chẳng hạn. Thử xem bậc cha mẹ có vui không nào. Khi đó hãy chộp ngay những nhận xét, lời khen của bố mẹ làm tư liệu của bài viết. Quan trọng nhất là suy nghĩ của mình về việc mình làm thế nào, hãy ghi ngay kẻo quên đấy.
Điều quan trọng là bạn viết về một sự việc có thật, với cảm xúc có thật của bạn mới đáng quý. Tất nhiên trong văn chương có quyền hư cấu nhưng đừng thổi phồng đến mức không thể, nghe ngượng nghịu, khó chịu lắm.
Làm xong bài văn, hãy đọc lại ít nhất một lần xem có cần chỉnh sửa gì không. Khi nhận được điểm cao về bài làm của mình hãy khoe ngay với bố mẹ nhé!