S
smack_hn
Chắc suất Đại học top - Giữ chỗ ngay!! ĐĂNG BÀI NGAY để cùng trao đổi với các thành viên siêu nhiệt tình & dễ thương trên diễn đàn.
Loa loa loa, tất cả các bạn đang học lớp 8 cũng như các "đàn anh , đàn chị" trong diễn đàn học mãi! Từ thuở xa xưa rộn lên phong trào văn mẫu lớp 9, lớp 12,... Bây giờ, lớp 8 cũng quýêt định cùng các anh chị " đua đòi" làm 1 quyển văn mẫu lớp 8 phục vụ cho việc học và làm văn>-
Ko chỉ dừng lại ở những đoạn văn phân tích cơ bản, quyển văn này sẽ đi sâu và nâng cao hơn đi vào sâu từng văn bản. Đừng quên rằng, Đây là những bài viết của chính chúng ta ( ko được coppy ở văn mẫu đâu!)
* bước đầu, chúng ta sẽ giải quyết 3 văn bản : trong lòng mẹ, tức nước vở bờ và lão hạc nhé
__Tớ xin phép xung trận đầu tiên_____
Chứng minh: lão Hạc là người có lòng tự trọng cao
Phải nói rằng, Lão Hạc trong tác phẩm cùng tên của Nam Cao Là 1 con người có lòng tự trọng. Trước khi kết thúc cuộc đời, con người tự trọng ấy đã gửi 30 đồng-số tài sản còn lại duy nhất của mình gửi cho Ông giáo nhằm khi chết sẽ ko phiền lụy đến hàng xóm láng giềng. Để rồi những tháng ngày còn lại, lão có jì ăn nấy, “hôm thì lão ăn củ chuối, hôm thì lão ăn sung luộc, hôm thì ăn rau má với thỉnh thoảng 1 vài củ ráy hay bữa trai, bữa ốc. Phải chăng lão đang tự làm khổ, tự hành hạ chính bản thân mình? Không! Con người ấy chỉ là ko muốn làm phiền tới mọi người xung quanh, lão muốn sống = chính sức mình, chính sự lao động của bản thân chứ ko phải nhờ cậy ai.Và khi Ông giáo thỉnh thoảng “ngấm ngầm” giúp lãc thì lão từ chối “gần như là hách dịch”. Tại sao ư? Bởi lẽ, lão biết vợ ông giáo “ko ưa” giúp lão, thị ko hiểu lão hạc, coi lão là 1 kẻ gàn dở, có tiền mà phải chịu khổ và cũng bởi lẽ, lão là 1 người nông dân nghèo khổ nhưng lão sống = lòng tự trọg của bản thân.
Chứng minh: Lão Hạc là người nhân hậu
Ko chỉ vậy, con người giàu lòng tự trọng ấy còn có lòng nhân hậu, tình yêu thương sâu sắc. Vợ chết, cái nghèo khổ dằn vặt, con trai bỏ đi đồn điền cao su,…tất cả sự khoảng trống tinh thần ấy đều được cậu Vàng che lấp và bồi đắp cho lão hạc. Dù chỉ là 1 con chó nhưng cậu vàng lại được lão hạc chăm sóc rất chu đáo: lão bắt rận cho nó, chửi yêu nó, truyện trò với nó, gọi nó như “ngừời đàn bà hiếm hoi gọi đứa con cầu tự”. Vậy mà, lão phải bán nó đi. Vì sao ư? Bởi lẽ, Lão Hạc là 1 người cha thương yêu con, muốn gữi lại all cho con.Trước khi bán chó, lão băn khoăn, do dự vì cậu vàng là kỉ vật của con trai, là 1 bạn, ngừoi cháu ruột của lão, bán đi, tức là 1 chút niềm vui nho nhỏ tuổi già của lão tiêu tan. Cậu Vàng bán rồi, Lão Hạc cảm thấy vô cùng ân hận, xót xa, dù vậy, lão vẫn cố tỏ ra vui vẻ lão “cười như mếu” với đôi mắt già nua “ầng ậc nước”, lão tự trách bản thân đã lỡ tâm đáng lừa 1 con chó tội nghiệp. Bằng hàng loạt các động từ, từ tượng hình, từ tượng thanh ngòi bút của Nam cao như vẽ lên cái khuôn mặt cũ kĩ, khô héo, khắc khổ, gìa nua của LH,vẽ lên cái tâm hồn đã cạn kiệt nứoc mắt, cái tâm trạng đau đớn đang cào xé tâm can ngừoi nông dân già yếu. Đây cũg chính là lời xin lỗi muộn màng cảu1con ngừuoi nhân hậu
Ko chỉ dừng lại ở những đoạn văn phân tích cơ bản, quyển văn này sẽ đi sâu và nâng cao hơn đi vào sâu từng văn bản. Đừng quên rằng, Đây là những bài viết của chính chúng ta ( ko được coppy ở văn mẫu đâu!)
* bước đầu, chúng ta sẽ giải quyết 3 văn bản : trong lòng mẹ, tức nước vở bờ và lão hạc nhé
__Tớ xin phép xung trận đầu tiên_____
Chứng minh: lão Hạc là người có lòng tự trọng cao
Phải nói rằng, Lão Hạc trong tác phẩm cùng tên của Nam Cao Là 1 con người có lòng tự trọng. Trước khi kết thúc cuộc đời, con người tự trọng ấy đã gửi 30 đồng-số tài sản còn lại duy nhất của mình gửi cho Ông giáo nhằm khi chết sẽ ko phiền lụy đến hàng xóm láng giềng. Để rồi những tháng ngày còn lại, lão có jì ăn nấy, “hôm thì lão ăn củ chuối, hôm thì lão ăn sung luộc, hôm thì ăn rau má với thỉnh thoảng 1 vài củ ráy hay bữa trai, bữa ốc. Phải chăng lão đang tự làm khổ, tự hành hạ chính bản thân mình? Không! Con người ấy chỉ là ko muốn làm phiền tới mọi người xung quanh, lão muốn sống = chính sức mình, chính sự lao động của bản thân chứ ko phải nhờ cậy ai.Và khi Ông giáo thỉnh thoảng “ngấm ngầm” giúp lãc thì lão từ chối “gần như là hách dịch”. Tại sao ư? Bởi lẽ, lão biết vợ ông giáo “ko ưa” giúp lão, thị ko hiểu lão hạc, coi lão là 1 kẻ gàn dở, có tiền mà phải chịu khổ và cũng bởi lẽ, lão là 1 người nông dân nghèo khổ nhưng lão sống = lòng tự trọg của bản thân.
Chứng minh: Lão Hạc là người nhân hậu
Ko chỉ vậy, con người giàu lòng tự trọng ấy còn có lòng nhân hậu, tình yêu thương sâu sắc. Vợ chết, cái nghèo khổ dằn vặt, con trai bỏ đi đồn điền cao su,…tất cả sự khoảng trống tinh thần ấy đều được cậu Vàng che lấp và bồi đắp cho lão hạc. Dù chỉ là 1 con chó nhưng cậu vàng lại được lão hạc chăm sóc rất chu đáo: lão bắt rận cho nó, chửi yêu nó, truyện trò với nó, gọi nó như “ngừời đàn bà hiếm hoi gọi đứa con cầu tự”. Vậy mà, lão phải bán nó đi. Vì sao ư? Bởi lẽ, Lão Hạc là 1 người cha thương yêu con, muốn gữi lại all cho con.Trước khi bán chó, lão băn khoăn, do dự vì cậu vàng là kỉ vật của con trai, là 1 bạn, ngừoi cháu ruột của lão, bán đi, tức là 1 chút niềm vui nho nhỏ tuổi già của lão tiêu tan. Cậu Vàng bán rồi, Lão Hạc cảm thấy vô cùng ân hận, xót xa, dù vậy, lão vẫn cố tỏ ra vui vẻ lão “cười như mếu” với đôi mắt già nua “ầng ậc nước”, lão tự trách bản thân đã lỡ tâm đáng lừa 1 con chó tội nghiệp. Bằng hàng loạt các động từ, từ tượng hình, từ tượng thanh ngòi bút của Nam cao như vẽ lên cái khuôn mặt cũ kĩ, khô héo, khắc khổ, gìa nua của LH,vẽ lên cái tâm hồn đã cạn kiệt nứoc mắt, cái tâm trạng đau đớn đang cào xé tâm can ngừoi nông dân già yếu. Đây cũg chính là lời xin lỗi muộn màng cảu1con ngừuoi nhân hậu