văn 7

H

hoa_anh_dao_2000

Sau khi đọc xong bức thư của bố tôi cảm thấy rất hối hận và tôi sẽ sửa chữa lỗi lầm.
Tôi nghĩ về những lời bố nói. Đúng! Bố tôi nói đúng. Hạnh phúc nhất của đời người là được ở bên cha mẹ, và tôi cũng là con người, đó cũng là khao khát của tôi. Tôi đã sai khi đã đối xử với mẹ như vậy...Mẹ đã sinh thành, nuôi dưỡng tôi...cho tôi có mặt ở cuộc đời này để nhìn ngắm những điều tốt đẹp của cuộc sống. Vậy mà tôi lại hỗn láo với mẹ=(( Tôi thật sự hối hận=((. Đáng lẽ khi mẹ còn ở bên tôi thì tôi phải hạnh phúc và làm cho mẹ vui, đền đáp công ơn của mẹ chứ. Tôi xin hứa mình sẽ chuộc lại lỗi làm của mình. Sẽ không bao giờ khiến mẹ buồn nữa.=((
 
S

scientists

Bố kính mến !
Con đã sai rồi !Con không nên có thái độ hỗn xược với người mẹ đáng kính ! Lời của bố như làm con thức tỉnh, như ánh nắng lóng lánh rọi chiếu vào vũng bùn đen tối !
Giờ đây, bố nhớ vẫn tiếp cho con sức mạnh, để bật đến ôm chầm lấy mẹ, cho mẹ hôn và nói lời tạ lỗi. Con mong vầng thái dương sẽ rực sáng trên đôi môi mỉm cười của mẹ. Tâm hồn con sẽ không còn bị giày xé, được thanh thản, yên ả.

Bố ơi ! Hãy tha thứ cho con, tha thứ cho những tội lỗi khôn cùng của đứa con bất hiếu này, con biết con không có tư cách mong chờ tha lỗi khi bản thân đã giẫm đạp, lên sự hiếu thảo, và làm tan nát trái tim hai bậc sinh thành. Nhưng mong bố mở lòng cho con, để con được chuộc lại lỗi lầm.

Con trai của bố
En-ri-cô​
 
Top Bottom