Tự sự:Thời học sinh có rất là nhiều kĩ niệm đẹp mà có lẽ không ai không nhớ nhất là ngày đầu tiên đi học.
Sáng sớm mẹ dậy từ tờ mờ sáng để chuẩn bị bữa điểm tâm cho cho cả nhà, chuẩn bị những thứ cần thiết cho cô con gái đáng yêu của mình sẵn sàng từ tối hôm qua, với đồng phục đã được ủi thẳng,sạch sẽ, với những dụng cụ cần thiết cho 1 em bé chuẩn bị vào cấp 1. và ba thì làm nhiệm vụ là chuẩn bị xe máy để đưa đến trường.
Hôm đó là 1 ngày trời trong xanh, ba chở em đến trường với bộ đồng phục áo trắng cùng với chiếc váy xanh đậm, còn vươn mùi vải mới trên người, phía sau lưng là chiếc cặp da có hình dáng cô gái rất dễ thương. " nhanh lên con, không khéo trễ giờ mất "(vì buổi sáng xe cộ rất là đông, ngày tựu trường mà, bình thường cũng đông vậy thoi). Ba nói.
" Tùng", "Tùng", "Tùng" tiếng trống vang lên mọi người vào lớp. Được cô chủ nhiệm sắp ngồi bàn đầu ( vì em có dáng người nhỏ nhắn). Cô chủ nhiệm có gương mặt thật là phúc hậu, giọng cô nhẹ nhàng tạo cho học sinh có cảm giác gần gũi thương yêu. Các em ơi, hôm nay là ngày đầu tiên chúng ta bắt đầu học tập, và bây giờ thì các em hãy mang vở của mình ra nào. Cô bước lên bục giảng, với dáng người cao ráo, chiếc áo dài càng tôn lên nét duyên dáng của cô. Không khí trong giờ học không căng thẳng lắm, vì đôi lúc cô lại kể những câu chuyện nhỏ, đố các em, xung phong trả lời được thưởng như kẹo.(những câu hỏi rất dễ).
Giờ ra chơi, vì là các bạn mới nên cũng ít có chuyện, nhưng nhìn các bạn ai cũng xinh đẹp, sạch sẽ và gọn gàng, có bạn đang bắt chuyện làm quen với nhau.
Đó là 1 ngày mà có lẽ chắc không thể phai mờ trong tâm trí em, hay của bất cứ ai. Tuy bây giờ đã lớn, nhưng những kỷ niệm này có thể theo em suốt cả cuộc đời, dù sau này cuộc đời có nhiếu chong gai như thế nào đi nữa. Trong cuộc đời mỗi người thì đẹp nhất đó là lứa tuổi còn đi học.
Biểu cảm:Vậy là tôi đã xa ngôi trường cũ để bước vào một ngôi trường mới. Cũng giống như tâm trạng của một người vừa chia tay với bạn cũ, chuẩn bị cuộc hội ngộ với những người bạn mới, lòng tôi cứ dâng lên một nỗi niềm lâng lâng khó tả.
Buổi sáng tới hình như sớm hơn mọi khi. Mẹ tôi gọi tôi :” Dậy đi con, hôm nay là ngày bước qua trường mới đấy !” . Tôi cứ đủng đỉnh. Mới thì đã sao. Lòng tôi vẫn còn vương vấn kỷ niệm của ngôi trường cũ, với những hàng cây to mát rượi, những giờ nô giỡn với các bạn dưới sân trường đầy nắng. Không biết ngôi trường mới sẽ ra sao. Nó có nắng vàng như trường cũ của tôi không. Nó có những lớp học bé nhỏ, mà đầy ăm ắp tiếng cười của chúng tôi không. Và nó có ấm áp tình yêu thương như một người cha, người mẹ dịu hiền, hay nó chỉ trơ trọi là một khối bê tông với những khung cửa sổ, cửa cái vô hồn ?
Song dù có nghĩ quanh quẩn như thế nào, tôi cũng phải tới trường. Tiếng cười đùa, tiếng xe cộ ầm ì đẩy bước chân tôi vào cổng. Tôi giật mình. Ô hay, là thế đấy ư ? Một thế giới khác hẳn ngôi trường cũ của tôi. Những hàng cây nhỏ bé xinh xinh, những bồn hoa được tỉa tót cẩn thận, những ô cửa kính trong suốt..vv..tất cả như đập vào mắt tôi, gây cho tôi một cảm giác thật yên lành dễ chịu. Nếu ví ngôi trường to lớn ngày xưa tôi học như một ông đồ già nghiêm khắc canh chừng bầy trẻ chúng tôi, thì nay ngôi trường mới đã hoá thân thành một nàng tiên hiền hoà , dễ thương và tất nhiên, vô cùng xinh xắn.
“ Làm gì đứng ngớ ngẩn ra đó, tên kia ?” Tôi giật mình khi nghe ai đó gọi . Một thằng bạn cũ cùng qua học nơi này. Tôi cười. Trái đất nhỏ thật, vì đi đâu tôi cũng gặp lại bạn bè. Tôi đẩy vai nó tới cái ghế đá. “ Mày thấy trường này ra sao ?”. Nó tỉnh bơ :” Chẳng có gì đặc sắc. Tìm hoài không thấy căn tin đâu.” Đúng là nhận xét của một thằng bạn có tâm hồn ăn uống. Còn tôi không nghĩ vậy. Dù sao cái cảm giác đầu tiên ngôi trường đem lại cho tôi, đó là một sự hài hoà thật dễ chịu.
Trên loa vẫn vang vang tiếng nói của thầy Hiệu phó, chúc mừng tân học sinh, hướng dẫn moị người tìm lớp. Tôi nghe mà cười mỉm. Thầy nói sao cặn kẽ quá, như đang hướng dẫn cho bầy trẻ mầm non mới vào lớp vậy. Chia tay thằng bạn, tranh thủ lúc chưa vào lớp, tôi lang thang chiêm ngưỡng người bạn mới, một người bạn sẽ cận kề với tôi ba mươi sáu tháng học trò. Những dãy lớp xinh xắn nằm im lìm đón bước chân tôi. Nắng vẫn vàng rực ngoài mái hiên, tiếng chim se sẻ vẫn “ trích, trích” trên ngọn cây cao. Đâu rồi cái cảm giác nôn nao khó tả khi lần đầu tiên tôi bước chân vào ngôi trường tiểu học ngày xưa ? Tôi cố tìm lại cái cảm giác ấy, nhưng nó đã tan biến tự bao giờ trong trái tim tôi. Hay là chúng tôi đã khô cằn đi cái tình yêu mái trường theo những năm tháng trong cuộc sống quá thực tại của thành phố này ? Tôi không biết. Nhưng có một điều tôi biết rằng, thì ra..mình đã khôn lớn. Chưa đủ lớn để chín chắn như các bậc cha anh, nhưng cũng đủ để cảm xúc dạt dào vể ngôi trường mới lắng đọng vào trong trái tim, một cảm xúc êm đềm như giòng nước lững lờ trôi trên dòng sông xanh mát.
Một chiếc lá từ đâu bay đến đậu vào chân tôi. Chiếc lá vàng rời cành, cũng như chúng tôi rời xa mái trường cũ. Tôi thấy mình hạnh phúc hơn chiếc lá kia, vì chia tay rồi lại gặp được ngôi trường này, gặp thầy cô, những viên phấn, những chiếc bàn gỗ học trò lên nước bóng loáng. Còn lá…mãi mãi không bao giờ gặp lại cây nữa. Lòng tôi bỗng dâng tràn một niềm xót xa, vì biết rằng một ngày nào đó, tôi sẽ vĩnh viễn rời xa mái trường này, như lời của Nguyễn Du trong Truyện Kiều :” Chưa vui sum họp, đã sầu chia phôi “. Nghĩ thế, tôi chợt đứng bật dậy, nhanh bước về lớp mới. Phải, tôi cần học, tôi cần chơi đùa, tôi cần niềm yêu thương của thầy cô bè bạn. Để khỏi phải uổng phí những ngày ở đây. Để khỏi phải hoang phí tuổi học trò, cái tuổi mà người ta thường nói nhiều mơ lắm mộng. Và cuối cùng, để cho ba mẹ tôi, những người đã cố công dắt những bước chân đầu tiên của tôi tới lớp, sẽ không bao giờ ân hận vì đứa con chăm ngoan của mình.
Miêu tả:Bây giờ đã học lớp 3 nhưng mỗi lần nhớ lại buổi đầu tiên đi học, lòng em vẫn rộn ràng, xao xuyến với bao kỉ niệm không thể nào quên.
Buổi sáng mùa thu hôm ấy trời mát mẻ, trong xanh . BBố đưa em đến trường bằng xe máy. Con đường làng thân quen mà sao mới lạ, rộn người…Nghôi trường sao rộng thế, người sao đông thế! Cảnh tượng thật tưng bùng, náo nhiệt. Những ánh mắt xa lạ mà trìu mến biết bao!...Em rụt rè tách ra tay bố rồi bước tới, xếp hàng theo lớ của mình. Thế là em đã trở thành một học sinh!