[Văn 7] Văn biểu cảm <cánh diều và tình cảm của con người>

H

hellokitty1998

[TẶNG BẠN] TRỌN BỘ Bí kíp học tốt 08 môn
Chắc suất Đại học top - Giữ chỗ ngay!!

ĐĂNG BÀI NGAY để cùng trao đổi với các thành viên siêu nhiệt tình & dễ thương trên diễn đàn.

Các bạn help mình nha!có cái đề này khó lắm hà!làm giúp cho mình tham khảo nha!cho mịnh nhì lời khuyên nữa
Đề 1:cảm nghĩ về cánh diều tuổi thơ
Đề 2:Từ văn bản mẹ tôi,những bài ca giao về tình cảm gđ ,bạn đến chơi nhà ,phát biểu suy nghĩ và tình cảm của mình về hạnh phúc đc sống giữa tình yêu của mọi người!
giúp mình nha! :Mloa_loa: :M012::khi (8)::khi (106)::khi (76):mình đầu hàng với đề này

Em chú ý cách đặt tiêu đề nhé: [Văn 7] Tên tiêu đề.
Đã sửa!
 
Last edited by a moderator:
H

hiensau99

“…Quê hương là cánh diều biếc
Tuổi thơ con thả trên đồng
Quê hương là con đò nhỏ
Êm đềm mùa nước bên sông…”
Bạn sẽ cảm thấy gì khi nghe bài hát này lúc khuya vắng hay lúc lòng mình đang ngổn ngang cảm xúc? Tôi không thể diễn tả được cái cảm giác đó, chỉ biết nó làm cho Tôi cảm thấy nhớ nhà da diết, hoặc muốn làm một cái gì đó vĩ đại hoặc cũng chẳng muốn làm gì cả. Và lúc đó Tôi chỉ biết lang thang trên các con ngõ nhỏ gần nhà trọ để nhìn sâu thẳm vào trời đêm!
Cuộc sống bon chen chốn Đô thành khiến con người ta cứ phải gồng mình nên để gánh chịu những áp lực của đời sống vật chất và tinh thần, sự ngột ngạt của không khí, sự chật chội sinh hoạt hàng ngày. Và nhiều nhiều những thứ khác nữa khiến cho con người ta thật khó tìm được những phút giây thảnh thơi. Những lúc đó Tôi thường nghĩ về Quê hương, về những năm tháng đã đi qua.
Những tháng ngay còn đi học thường rất hay về thăm quê. Nhưng khi đi làm thì việc về quê cứ ít dần đi theo năm tháng bởi nhiều lý do khác nhau. Và cũng vì thế mà những ngày được về quê thật đáng quý biết bao. Một bầu trời thanh bình và dịu mát , không khí thật trong lành và tình người cũng thật ấm áp…Tôi muốn được tận hưởng cái thời gian ấy thật nhiều, thật nhiều, những con đường đầy cỏ dại, những lùm cây xanh và cả con sông nhỏ dẫu không còn thơ mộng như ngày nào. Một cuộc sống gần gũi với thiên nhiên luôn tạo cho chúng ta những cảm giác tuyệt vời hơn khi phải sống ơ những nơi mà “Mưa không tới mặt, nắng chẳng tới đầu”
Tuổi thơ đi qua thật nhanh, giờ đây chỉ còn là kỷ niêm, và nó đang bị mờ nhạt dần bởi cuộc sống đời thường. Cuộc sống hiện tại là sự chen lấn và xô đẩy đến khắc nghiệt và Tôi không thể thoát nổi khỏi cái vòng luẩn quẩn đó. Những kỷ niệm đó dần qua đi để nhường chỗ cho những nếp nhăn của sự nhọc nhằn đang dần được hình thành. Nghe thì thật xót xa, nhưng các bạn và Tôi vẫn đang chấp nhận nó đó thôi, chấp nhận nó như một quy luật của tạo hoá.
Nhìn các thế hệ đàn em đang ngày càng khôn lớn, rồi nó sẽ như chúng ta, hoặc hơn chúng ta (?!) Nhưng thật khó tìm lại hình ảnh của chúng ta qua đó, bởi cuộc sống bây giờ của chúng đã khác xa chúng ta rồi. Đó cũng là niềm vui khi càng ngày cuộc sống càng được nâng cao, nhưng cũng không khỏi chạnh lòng khi thấy mình đang mất dần đi những kỷ niệm đáng yêu đó. Còn đâu những trò chơi khăng, đánh đáo, hay là những trò nghịch đất nặn lên những đồ vật ngây thơ theo đúng suy nghĩ trẻ thơ… giờ đây là những đồ chơi điện tử, games, và cả những truyện tranh đầy hình ảnh bạo lực …
Cuộc sống là như vậy, Các bạn và Tôi sẽ sống như thế nào đây nếu chỉ ngồi đó mà suy nghĩ và hoài niệm. Đó chỉ là những phút giây khiến ta mềm lòng mà thôi.
“Quê hương nếu ai không nhớ
Sẽ không lớn nổi thành người”
Rồi đây công việc lại tiếp diễn theo những quy luật của nó và cả những chu kỳ riêng của mỗi người. Ngày lại qua ngày…
 
H

hiensau99

“Quê hương là gì hở mẹ
Mà cô giáo dậy phải yêu
Quê hương là gì hở mẹ
Ai đi xa cũng nhớ nhiều...”

Những thăng trầm của cuộc sống đã cuốn con người ta vào vòng xoáy của xã hội, thế nhưng sẽ có những giây phút trạnh lòng mà bạn phải tự nghĩ về tuổi thơ đã qua đó các bạn ơi!.
Quê mình đẹp lắm,nằm bên cạnh dòng sông ân hiền hoà thơ mộng ngày nhỏ mình thường đi tắm sông đi mò ốc mỗi khi nước cạn, thường đi ra đồng ngắt trộm đòng đòng non cùng với lũ bạn ở xóm, có lần trốn Mẹ đi ra đồng gặt lúa cùng với đứa bạn nhà bên Mẹ mình biết đuổi đánh cho lo đòn, vì ngày đó trời nắng nóng mà nhà mình đâu có được đi cấy đi gặt và đi bắt ốc hoặc cá như mấy đứa bạn hàng xóm ko hiểu sao mình rất thích được đi cùng hội nó mà ngày đó đi ra gần đến cánh đồng thì cào cào châu chấu cứ bay rào rào nghĩ lại cũng đã mười mấy năm rồi.Mình ko được gần gũi với công việc đồng áng như các bạn của mình but ko hiểu sao mình cảm nhận thấy mùi thơm của rơm của rạ, mùi thóc non, mùi lúa chín …Mình sinh ra ở Như Hoà nhưng cả tuổi thơ của mình gắn bó với Quang Thiện.
Quê mình giờ đây đã thay đổi nhiều lắm các bạn a, ngay cả trong suy nghĩ và tư tưởng của bà con quê ta, mọi người đã nghĩ đến chuyện cố gắng cho con cái ăn học thành người và thoát khỏi cảnh bần nông đấy, mình rất mừng là quê mình đang thay đổi từng ngày từng giờ.
 
H

hiensau99

"Xưa yêu quê hương vì có chim có bướm
Có những ngày chốn học bị đòn roi
Nay yêu quê hương vì ..."
Chiến tranh đã lùi xa, thế hệ chúng ta chỉ biết về chiến tranh qua phim ảnh hay qua hồi ức của ông cha. Chúng ta sống trong hoà bình, yêu quê hương bởi trong tứng nắm đất có mồ hôi và nước mắt của mẹ cha, bởi tuổi thơ yêu dấu, bởi bè bạn thân thương, bởi những con đường nhỏ đã chắp cánh cho chúng ta những ước mơ và hoài bão lớn...
"Hỡi những người trẻ của thế hệ 8X, các bạn là thế hệ đầu tiên sinh ra và lớn lên trọn vẹn trong hòa bình; trưởng thành trong thời đại mở cửa, hội nhập và toàn cầu hóa; các bạn là thế hệ có nhiều khả năng và điều kiện nhất để tiếp cận và lĩnh hội những tinh hoa của thế giới. Vậy bạn đang làm gì khi bạn 20?." (Trích)
Tôi đang làm việc cho chính bản thân tôi, cho những người mà tôi yêu quý, cho xã hội.
 
Top Bottom