văn 7 cần gấp

T

truongtuan2001

Đêm, sau mấy tháng miệt mài bên sách vở tôi tự tưởng cho mình một chuyến về quê, tìm về với vầng trăng quê hương đã làm say lòng biết bao thế hệ. Như chẳng nhận ra sự náo nức non trẻ trong tâm hồn tôi, vầng trăng cứ chậm chạp nhích từng chút, từng chút, trèo qua những ngọn núi, trèo lên cả ngọn tre cao tít tắp, để khi nàng gió vô tình lướt qua làm đung đưa ngọn tre già tôi có cảm giác như ngọn tre kia đang cố với tay níu lấy vầng trăng tròn. Tôi khẽ thích thú với phát hiện của mình rồi nhìn thật lâu vào thứ ánh sáng dìu dịu ấy, tôi đang cố tìm cây đa, chú cuội, chị hằng như ngày còn bé, cố cảm nhận cái ôm ấm áp của thiên nhiên, đất mẹ. Trên cao kia, vầng trăng vẫn cần mẫn như chiếc đèn hải đăng mang ánh sáng của mình gọi nhắc những tâm hồn xa xứ.

Nguồn: Sưu tầm

Bài này chưa có điệp ngữ nhé!
 
Last edited by a moderator:
L

leemin_28

Viết điệp ngữ không hề khó! anh có đọc qua mất bài của bạn trả lời và gần như thấy đó chỉ là lặp từ chứ chưa chắc là điệp ngữ! em có thể làm như thế này nhé!
Trả lời:
Quê hương đối với tôi là vậy! Nó thân thương, dịu dàng, êm ả như tiếng lòng người mẹ; nó dịu êm, trong sáng tựa tâm hồn tuổi thơ và nó cũng là những dòng kỉ niệm ấm êm, hạnh phúc nhất của cuộc đồi kiến tôi yêu, tôi mến!Và...Tôi yêu quê tôi, yêu những con sông uốn khúc chảy dài, yêu những con đê in dấu chân chạy nhảy, yêu tiếng ầu ơ, thân thương của mẹ, yêu những cánh đồng bao la bát ngát và tôi yêu tất cả những gì có ở quê hương tôi - một mái nhà ấm áp, đong đầy yêu thương!

=> Lưu ý nhé! đây chỉ là phần kết bài của đoạn văn!
 
Top Bottom