[Văn 7] Cảm nghĩ về người mẹ

T

thutrangle

cảm nghĩ về người mẹ

“Những ngôi sao thức ngoài kia
Chẳng bằng mẹ đang thức vì chúng con.
Đêm nay con ngủ giấc tròn
Mẹ là ngọn gió của con suốt đời”

Cứ mỗi lần nghe những câu thơ này của nhà thơ Trần Quốc Minh vang lên, thì em lại chọt nghĩ đến người mẹ thân yêu của em. Em cảm thấy thật bất hạnh cho những ai không có mẹ, bởi vì mẹ là người dành trọn mọi sự thương yêu chăm sóc cho chúng ta. Và mẹ em chính là nguời như vậy đó.
Mẹ năm nay đã gần bốn mươi tuổi nhưng ai cũng nói mẹ già hơn so với tuổi, có lẽ vì gánh nặng cuộc đời chăng? Công việc của mẹ rất giản dị đó chính là làm ruộng. Sở thích của mẹ rất khác với mọi người, đó chính là làm việc. Mẹ có dáng người dong dỏng cao, nước da ngăm đen đã bị rám nắng, mái tóc của mẹ dài ngang lưng đã bị cháy nắng ngoài đồng ruộng, nắng chói để đem lại cho em một cuộc sống ấm no. Khi đi làm mẹ thường búi tóc lên, để lộ ra mấy cộng tóc xoăn trông thật duyên dáng. Đi với mái tóc ấy chính là khuôn mặt hình trái xoan của mẹ. Vầng trán của mẹ cao rộng, có lúc nheo lại lộ vẻ suy tư. Năm tháng, thời gian đã hằn lên khuôn mặt mẹ những nếp nhăn nho nhỏ.
Nhưng thời gian cũng không thể xóa nhòa được nét dịu hiền, phúc hậu trên khuôn mặt ấy. Đôi mắt mẹ đen láy thấm đượm sự bao dung, trìu mến. Người ta thường nói “Đôi mắt là cửa sổ của tâm hồn” quả là không sai. Nhìn vào đôi mắt mẹ, em có thể đoán được những suy nghĩ trong mẹ. Những lúc em làm được việc tốt đôi mắt ấy hạnh phúc như cười. Và cũng từng đỏ hoe khi mỗi lần em làm điều sai trái. Nhìn vào đôi mắt mẹ, em tự trách mình vì đã làm mẹ buồn. Cùng với đôi mắt mẹ là cặp lông mi dài và đôi chân mày lá liễu dày. Mũi mẹ cao cao, cái miệng nho nhỏ, khi cười để lộ hàm răng trắng, đều như hạt bắp.
“Bàn tay ta làm nên tất cả
Có sức người sỏi đá cũng thành cơm”
Đúng vậy! nhờ có bàn tay đầy nghị lực của mẹ đã nuôi em khôn lốn đến chừng này. Bàn tay ấy đã bị bao sậm, hằn những vết nứt nẻ. Bao nhiêu vết là bấy nhiêu vất vả gian lao của mẹ. Đôi bàn chân cũng vậy, nó cũng đã bị nứt nẻ. Những khi trời trở lạnh, đôi bàn chân ấy lại đau, nhức khiến mẹ phải ngâm vào nước muối. Đôi vai mẹ gầy gộc đã trở bao nhiêu là mưa nắng. Nhìn tất cả những thứ ấy em cảm thấy yêu mẹ thật nhiều, thật nhiều.
Nhìn bàn tay mẹ chăm sóc từng đám lúa, luống rau, em cảm thấy mẹ yêu cây cỏ đến chừng nào. Mẹ là một người mà không thể thiếu trong gia đình. Hằng ngày, mẹ như một cô tấm với những công việc như nấu ăn, giặt giũ, dọn nhà... thật nhanh nhẹn, gọn gàng. Dù nhà cửa có bề bộn đến mấy, mà nếu được bàn tay siêng năng của mẹ thì sẽ trở nên gọn gàng. Vì lo cho cuộc sống của gia đình mà mẹ chẳng bao giờ rảnh rỗi cả, hết việc nhà rồi lại làm ruộng.
Mẹ là một người luôn dành trọn mọi sự yêu thương và lo toan cho em. Lúc em làm điều gì sai trái, mẹ không la mắng gì đâu mà mẹ dạy em những điều hay lẽ phải, khiến em luôn ghi nhớ trong lòng. Tuy mẹ bận rộn lắm nhưng mẹ vẫn luôn quan tâm tới công việc học hành của em. Lúc em đau ốm, mẹ là bàn tay ấm áp, che chở cho em vượt qua.
Đối với mọi người trong làng xóm, mẹ rất hòa nhã, cởi mở với họ nên ai cũng quý mến mẹ. Trong công việc, mẹ rất nhiệt tình nên mỗi lần đi dặm hay gặt lúa thì ai cũng kêu mẹ đi.
Thế đấy! Người mẹ thân yêu của em là như vậy đó, mẹ là một người rất yêu thương đứa con của mình. Em yêu mẹ lắm! Yêu mẹ rất nhiều. Em tự nhủ rằng sẽ cố gắng học tập thật giỏi để trở thành con ngoan, trò giỏi, cháu ngoan Bác Hồ, mai sau đền đáp công ơn to lớn của mẹ đã bao năm chăm lo cho em từ miếng ăn đến giấc ngủ.
“Mẹ như biển cả mênh mông
Con luôn ghi nhớ công ơn của người”.@};-
 
B

bazzola

“Tôi muốn dệt những vần thơ về mẹ
Để đọc lên cho nước mắt trào rơi
Vì có gì đẹp đẽ nhất trên đời
Thiêng liêng nhất phải chăng là tình mẹ ?”
Vâng! Mẹ, tình mẹ, đó là những thứ quý giá và thiêng liêng nhất trên đời. Mỗi con người chúng ta ai sinh ra cũng đều có mẹ. Mẹ là người đã chín tháng mười ngày mang nặng đẻ đau sinh ra ta, cho ta cuộc sống này.
Từ khi chào đời, cất tiếng khóc đầu tiên, con đã may mắn nhận được vòng tay che chở, âu yếm của mẹ. Mẹ luôn là người dành cho con nhiều tình yêu thương nhất. Thời gian mới đó mà trôi nhanh quá, xuân này mẹ đã bước qua tuổi 40 rồi. Những nếp nhăn trên khuôn mặt mẹ giờ đang dần hiện ra. Có thể với ai đó, mẹ không phải là người đẹp “nghiêng nước nghiêng thành”, nhưng với con, với gia đình mẹ là nhất! Mẹ không cao, nước da lại ngăm đen. Con biết tất cả là do mẹ đã phải làm lụng vất vả để kiếm tiền nuôi con. Đôi bàn tay của mẹ gầy guộc, rám nắng. Nhưng cũng nhờ đôi bàn tay ấy mà con có được những giấc ngủ ngon, có những bữa ăn ngon lành... Mỗi khi cầm đôi bàn tay mẹ, lòng con lại cảm thấy thương mẹ vô cùng. Mẹ! Mẹ là người đã sinh con ra, cho con cuộc sống này. Mẹ đã dạy con thế nào là người tốt, dạy con cách trưởng thành.... Mẹ mãi là người đẹp nhất trong lòng con.
Với con, mẹ không đơn thuần là người đã sinh ra, nuôi dưỡng con, mà còn là cô giáo đầu tiên của con. Mẹ dạy con ê a từng tiếng nói đầu tiên, chỉ cho con cách bước đi sao cho vững chắc.... Mẹ đã hy sinh đời mình để con có được những gì tốt đẹp nhất cho ngày hôm nay. Con còn nhớ, ngày còn thơ bé, con rất ốm yếu, cứ đau lên đau xuống hoài. Nhiều hôm, mẹ đã phải thức trắng đêm để cùng ba chăm sóc cho con. Lúc ấy, đôi mắt mẹ thâm quần vì thức đêm quá nhiều, rồi mẹ cũng ốm đi và xanh xao nhiều hơn... Giờ nghĩ lại, con thấy lại thương mẹ nhiều lắm. Con luôn biết! Mẹ ơi, những ngày tháng tuổi thơ với con là đẹp nhất vì có mẹ ở bên cạnh, chăm sóc cho con từng bữa ăn, giấc ngủ. Nhưng có lẽ đó cũng là những ngày tháng mà mẹ cực khổ nhất, mẹ nhỉ. Mẹ là một người phụ nữ đảm đang! Mặc dù buổi sáng mẹ phải thức dậy thật sớm để đến trường giảng dạy, buổi còn lại mẹ cũng chẳng được nghỉ ngơi,phải vừa lo việc đồng án, vừa chăm sóc cho con, thế nhưng tất cả mẹ đều hoàn thành tốt.
Trong mắt của một đứa con nít như con, thì mẹ sinh ra là để chăm sóc cho con. Con chưa bao giờ tự hỏi lòng mình rằng tại sao mẹ lại hy sinh vì con nhiều như thế, tại sao mẹ lại làm tất cả vì con, tại sao mẹ lại không lo cho cuộc sống riêng của mình...? Có lẽ vì mẹ là mẹ của con! Nhiều lúc vì tính trẻ con nên con đã ngây thơ giận mẹ, giận mẹ chỉ vì mẹ không chịu chiều con. Con chẳng chịu ngủ chung với mẹ, con dỗi hờn và sang ngủ một mình. Nhưng những lúc như thế, những lúc ngủ một mình, con lại cảm thấy có một cảm giác trống vắng đang bao trùm xung quanh con. Con cảm thấy thiếu mẹ, con thấy thiếu một người mà hay ru con ngủ, hay kể cho con nghe những câu chuyện cổ tích ngày xưa....
Giờ con đã khôn lớn, đã là cô nữ sinh trung học, thế nhưng con vẫn nhận được sự chăm sóc, yêu thương của mẹ như ngày còn thơ bé. Mẹ vẫn chăm lo cho con từng chút một, từ bữa ăn cho đến việc học hành. Mẹ luôn an ủi, ở bên động viên con mỗi khi con vấp ngã; chia sẻ niềm vui cùng con những lúc con đạt được thành công. Con thấy mình thật hạnh phúc và may mắn làm sao khi luôn có mẹ kề bên.
Con cứ ngỡ kể từ bây giờ mẹ sẽ đỡ khổ nhọc hơn ngày nào. Con cứ ngỡ rằng mẹ sẽ không còn khổ nữa, sẽ không còn cảnh mẹ đi khâu vá từng cái áo cho con. Mẹ sẽ không phải thức khuya để cho con học bài, sẽ không phải canh từng giấc ngủ của con......, bởi vì con đã lớn. Thế nhưng cuộc đời thật trớ trêu! Khi mà kinh tế gia đình đã ngày càng khá hơn, khi mà con đã bắt đầu lớn khôn, bắt đầu biết suy nghĩ thì cũng là lúc mà mẹ phát hiện ra mẹ đang mang trong mình căn bệnh nan y. Cái tin đó làm cho con choáng ván! Giờ con lại cảm thấy hận mình. Con hận mình sao không trưởng thành sớm hơn, con hận mình sao con không biết chăm lo cho mẹ, sao con lại để mẹ buồn vì con. Những lúc con làm sai điều gì, mẹ chẳng bao giờ la mắng con cả. Mẹ luôn nhẹ nhàng phân tích cho con cái đúng, cái sai để từ đó con hiểu và sửa đổi. Mẹ dạy con với một cách rất riêng, mẹ khôg la mắng, đánh đập con như một số bà mẹ khác. Hành động của mẹ luôn là gương sáng để con noi theo. Đôi lúc con cảm thấy như mẹ là một người bạn thân của con, là nơi để con tâm sự. Mẹ luôn âm thầm dõi theo mỗi bước đi của con, che chở, giúp đỡ con vượt qua mọi khó khăn trong cuộc đời. Vậy mà con chẳng biết điều đó, còn làm cho mẹ thêm buồn phiền. Con thật tệ!
Mẹ - một người phụ nữ Việt “anh hùng, bất khuất, trung hậu, đảm đang” như BH đã từng nói. Tuy đau ốm, nhưng chẳng bao giờ mẹ chịu nghĩ cho mình cả, lúc nào mẹ cũng nghĩ cho gia đình, cho công việc. Mẹ thường thức khuya để nghiên cứu tài liệu, tìm cách giảng bài hay để học sinh dễ tiếp thu, học tốt hơn.... Rồi kể cả những lúc đi chợ, mẹ cũng tiết kiệm chẳng dám mua gì bồi bổ cho riêng mình... Mẹ ơi, tại sao phải như thế? Những lúc trái gió trở trời, mẹ đau nhức khắp cả người, nhưng vẫn một mình chịu đựng, mẹ chẳng than phiền với ai cả, có lẽ vì sợ bố con con lo lắng, phải không mẹ? Có những hôm con thấy mẹ nhăn nhó xoa tay bóp chân, dường như mẹ đang đau lắm. Con đã nhiều lần hỏi, nhưng mẹ đều lảng tránh đi.....
Từ trước đến giờ mẹ luôn là người hy sinh cho con, mẹ chưa hề nghĩ gì đến bản thân mình cả, mẹ cũng chưa bao giờ đòi con phải trả công. Mẹ quả là một người tuyệt vời, là một người cao cả, vĩ đại nhất trong cuộc đời của con. “Lòng mẹ bao la như biển Thái Bình dạt dào”-đúng, mẹ thật bao dung, thật rộng lượng, mẹ tha thứ cho mọi lỗi lầm của con....
“Hạnh phúc thay cho người nào được Thượng Đế ban tặng cho một người mẹ hiền” Thật vậy, hạnh phúc của con trong cuộc đời này là có mẹ. Mẹ đã cho con tất cả, mẹ là cuộc đời của con! Thật khó có thể tìm được một ngôn từ nào để diễn tả hết về mẹ. Nhiều lúc con rất muốn nói con xin lỗi vì những điều con đã làm khiến mẹ buồn, con muốn nói con yêu mẹ, nhưng sao khó quá, con không đủ can đảm mẹ ơi. Giờ con chỉ biết cầu mong cho mẹ luôn mãi khoẻ mạnh, mãi ở bên con, mãi cùng con đi hết chặng đường đời đầy cam gho, thử thách. Con chỉ muốn mẹ hiểu rằng mẹ vẫn mãi là người quan trọng nhất với con trong cuộc đời này, tình mẹ mãi là tình cảm thiêng liêng nhất; và: Con dù lớn vẫn là con mẹ. Đi suốt đời lòng mẹ vẫn theo con"
 
B

bazzola

“Tôi muốn dệt những vần thơ về mẹ
Để đọc lên cho nước mắt trào rơi
Vì có gì đẹp đẽ nhất trên đời
Thiêng liêng nhất phải chăng là tình mẹ ?”
Vâng! Mẹ, tình mẹ, đó là những thứ quý giá và thiêng liêng nhất trên đời. Mỗi con người chúng ta ai sinh ra cũng đều có mẹ. Mẹ là người đã chín tháng mười ngày mang nặng đẻ đau sinh ra ta, cho ta cuộc sống này.
Từ khi chào đời, cất tiếng khóc đầu tiên, con đã may mắn nhận được vòng tay che chở, âu yếm của mẹ. Mẹ luôn là người dành cho con nhiều tình yêu thương nhất. Thời gian mới đó mà trôi nhanh quá, xuân này mẹ đã bước qua tuổi 40 rồi. Những nếp nhăn trên khuôn mặt mẹ giờ đang dần hiện ra. Có thể với ai đó, mẹ không phải là người đẹp “nghiêng nước nghiêng thành”, nhưng với con, với gia đình mẹ là nhất! Mẹ không cao, nước da lại ngăm đen. Con biết tất cả là do mẹ đã phải làm lụng vất vả để kiếm tiền nuôi con. Đôi bàn tay của mẹ gầy guộc, rám nắng. Nhưng cũng nhờ đôi bàn tay ấy mà con có được những giấc ngủ ngon, có những bữa ăn ngon lành... Mỗi khi cầm đôi bàn tay mẹ, lòng con lại cảm thấy thương mẹ vô cùng. Mẹ! Mẹ là người đã sinh con ra, cho con cuộc sống này. Mẹ đã dạy con thế nào là người tốt, dạy con cách trưởng thành.... Mẹ mãi là người đẹp nhất trong lòng con.
Với con, mẹ không đơn thuần là người đã sinh ra, nuôi dưỡng con, mà còn là cô giáo đầu tiên của con. Mẹ dạy con ê a từng tiếng nói đầu tiên, chỉ cho con cách bước đi sao cho vững chắc.... Mẹ đã hy sinh đời mình để con có được những gì tốt đẹp nhất cho ngày hôm nay. Con còn nhớ, ngày còn thơ bé, con rất ốm yếu, cứ đau lên đau xuống hoài. Nhiều hôm, mẹ đã phải thức trắng đêm để cùng ba chăm sóc cho con. Lúc ấy, đôi mắt mẹ thâm quần vì thức đêm quá nhiều, rồi mẹ cũng ốm đi và xanh xao nhiều hơn... Giờ nghĩ lại, con thấy lại thương mẹ nhiều lắm. Con luôn biết! Mẹ ơi, những ngày tháng tuổi thơ với con là đẹp nhất vì có mẹ ở bên cạnh, chăm sóc cho con từng bữa ăn, giấc ngủ. Nhưng có lẽ đó cũng là những ngày tháng mà mẹ cực khổ nhất, mẹ nhỉ. Mẹ là một người phụ nữ đảm đang! Mặc dù buổi sáng mẹ phải thức dậy thật sớm để đến trường giảng dạy, buổi còn lại mẹ cũng chẳng được nghỉ ngơi,phải vừa lo việc đồng án, vừa chăm sóc cho con, thế nhưng tất cả mẹ đều hoàn thành tốt.
Trong mắt của một đứa con nít như con, thì mẹ sinh ra là để chăm sóc cho con. Con chưa bao giờ tự hỏi lòng mình rằng tại sao mẹ lại hy sinh vì con nhiều như thế, tại sao mẹ lại làm tất cả vì con, tại sao mẹ lại không lo cho cuộc sống riêng của mình...? Có lẽ vì mẹ là mẹ của con! Nhiều lúc vì tính trẻ con nên con đã ngây thơ giận mẹ, giận mẹ chỉ vì mẹ không chịu chiều con. Con chẳng chịu ngủ chung với mẹ, con dỗi hờn và sang ngủ một mình. Nhưng những lúc như thế, những lúc ngủ một mình, con lại cảm thấy có một cảm giác trống vắng đang bao trùm xung quanh con. Con cảm thấy thiếu mẹ, con thấy thiếu một người mà hay ru con ngủ, hay kể cho con nghe những câu chuyện cổ tích ngày xưa....
Giờ con đã khôn lớn, đã là cô nữ sinh trung học, thế nhưng con vẫn nhận được sự chăm sóc, yêu thương của mẹ như ngày còn thơ bé. Mẹ vẫn chăm lo cho con từng chút một, từ bữa ăn cho đến việc học hành. Mẹ luôn an ủi, ở bên động viên con mỗi khi con vấp ngã; chia sẻ niềm vui cùng con những lúc con đạt được thành công. Con thấy mình thật hạnh phúc và may mắn làm sao khi luôn có mẹ kề bên.
Con cứ ngỡ kể từ bây giờ mẹ sẽ đỡ khổ nhọc hơn ngày nào. Con cứ ngỡ rằng mẹ sẽ không còn khổ nữa, sẽ không còn cảnh mẹ đi khâu vá từng cái áo cho con. Mẹ sẽ không phải thức khuya để cho con học bài, sẽ không phải canh từng giấc ngủ của con......, bởi vì con đã lớn. Thế nhưng cuộc đời thật trớ trêu! Khi mà kinh tế gia đình đã ngày càng khá hơn, khi mà con đã bắt đầu lớn khôn, bắt đầu biết suy nghĩ thì cũng là lúc mà mẹ phát hiện ra mẹ đang mang trong mình căn bệnh nan y. Cái tin đó làm cho con choáng ván! Giờ con lại cảm thấy hận mình. Con hận mình sao không trưởng thành sớm hơn, con hận mình sao con không biết chăm lo cho mẹ, sao con lại để mẹ buồn vì con. Những lúc con làm sai điều gì, mẹ chẳng bao giờ la mắng con cả. Mẹ luôn nhẹ nhàng phân tích cho con cái đúng, cái sai để từ đó con hiểu và sửa đổi. Mẹ dạy con với một cách rất riêng, mẹ khôg la mắng, đánh đập con như một số bà mẹ khác. Hành động của mẹ luôn là gương sáng để con noi theo. Đôi lúc con cảm thấy như mẹ là một người bạn thân của con, là nơi để con tâm sự. Mẹ luôn âm thầm dõi theo mỗi bước đi của con, che chở, giúp đỡ con vượt qua mọi khó khăn trong cuộc đời. Vậy mà con chẳng biết điều đó, còn làm cho mẹ thêm buồn phiền. Con thật tệ!
Mẹ - một người phụ nữ Việt “anh hùng, bất khuất, trung hậu, đảm đang” như BH đã từng nói. Tuy đau ốm, nhưng chẳng bao giờ mẹ chịu nghĩ cho mình cả, lúc nào mẹ cũng nghĩ cho gia đình, cho công việc. Mẹ thường thức khuya để nghiên cứu tài liệu, tìm cách giảng bài hay để học sinh dễ tiếp thu, học tốt hơn.... Rồi kể cả những lúc đi chợ, mẹ cũng tiết kiệm chẳng dám mua gì bồi bổ cho riêng mình... Mẹ ơi, tại sao phải như thế? Những lúc trái gió trở trời, mẹ đau nhức khắp cả người, nhưng vẫn một mình chịu đựng, mẹ chẳng than phiền với ai cả, có lẽ vì sợ bố con con lo lắng, phải không mẹ? Có những hôm con thấy mẹ nhăn nhó xoa tay bóp chân, dường như mẹ đang đau lắm. Con đã nhiều lần hỏi, nhưng mẹ đều lảng tránh đi.....
Từ trước đến giờ mẹ luôn là người hy sinh cho con, mẹ chưa hề nghĩ gì đến bản thân mình cả, mẹ cũng chưa bao giờ đòi con phải trả công. Mẹ quả là một người tuyệt vời, là một người cao cả, vĩ đại nhất trong cuộc đời của con. “Lòng mẹ bao la như biển Thái Bình dạt dào”-đúng, mẹ thật bao dung, thật rộng lượng, mẹ tha thứ cho mọi lỗi lầm của con....
“Hạnh phúc thay cho người nào được Thượng Đế ban tặng cho một người mẹ hiền” Thật vậy, hạnh phúc của con trong cuộc đời này là có mẹ. Mẹ đã cho con tất cả, mẹ là cuộc đời của con! Thật khó có thể tìm được một ngôn từ nào để diễn tả hết về mẹ. Nhiều lúc con rất muốn nói con xin lỗi vì những điều con đã làm khiến mẹ buồn, con muốn nói con yêu mẹ, nhưng sao khó quá, con không đủ can đảm mẹ ơi. Giờ con chỉ biết cầu mong cho mẹ luôn mãi khoẻ mạnh, mãi ở bên con, mãi cùng con đi hết chặng đường đời đầy cam gho, thử thách. Con chỉ muốn mẹ hiểu rằng mẹ vẫn mãi là người quan trọng nhất với con trong cuộc đời này, tình mẹ mãi là tình cảm thiêng liêng nhất; và: Con dù lớn vẫn là con mẹ. Đi suốt đời lòng mẹ vẫn theo con"
 
N

ngocanh271103

kuroba kaito chứ ko phải là kubaro nhớ tks

"Mẹ ngay từ khi bập bẹ biết nói ,tiếng gọi mẹ là tiếng nói đầu tiên tron đời của con và cho đến tận bây giờ mỗi khi tiếng mẹ cất lên là trong lòng con lại bồi hồi sao xuyến -1 thứ tình cảm lạ thường khó tả .Cảm ơn mẹ đã cho tôi có mặt trên cuộc đời này .Tôi yêu mẹ vô cùng .


Người đã nuôi dưỡng tôi .Cho tôi cuộc sống .Là mẹ .Không gì có thể so sánh được công lao của mẹ .Mẹ chăm lo cho tôi từng li từng tí .TÔI yêu mẹ rất nhiều ,yêu từ cái bóng lờ mờ ru con ngủ .

Tất cả đều rất quen thuộc .Cõ lẽ tôi yêu đôi bàn tay dám nắng vì sương gió vì vất vả của mẹ .

Bàn tay ấy ru tôi ngủ , mỗi lúc nóng bàn tay ấy cho toi gió ,lúc lạnh ủ ấm tôi . Mẹ là người cho tôi đi học cho tôi hành trang trong cuộc đời .Tôi cũng đã lớn dần trong bàn tay ấy .


Mỗi lần ốm mẹ chăm sóc cẩn thận .Bát cháo mẹ nấu ngon lắm ,vì do tay mẹ nấu , do bàn tay yêu thương ấy làm .


Những lúc mắc nỗi mẹ buồn lắm nhưng ko mắng tôi ,mẹ luôn khuyen tôi .NHờ những lời khuyên ấy tôi trưởng thành hơn đứng đắn hơn .


MẸ! MẸthật bao dung,mẹ là tất cả của con .Con sợ lắm , sợ 1 ngày con sẽ mất mẹ , nhưng mẹ ợi, có lẽ con quá tham lam , con ko lên nghĩ cho mình nhìu quá .Con dù sợ nhưng mẹ sẽ vẫn phải ra đi phải ko ?


Đó là quy luật của tự nhiên phải không ạ , ko gì là vĩnh hằng ,hay ngàn thu , phải không mẹ .


Nhưng mẹ à , dù thế nào đi chăng nữa mẹ vẫn là mẹ con ,mẹ luôn ngự trị trong con ,mẹ là kim chỉ lam dẫn lối cho con .


MẸơi! tình cảm ko thể vơi đi mà chỉ có thể tăng lên đúng ko ạ , tình cảm con dành cho mẹ cũng vậy thôi .

Dù giấy bút có hết thì tình cảm con dành cho mẹ vẫn rất nhiều .........


Con muốn nói với mẹ 3 chữ 8 tiếng:

"CON YÊU MẸ ".

có j kb zing nha http://me.zing.vn/u/gg.diepanh1179/?_src=leftmenu#wall
 
Top Bottom