Kỷ  niệm, cũng giống như những phím đàn - khi chạm tay vào, âm thanh sẽ   ngân lên, nhưng không phải lúc nào cũng tuyệt vời, mà có cái hay, cái   dở, cái muốn nhớ, cái lại thích xóa đi. 
Cô nhỏ nhướn mày lên, nhìn xuống đồng hồ đeo tay, rồi dõi mắt ra  ngoài  cửa lớp. Nơi dãy hành lang dài đang im ắng, chờ đợi, lắng nghe  tiếng  giày gõ nhịp để thầm đoán: thầy hay cô ? Giờ Toán của lớp 9P1 hôm  nay  thay đổi giáo viên. Cô giáo cũ nghỉ hộ sản. Thầy giám thị thông báo  sẽ  có giáo viên mới đến thay. Mười lăm phút trôi qua nhanh chóng trong  sự  sốt ruột của học trò. Phía cuối lớp có ai nghịch ngợm ngân nga: "Mười   lăm phút đồng hồ, buồn nhớ Toán thấy mồ, buồn như con cá rô... đang   trôi... vào tô..." 
- Nghiêm! 
Giọng trưởng lớp vang to, khá oai (nhờ to con). Thầy giám thị xuất   hiện. Một trăm con mắt học trò đen láy đổ dồn về phía cửa . Thấp thoáng   phiá sau thầy là một bóng dáng lạ, chắc "ông" thầy Toán mới ?!!. Ô,   nhưng sao mà... giống học trò quá đỗi!!! Thầy giám thị cười khá tươi: 
- Xin giới thiệu với các em, đây là thầy T. sẽ phụ trách môn Toán lớp 9 thay cho cô N... 
Một tràng pháo tay ngưỡng mộ (?) vang lên như mưa rào tháng sáu .  Thầy T  mĩm cười gật nhẹ đầu "chào các em thân mến!". Ôi chao, hai má  thầy sao  mà đỏ như màu xác pháo, cặp kính cận suýt chút nữa rơi khỏi  sóng mũi .  Chắc vì cảm động trước "thịnh tình" của lũ học trò cỡ... hoa  khôi đến  hai phần ba lớp, dành cho! 
Trước khi trở về văn phòng, thầy Giám thị còn "ân cần dặn dò". 
- Các em phải học cho ngoan. Nhớ là không được phá thầy! 
Ôi! Lời "đe nẹt" ấy không phải là không có duyên cớ. Bởi vì, con gái   9P1 có truyền thống mấy mùa tuy thông minh, học giỏi, đẹp người, tốt   hạnh kiểm nhưng... chuyên nghịch ngợm cũng đứng vào hàng... quái chiêu!   Thầy cô thương cũng lắm, mà dở khóc, dở cười cũng nhiều . Không biết   trước khi vào lớp, thầy T. đã "nghiên cứu lý lịch" học trò chưa mà...   ngó bộ thầy "bình tĩnh rồi ... run" thấy rõ. 
Sau màn tự giới thiệu rất "dễ sương" - Sinh viên năm cuối Đại Học  Khoa  học tự nhiên (bằng cái giọng mà phong thái điệu đà như con gái).  Thầy  vui vẻ đòi ... kiểm tra bài cũ. Năm mươi cái miệng than trời càng  lúc  vẫn không làm thay đổi được quyết định "sắt đá" của thầy . Thầy cầm   quyển sổ điểm dò tên (sao thầy không chịu nhìn vào sơ đồ lớp nhỉ ?!) rất   lâu, hai bàn tay run run (chắc do bị học trò "chiếu tướng" khá kỹ).  Khi  cây viết đỏ hạ xuống gần giữa sổ, một cái tên được xướng lên: 
- Trần Thị L.N. 
Cả lớp im phăng phắc theo từng bước đi "dịu dàng" của N., để rồi sau  đó  hai phút, bổng nổ ra 1 trận cười bom dội - N là một cô gái có dáng  dấp  "oai phong" của một vận động viên bóng rỗ. Cao 1m65, học trễ hai năm   nên rất đáng mặt đàn chị so với cả lớp: Trong khi thầy T. ốm nhom,   chiều cao chỉ khoảng 1m60 hay 1m62 gì đó (cộng luôn bề dày đế của đôi   giày da mũi nhọn rộng quá khổ chân). Một sự tương phản khá hài hước.   Thầy T điếng người, mặt đỏ như người say nắng biển, vội vã hỏi dăm ba   câu lấy lệ rồi "mời" N về chổ. Quyển sổ điểm được gấp lại vội vàng và   bài học mới bắt đầu cũng rất nhanh chóng... 
Cái sự khởi đầu nan ấy rồi cũng qua rồi mọi chuyện cũng biến thành  kỷ  niệm. Mà kỷ niệm lại bắt đầu từ sự nhiệt tình khá ngây ngô của cả  thầy  lẫn trò, lúc hai bên biết "hợp đồng tác chiến".
Còn nhớ 1 lần, thầy T có hứa sẽ dựng mô hình cho một bài toán hình  học  không gian khó nuốt, để học trò dễ hình dung hơn là nhìn vào hình  vẽ.  Vậy mà, hai lần, ba lượt thầy ... cứ quên. Lúc thì... thầy bận...  học  (?!), lúc lại bận soạn bài cho môn dạy, lúc làm xong rồi nhưng... để   quên ở... Sài Gòn ?!!! Lần cuối cùng, thầy nhớ đem theo, mà xe đò đông   quá, thiên hạ chen nhau làm hỏng mất mô hình của thầy ?!! Học trò đâu   chịu tin! Học trò đòi thầy dựng mô hình ngay tại lớp. Thầy bối rối "huy   động" thước kẻ với số lượng tối đa, "chấm" các em bé bỏng ở hai dãy bàn   đầu (trong đó có cô nhỏ dễ thương) lên giúp thầy ... dựng mô hình (?).   Trời đất! Năm bảy mái tóc thề, hơn một chục bàn tay nho nhỏ, cộng thêm   thầy đứng vây quanh chiếc bàn giáo sư thì... còn ai nhìn thấy được gì!   Vậy là... thầy cho học trò xếp hàng một, theo từng dãy bàn có trong  lớp,  từ từ tiến về phía "mô hình sinh động" tham gia theo kiểu "cưỡi  trực  thăng... xem hoa". Vậy mà vui ghê gớm, vậy mà rất hoà bình. Cả  thầy lẫn  trò không ai thấy được nét ngây ngô, khờ khạo trong hành động  của mình,  mà còn xem như đó là 1 "kỳ tích" của thứ chỉ số IQ thuộc vào  loại thông  minh ?!!
Rồi cũng có lần, thầy nổi giận hét to như ... "Trương Phi" chỉ vì  chút  nghịch ngợm đi quá đà của lũ học trò thơ dại . Khiến học trò rơm  rớm  nước mắt tủi hờn. Còn thầy bất chợt dịu xuống như ... giọt nắng cuối   thu để hỏi một câu thật dễ "Ký kết hiệp ước hoà bình":
- Ôi, sao bỗng dưng các em ngoan quá vậy ? 
Vâng, thầy T. là vậy đó - người không biết giận lâu, người rất dễ  quên  hờn, dễ nhập cuộc với áo trắng ngu ngơ . Thầy như một chiếc lá,  tình vờ  rơi xuống mặt nước hồ đang dao động của tuổi học trò, góp thêm  một con  sóng giao thoa nhỏ bé, rồi lại theo gió bay đi ... Thầy dạy chưa  hay .  Học trò biết vậy, nhưng học trò không chê, mà mặc nhiên chấp nhận  như  một thứ kỷ niệm, xếp bên cạnh những tầng lớp kỷ niệm phải có trong  tuổi  ngây thơ . Bởi thầy T. rất hẳn nhiệt tình (dẫu thầy càng nhiệt tình   giảng giải, học trò càng... nhiệt tình ngơ ngác!). Bởi đối với thầy T.,   tất cả những gương mặt trong sáng ngồi bên dãy bàn học bằng gỗ dưới   kia, đều được thầy xếp đồng đẳng bằng một cái "mác" học trò đơn giản.   Chúng như một quần thể tập hợp từ những cá thể lạ lẫm mà thầy đang có   nhu cầu khám phá và ghi nhớ. Nhu cầu hòa nhập để vô tư yêu mến, bỏ qua   những cái mà thiên hạ âu yếm gọi là danh vị, tiền tài của mẹ cha chúng   bên ngoài xã hội ... 
Nếu có ai bảo học trò 9P1 ngày ấy - Hãy chọn ra một nhân vật kỳ lạ  nhất  trường. Cô nhỏ năm xưa tin chắc, cả lớp sẽ đồng lòng bỏ phiếu cho  thầy  - Thầy T. 
Ai bảo học trò ngày xưa khác với ngày nay ? Đâu có, khá giống nhau  đấy  chứ (khi nhìn theo một khía cạnh muốn nhìn!). Họ cũng thích cóp nhặt  kỷ  niệm, hình thành từ những mãnh pha lê rơi rớt (dẫu không tròn trịa)   trong suốt khoảng đời còn lại.!