1. Trong khoảnh sân bé xíu của nhà ông ngoại em có trồng một cây đào phai rất đẹp. Sau một chuyến công tác lên Sa Pa vào đúng dịp trước Tết Nguyên đán, ông ngoại em đã mang về gốc đào nho nhỏ ấy.
Năm nào cả nhà em cũng ăn Tết với ông bà bên cây đào mang đầy hình ảnh của núi rừng ấy. Dáng cây khẳng khiu, cành lá vươn tự nhiên. Thân cây màu nâu sẫm, lốm đốm những vết sần cằn cỗi. Ông em bảo, phải như vậy, cây đào mới chịu đựng được cái giá rét của mùa đông Sa Pa, để rồi sang Xuân lại đâm chồi, nảy lộc. Lúc ông em mang cây đào về trồng, nó chưa có một bông hoa nào, trơ trọi, có vẻ chịu đựng. Qua mùa đông, đến chừng Rằm tháng Chạp, cây đào bắt đầu ra hoa. Cả nhà em mừng rỡ, vì không ai nghĩ rằng, cây đào mảnh khảnh, trơ trụi ấy lại có thể chống chọi được với những cơn gió mùa Đông Bắc, và nhất là, với mảnh sân ở nơi thành phố bụi bặm này. Những bông hoa của nó thật tuyệt vời. Hiếm có cây đào nào có màu hoa đẹp như nó. Hoa chỉ có năm cánh, nhưng màu cánh như có bàn tay của người họa sĩ tài ba đã pha những sắc màu thật nền nã mà chau chuốt. Ở sát nhuỵ là một màu của lụa trắng trong veo, nhưng càng về dần đầu cánh, nó lại chuyển sang phơn phớt hồng. Không những thế, cánh hoa còn như được bọc trong 1 lớp xà cừ mỏng tang, óng ánh, để khi có ánh nắng chiếu vào, chúng như đang tỏa sáng.
Sau Tết, ông ngoại em ra tận bãi sông Hồng để mang về mấy tải đất đổ thêm vào hốc đào. Cây đào núi ấy, dưới bàn tay chăm chút của ông em lớn thật nhanh và khỏe. Những lớp xù xì tróc vảy trên thân cây biến mất dần, chúng như được mặc 1 tấm áo mới màu nâu khỏe khoắn. Chẳng mấy chốc, lại đến một cái Tết nữa. Trước Tết khoảng 1 tháng rưỡi, ông ngoại rủ em ra cây đào vặt lá. Ông bảo làm thế, hoa đào sẽ nở vào đúng Tết. Hai ông cháu nâng niu từng cành cây bé nhỏ, ngắt đi những chiếc lá xanh đậm già cỗi, dài và nhọn như những lưỡi dao con các cụ ngày xưa dùng để bổ cau. Quả đúng như lời ông nói, hoa đào nở tưng bừng đúng những ngày giáp Tết. Trên những cành cây nâu bóng là những bông hoa đào phai bung rộng 5 cánh rung rinh nhụy hồng. Cả cành cây chỉ nhìn thấy toàn hoa là hoa, trên mỗi đầu cành mới thấy ló ra vài ba chiếc lá tươi non, mỡ màng đang e ấp chưa dám bung rộng cánh. Khách đến nhà em chúc Tết, ai cũng phải trầm trồ.
Mới đó mà đã 5 cái Tết trôi qua, 5 cái Tết cây đào kiêu hãnh đón Xuân cùng gia đình em. Những năm về sau, nó còn đậu cả quả. Quả đào hình thuôn thuôn, được bọc 1 lớp lông tơ mịn màng, nhưng chúng chỉ to được bằng ngón tay cái thì lại rụng mất. Ông em bảo, vì đây là loại đào chỉ ra hoa thôi, không phải đào ăn quả. Ông còn bảo: “Bây giờ ở Nhật Tân, người dân đã bán hết đất trồng đào đi rồi. Vì thế, có lẽ mai kia, con cháu sẽ chẳng còn được nhìn thấy một cây hoa trường tồn cùng mùa xuân của dân tộc nữa. Nếu có điều kiện, mỗi nhà nên trồng lấy một cây, để giữ gìn loài hoa thân thuộc ấy!”
Hoa đào là biểu tượng của mùa xuân, của sức trẻ mơn mởn, của những người con gái đẹp. Một mùa xuân nữa lại sắp về! Cả nhà em đang háo hức đón chờ cây đào lại tưng bừng nở hoa, báo hiệu một năm mới hạnh phúc, tốt lành.
>-
2. Đối với người dân miền Bắc, hoa đào tượng trưng cho ngày Tết. Cánh hoa đào màu hồng rực rỡ làm ấm cúng hơn không khí đón xuân của các gia đình và là tượng trưng cho sự may mắn, thành đạt, hạnh phúc. Những năm trước đây vào thập kỷ 80 trở lại, người dân chỉ chơi cành đào cắm vào hai lọ hoa lục bình trên bàn thờ trong ba ngày Tết. Nhưng những năm trở lại đây, người chơi đào Tết có xu hướng chơi hẳn một cây đào thế. Để có cây đào thế đẹp trong 3 ngày Tết, nhiều người không tiếc tiền và bỏ công đi chọn mua. Thế cây uyển chuyển, mềm mại vừa uốn lượn, vừa vươn lên, thế: phụ tử, mẫu tử, huynh đệ, trực ngôn, hình hài linh vật… Cầu kỳ hơn, có người còn cấy đào vào phôi đá. Người trồng đào phải dày công uốn tỉa vài ba năm trở lên mới mong có một cây đào thế giá trị. Tuỳ không gian trong nhà, ngoài sân mà người mua có thể chọn thế cây cho phù hợp. Không to, cao quá làm lấn át đi không gian xung quanh, cây đào phải nổi bật lên những đường nét đẹp tự nhiên của nó, vừa phải tô điểm rực rỡ cho ngày xuân. Điều tiếp theo khi đã có thế đào đẹp đối với người chơi đào là nụ và lộc. Người sành hoa phải chọn cây đào có nhiều nụ và đặc biệt phải nở trúng 3 ngày Tết một cách rực rỡ; nụ, lộc tươi tắn. Cho dù hoa đào đều là màu hồng (đào bích), phớt hồng (đào phai), song mỗi cây cùng giống đào nếu trồng ở đất không phải ở Nhật Tân thì đào cũng kém sắc.
Thú chơi đào ở miền Bắc giờ đã lan toả đến các miền đất nước, bay sang cả trời Tây. Ngày nay nhờ kỹ thuật lai ghép, người ta đã tạo ra được một số giống đào mới phù hợp với môi trường sống mới, như trồng ở Đà Lạt, cao nguyên Lâm Đồng là một ví dụ, những vườn đào nơi đây có thể sánh đẹp với đào miền Bắc. Tuy nhiên là người tâm huyết với cây cảnh, sinh vật cảnh, đều lo lắng cho số phận cây đào Nhật Tân, rồi đây thú chơi đào tết của người Hà Nội liệu còn có được như xưa?
3.Hôm nay là 29 Tết,em được bố mẹ cho đi chơi chợ hoa.Em thật ngạc nhiên khi đứng trước một khu chợ toàn là hoa đào,hoa mai. Hai sắc hồng,vàng hòa với nhau tạo nên một không gian thật lộng lẫy.Em cảm tưởng như mình đang bị lạc vào xứ sở của mùa xuân.Ngày Tết ở miền Bắc thì không thể thiếu được hoa đào.Em đã giúp bố họn được một cành đào thật đẹp để trang trí cho ngôi nhà trong dịp xuân này.
Cành đào được bố đặt giữa gian nhà. Những người thợ trồng cây cảnh đã tạo cho cành đào hình dáng giống như mọt con rồng bay lên bầu trời.Vỏ cây đào màu nâu sậm như sắc màu của đất đai màu mỡ,màu của mình Tổ Quốc.Từ một cành chính tỏa ra rất nhiều nhánh nhỏ cùng ở thế vươn lên.Nếu như mỗi nụ đào là một ngọn đèn nhỏ thì cành đào ấy giống như một chiếc đèn ***g lớn,thắp sáng gian nhà em.
Lá đào xanh mướt mát, hình dáng giống con thuyền tí xíu bồng bềnh trên dòng sông hoa.Hoa đào nhìn đẹp lắm.Mỗi bông hoa có nhiều lớp cánh mỏng,mịn màng, xếp trồng lên nhau.Nhụy hoa nho nhỏ,xinh xinh màu vàng tươi.Cây đào còn đẹp hơn khi được em khoác cho một tấm áo sặc sỡ sắc màu.Miền Nam có mai và bánh Tét,còn miền Bắc có đào và bánh chưng.Thế là mỗi miền lại có một hương vị riêng để đón Tết.
Mai,đào năm nay lại nở,mảnh đất Việt ta chợt bừng sáng lên bởi hai sắc hồng và vàng.Thế là một năm mới lại đến.Nhưng người con làm xa nhà cũng đã đoàn tụ bên mâm cỗ để cùng nhau đón Xuân về.
4.Hôm nay là ngày ba mươi Tết, mẹ dẫn em đi chợ hoa chơi, trong chợ người ta bày bán rất nhiều hoa. Nào là : đào, cúc, huệ, mai, lan,…Cuối cùng em đã chọn cây hoa mai. Thấy em thích, mẹ liền mua nó về tặng cho em.
Không biết cây mai người ta trồng từ bao giờ mà thân cây đã bự bằng bắp tay của người lớn.Tán lá tròn tự nhiên xoè rộng ở phần gốc thu nhỏ dần ở phần ngọn. Để cho cây ra hoa vào đúng dịp Tết, người ta đã tuốt lá. Giờ cây chỉ toàn là búp, hoa và vài chồi lá non xanh mơn mởn. Những nụ hoa no tròn ẩn bên trong chiếc đài màu ngọc bích. Từng chùm, từng chùm với hàng loạt cánh hoa bung ra nở rộ toàn thân cây một màu vàng rực rỡ. Hoa mai xoè ra năm cánh mịn như lụa. Dưới nắng xuân ấm áp, cánh mai mỏng manh như bướm đang nghiêng mình khoe sắc. Thỉnh thoảng một vài làn gió nhẹ thổi qua, những cánh mai nhè nhẹ rơi phủ vàng một vùng quanh gốc.
Em rất thích cây hoa mai này, nó không toả hương thơm và lộng lẫy như hoa hồng nhưng nó mang đến cho mọi người sự ấm áp, dịu dàng và đằm thắm của mùa xuân. Mùa xuân đến là mùa mai nở hoa. Những bông hoa vàng xinh xắn giống như một bàn tay vẫy gọi mọi người đi xa hãy trở về sum họp gia đình.
5.Trước đây, trong khoảnh sân bé xíu của nhà ông Ngoại em có trồng một cây đào phai rất đẹp, sau một chuyến công tác lên miền Mộc Châu – Sơn La vào đúng dịp trước Tết Nguyên đán, ông ngoại em đã mang về gốc đào nho nhỏ ấy.
Năm đó, cả nhà em ăn Tết với ông bà bên cây đào mang đầy hình ảnh của núi rừng, dáng cây khẳng khiu, cành lá vươn hoàn toàn tự nhiên, vỏ cây bong tróc và bị rêu bám đầy, nhưng hoa thì tuyệt vời, hiếm có một cây đào có màu hoa đẹp như nó, hoa chỉ có năm cánh, nhưng màu cánh như có bàn tay của một người họa sĩ tài ba đã pha từ trong ra ngoài những mầu sắc thật nền nã mà chau chuốt , ở gốc cánh là một màu của lụa trắng trong veo, nhưng càng dần về đầu cánh nó lại chuyển sang phơn phớt hồng, không những thế, cánh hoa còn như được bọc trong 1 lớp xà cừ mỏng tang, óng ánh, để khi có ánh nắng chiếu vào, chúng như đang tỏa sáng. Sau Tết, ông ngoại em bưng gốc đào ra trồng trên một góc sân, ông còn đi ra tận bãi sông Hồng để mang về mấy tải đất đổ thêm vào hốc đào, cây đào núi ấy dưới bàn tay chăm chút của ông em lớn thật nhanh và khỏe, những lớp xù xì tróc vảy trên thân cây biến mất dần, những mảng rêu bám cũng bị ông xử lý, chúng như được mặc 1 tấm áo mới màu nâu khỏe khoắn. Chẳng mấy chốc lại đón Tết, trước Tết khoảng 1 tháng rưỡi, ông ngoại rủ em ra cây đào vặt lá, ông bảo làm thế hoa đào sẽ nở vào đúng Tết, hai ông cháu nâng niu từng cành cây bé nhỏ, ngắt hết đi những chiếc lá xanh đậm già cỗi, dài và nhọn như những lưỡi dao con các cụ ngày xưa dùng để bổ cau. Quả đúng như lời ông nói, hoa đào nở tưng bừng đúng những ngày giáp Tết, khách đến nhà chúc Tết ai cũng phải trầm trồ. Lúc đó trên những cành cây nâu bóng là những bông hoa đào phai bung rộng 5 cánh rung rinh nhụy hồng. Cả cành cây chỉ nhìn thấy toàn hoa là hoa, trên mỗi đầu cành mới thấy ló ra vài ba chiếc lá tươi non mỡ màng đang e ấp chưa dám bung rộng cánh. Bà ngoại em đứng bên cây ngắm hoa rồi cười tủm tỉm kể cho em nghe cái ngày xưa của bà, khi ông và bà cùng tham gia hoạt động đoàn thể, có 1 lần ông nghịch ngợm đứng ngay đằng sau bà đọc toáng lên:
Tiện đây Mận mới hỏi Đào
Vườn hồng đã có ai vào hay chưa?
Bà cũng nghịch ngợm không kém đối đáp thẳng thừng:
Mận hỏi thì Đào xin thưa
Vườn hồng có lối nhưng chưa ai vào!
Cứ tưởng chỉ là đùa thôi, ai ngờ ông bà lại nên duyên vợ chồng.
Cây đào ấy đón chừng 7 cái Tết ở gia đình em, những năm về sau nó còn đậu cả quả, quả đào hình thuôn thuôn, được bọc 1 lớp lông tơ mịn màng, nhưng khi chúng chỉ to được bằng ngón tay cái thì lại rụng mất, ông em bảo vì đây là loại đào chỉ ra hoa thôi, không phải đào ăn quả. Rồi năm ngoái, ông em cho sửa lại cái cổng, lúc ông không để ý, những người thợ xây đã vô tình đổ nước vôi vữa dư vào gốc đào, cây đào bị xót, cứ héo hon rồi chết, ông em buồn lắm, cả nhà buồn, thấy vậy ông em lại hứa với cả nhà sẽ lên miền núi lần nữa để tìm bằng được giống đào phai tuyệt vời ấy về trồng lại. Ông bảo: -Bây giờ ở Nhật Tân, người dân đã bán hết đất trồng đào đi rồi, vì thế có lẽ mai kia con cháu sẽ chẳng còn được nhìn thấy một cây hoa trường tồn cùng mùa xuân của dân tộc nữa, nếu có điều kiện mỗi nhà nên trồng lấy một cây, để giữ gìn loài hoa thân thuộc ấy!
Hoa đào là biểu tượng của mùa xuân, của sức xuân trẻ trung, mơn mởn, của những người con gái đẹp, màu của hoa cũng được đặt thành 1 tên gọi về màu là “màu đào”, hay “hồng đào”, mùa xuân sắp về rồi, em đang nhớ đến lời hứa của ông em