1.
Những đêm trăng sáng đối với chúng em rất quý. Nhưng vui nhất, đẹp nhất là đêm trăng rằm Trung thu, ngày hội của tuổi thơ chúng em.
Chao ôi! Chưa đến tối mà ở đâu cũng rộn lên tiếng trẻ em cười nói, gọi nhau í ới cùng với tiếng múa lân dồn dập. Không biết các phố khác ra sao, chứ phố em trông như một ngày hội lớn. Ngay giữa sân, một đám thiếu nhi quây quần thành một vòng tròn rộng. Các em hát múa, vỗ tay trông vui nhộn làm sao! Một đứa bé giơ tay ,lên trời vẫy vẫy như muốn ôm mặt trăng vào lòng. Nhảy múa xong, bọn trẻ tản đi một lúc rồi quay trở lại với nhiều chiếc lồng đèn sặc sỡ trên tay. Chúng xếp thành hàng một rồi bước đi, miệng hát vang: “Tình bằng có cái trống cơm…”
Những chiếc lồng đèn nhảy nhót trong đêm như muốn bứt ra khỏi tay cầm để bay lên trời cùng trăng. Thành phố tràn ngập trong ánh bạc lung linh cùng với tiếng trẻ thơ reo hòa vang dội. Rước đèn xong, chúng em tổ chức liên hoan. Mọi người bày cỗ rồi thắp đèn sáng trưng nhìn nhau cười vui yẻ. Những chiếc kẹo như nhảy múa trong mâm, chắc chúng cũng muốn chơi Trung thu lắm! Mọi người ngồi vào bàn, lòng phấn khối hân hoan. Chưa bao giờ vui như đêm nay. Mọi người đang chuyện trò rôm rả thì bỗng đâu tiếng trống dồn dập: “Tùng! Tùng! Cắc! Cắc! Tùng! Tùng!”
tả đêm rằm trung thu ở quê hương em
Cứ thế, tiếng trống vang lên gióng giả từ nhà này sang nhà khác, đánh thức những đứa trẻ đang bị kẹo “cám dỗ” chạy ra. Một lát sau, mọi người đã nối thành một cái đuôi dài, náo nhiệt. Ngay giữa sân, đội múa lân đang biểu diễn. Cái đầu “sư tử” lắc qua lắc lại theo nhịp trống. Đôi chân nhanh nhẹn nhảy múa một cách tài tình. Cả thân mình con “sư tử” uốn lượn vô cùng khéo léo. Khéo đến nỗi không ai ngờ rằng, dưới cái thân hình "oai hùng” kia là một đứa trẻ nhỏ bẻ. Nhưng nhân vật khiến mọi người thích thú nhất là ông Địa. Tấm thân phục phịch cử động một cách khó nhọc trong chiếc áo dài thùng thình với cái bụng to kềnh. Tay ông luôn quạt quạt vào đám người xung quanh. Ông chạy lăng xăng khắp sân, thỉnh thoảng lại lăn đùng ra, làm mọi người cười rũ rượi. Chao ôi vui quá!
Nhìn cảnh thiếu nhi múa hát dưới ánh trăng rằm, em lại nhớ đến công lao Bác Hồ, nhớ đến tình cảm của Người dành cho chúng em:
Trung thu trăng sáng như gương ;
Bác Hồ ngắm cảnh nhớ thương nhi đồng
3.
Mùa mưa đến rồi, mùa mưa kéo theo những cơn lũ lụt và gió bão. Trên ti vi, lúc nào cũng thấy cảnh chết chóc đau thương khiến em phải xúc động nghẹn ngào. Quê em còn lạ gì cảnh đó. Dư âm của trận lũ lụt năm 2009 vẫn còn đọng lại trên mỗi người dân nơi này.
Trước đó, quê em rất ít bão lụt, vì vậy nên khi nghe nói bão mọi người vẫn không chuẩn bị nhiều. Đó là một điều phải hối hận vì chỉ vài ngày sau khi thông báo, khắp bầu trời bị mây đen che khuất và những cơn mưa bắt đầu. Mưa lớn tới rất bất ngờ, hôm qua còn nắng mà hôm nay đã mưa dầm dề. Bất ngờ, lớn và kết hợp với gió bão đã làm người dân điêu đứng vì không kịp trở tay. Chỉ trong một ngày mà nước đã ngập trắng cả ruộng đồng. Đêm hôm lũ đến, cả nhà em không ai dám ngủ. Điện đóm đã bị cúp hết, trong ánh đèn dầu mờ ảo, khuôn mặt của mọi người hiện lên với vẻ đầy lo âu. Bỗng “soạt” gió lớn đã bốc một tấm ton của mái bếp bay lên trời. Em sợ hãi vô cùng, mẹ thì cứ loay hoay mãi vì sợ nước vào nhà, nhà em không có mái gác, thật đáng tiếc. Trong nhà, chỉ có mỗi bố là bình tĩnh, bố vạch ra một kế hoạch và cả nhà tíu tít làm theo. Bỗng mẹ hét lên:
- Nhìn kìa!
- Nước đã vào nhà sau của em rồi. Ở xóm này, nhà em cao có hạng, vậy mà vẫn bị nước vào thì những thấp hơn chắc là đã tới đầu gối rồi. Đúng sáu giờ sáng, mưa giảm đi, nhưng mực nước lũ thì vẫn cứ dâng cao. Khắp nhà em chỗ nào cũng toàn nước là nước. Mọi người đều leo lên giường nằm cả, chỉ có mẹ là mang ủng đi xuống bếp nấu ăn cho cả nhà. Vì mưa lũ nên không đi chợ được và vì thế nhà em không có gì ăn, tới bữa chỉ có vài chén cơm và một ít nước mắm mà thôi. Trước giờ, chưa bao giờ em phải chịu kham khổ như thế. Bây giờ, cầm chén cơm lên mới thấy hết vị ngọt của cái ăn và vị đắng của cái đói cồn cào. Đang suy nghĩ miên man bỗng có tiếng gọi cửa, bố em vội ra mở. À, thì ra các chú trưởng thôn, phó thôn đi phát mì cho các gia đình. Nhà em có bốn người, các chú phát cho mười hai gói, nói vài câu với bố rồi sau đó đi phát tiếp. Bố vẫy tạm biệt họ rồi vội chạy vào buồng, báo cho mọi người hay một tin dữ: các đập nước trong tỉnh đang thay phiên nhau xả một lượng nước rất lớn ra ngoài. Nghe tin, cả nhà em hốt hoảng vô cùng. Và việc xả lũ ngay lập tức được chứng minh khi một loạt nước ùa vào giường. Thế là từ giường, mọi người ùa lên đầu tủ ngồi và ngủ trên đó khi về đêm. Thực chất chỉ có mình em và bà ngủ, còn bố mẹ thì không ngủ mà ngồi canh mực nước. Cuộc sống cứ tiếp diễn như thế cho đến năm ngày sau, nước bắt đầu rút dần và hai ngày nữa thì hết hẳn. Cả nhà em vui mừng khôn xiết, tíu tít khiêng vác đồ đạc, lau dọn lại nhà cửa trong niềm vui bất tận.
Bấy giờ, trận lũ kinh hoàng ấy đã qua đi, nhưng em biết rằng, với sự ô nhiễm môi trường và tình trạng gia tăng biến đổi khí hậu sẽ vẫn hứa hẹn vô số những trận lũ khác. Và em cũng biết, để sống tốt cần phải yêu thiên nhiên và đừng bao giờ phá hoại thiên nhiên, hãy coi thiên nhiên như một quả tim của chính mình vì “nó” quyết định sự sống còn của con người và cả hành tinh này. Hãy nghe lấy lời em, đừng quên nhé!
4.
Suốt mấy tháng nay, trời không lấy một trận mưa. Thời tiết ngột ngạt, oi bức, thật là khó chịu. Ao hồ, mặt ruộng cạn khô, nức nẻ. Cây cối ủ rũ, héo khô dưới cái nóng như tiêu như đốt . Ai ai cũng uể oải , mồ hôi nhễ nhại, đều thở dài than vắn, khao khát có một cơn mưa to thật là to để cho đồng lúa, cây cối tươi nhuần trở lại và xoá bớt cơn nóng ấy đi Thế rồi cơn mưa mong chờ ấy cũng đã đến . Chiều tà, bầu trời bất chợt tối sầm lại như ta đang ở tronh nha có ai đóng hết cửa sổ lại.øNhững ngã hung thần choàng chiếc áo đen đặc xịt, từ đâu kéo đến, đuổi những tia nắng vàng chói, che lấp cả bầu trời.Gió bắt đầu thổi dậy và càng lúc càng mạnh hơn mang theo khí lạnh. Chơp nhoáng nhoàng rạch nát cả một bầu trời mặc áo giáp đen . Cây cối ngả nghiêng, vật vã. Đàn mối vỡ tổ bay tán loạn . Gà con hoảng hốt, cuống quýt kêu chiêm chiếp chạy tìm nơi ẩn nấp. Kiến đen , kiến vàng như biết được tai hoạ sắp ập đến, cứ thế nối đuôi nhau, hối hả đưa trứng lên những nơi cao ráo. Những cơn lốc nhỏ cuốn lá khô bay ràn rạt. Muôn ngàn cây mía múa gươm. Những luỹ tre tần ngần gỡ tóc. Những cây dừa reo vui, dang tay đón gió nhìn xuống mặt đường . Khách đi xe tăng tốc độ để kịp về nhà tránh mưa. Những chiếc nấm đo đỏ từ từ khép cửa lại. Người bán hàng vội vã dọn hàng . Các cô bác nông dân nghỉ tay, đi về. Lộp bộp ! Lộp bộp . Trời đã đổ mưa . Mưa giáo đầu. Những hạt mưa nhỏ bé nhưng mọng nước mếm mại, rơi mà cứ như nhảy nhót. Mặt đất đang kiệt sức bỗng thức dậy, âu yếm, đón nhận những hạt mưa ấm áp , tronh lành. Chỉ vài phút sau, đất trời mù trắng nước trong màn mưa dày đặc. Các giọt nước như những hạt pha lê , đua nhau rơi xuống, đan vào nhau tạo thành một bưcù màng trong suốt. Mưa tuôn xả như ông trời có bao nhiêu nước trút xuống mặt đường làm cho đất trời mù trắng nước. Mưa sàm sạp, giọt ngã, giọt bay , bụi nước toả trắng xoá ngần. Mùi nước mưa mới ấm và ngòn ngọt, ngai ngái làm sao. Mùi man mác, xa lạ của trận mưa đầu tháng đen về. Mưa rèo rèo trên sân, gõ lộp độp trên mái nhà đâp lùng tùng liên miên lên tàu lá chuối. Mưa như những mũi tên lao, đâm vào cây cối làm chúng cứ nghiêng ngả như đang bị cù. Những ngườikhách lỡ đường thì trú mưa trong quán hàng cóc, bụi tre. Có những người thì ướt, run lên vì rét. Mùi nồng của đất là lạ thỉnh thoảng lại cứ bốc lên. Từ trong nhà, lũ trẻ nối đuôi nhau chạy ra đồng tắm mưa và đi bắt cá đồng . Đứa nào cũng cởi trần trùng trục, mang giỏ, mang rổ để đi bắt cá. Còn những đứa trẻ không được mẹ cho đi tắm mưa thì ủ rũ, buồn bã, nhìn thèm thuồn những bạn được tắm mưa, thỉnh thoảng đưa bàn tay ra hứng nước mưa rồi tự nhiên bật khóc. Từ trong ao hồ, tiếng ếch nhái kêu lên vang động cả xóm làng. Nước như cái chổi chà quét sạch rác rưỡi mà chúng đi qua. Trận mưa chợt tới rồi cũng chợt đi bất ngờ. Bầu trời lại sáng dần ra , sạch như tấm kính lau hết mây , hết bụi. Ông mặt trời đang núp sau cô mây hồng lại hiện lên hiền hoà, rãi những giọt nắng vàng chói lọi. Bầu trời quang đãng hẳn lên .Cầu vòng xuất hiện như một cây cầu bảy sắc bắt ngang chân trời .Cây lá hả hê , reo hò vui sướng vì được tắm mát .Trong tán lá, chích choè huyên náo, chim sẻ tung hoành, gõ kiến leo dọc theo cây dẻ bửa mỏ lách cách trên mỏ. Mọi sinh hoạt lại diễn ra bình thường. Mặt đường loang loáng , những tia nắng tinh nghịch nhảy xuống trong các vũng nước đọng , rồi dùng miếng gương sáng ấy chói vào mặt những người đi đường. Những người trú mưa vội vã lên xe tiếp tục công việc, dân làng lại ra đồng cấy lúa. Cảnh vật như được đổi mới. Cơn mưa ấy đen lại niễn vui cho mọi người sau những ngày oi bức. Giờ đây, không khí trờ nên mát mẻ, mọi vật như được hồi sinh. Mưa tiếp thêm sức sống cho con người động vật, cây cối. Khí trời mát mẻ sau cơn mưa làm cho mọi người đễ chịu. Em thấy cuộc đời này rất thơ mộng và thật đáng yêu.
5. Nếu có ai hỏi tôi: “ Bây giờ có một điều ước, thì bạn sẽ ước gì?”. Tôi không cần ngẫm nghĩ mà sẽ trả lời ngay: “ Tôi ước được về quê để tận hưởng cuộc sống thanh bình, yên ả nơi đó.” Trong những lần về quê ngoại chơi, có một đêm trăng rằm đã ghi sâu trong tâm hồn thơ ngây, non nớt của tôi lúc bấy giờ.
Khi cả gia đình tôi vừa dọn mâm cơm chiều ra thì lúc đó trăng cũng đã lên rồi. Lúc này, bầu trời cao vời vợi, những đám mây cứ trôi bồng bềnh. Kìa! Xa xa, phía chân trời vẫn ửng sáng. Màn đêm nhàn nhạt bao trùm khắp nơi. Vầng trăng đang từ từ nhô lên sau rặng tre đen của làng, tròn vành vạnh. Trăng bây giờ đã lên cao, tỏa sáng khắp mọi nơi. Xa xa, phía đầu làng, là dòng sông hiền hòa, lóng lánh gợn sang lăn tăn. Dòng sóng sánh, vàng chói lọi như một đường trăng lung linh dát vàng. Ngoài đồng, quang cảnh thật vắng lặng, tĩnh mịch. Vạn vật say sưa tắm ánh trăng trong. Các chú đom đóm thì chơi trò ú tim bay lượn khắp nơi, trốn ở trong các kẽ lá hay quanh lũy tre. Những vì sao đêm long lanh như những ngọn nến đang giúp sức tỏa ánh sáng cùng vầng trăng ấy. Cây cối dựa vào nhau dường như đang chìm vào giấc ngủ. Gió đồng thổi lồng lộng, thảm lúa cứ nhấp nhô, nhấp nhô tới tận mãi chân trời. Nhìn từ xa, tôi cảm thấy làng mình là một bức tranh quê thanh bình, tĩnh mịch. Đứng ở sân ngắm ánh trăng đẹp và nghe khúc nhạc kì diệu của thiên nhiên, tôi cảm thấy lòng mình lâng lâng sảng khoái .
Tôi yêu buổi tối ở quê, yêu cả ánh trăng kì diệu trong đêm rằm ấy. Nó đã để lại trong tôi một ấn tượng khó phai. Lúc này, chắc mọi người đã đi ngủ hết. Chỉ còn ánh trăng lấp lánh, thao thức trong đêm.
Nguồn Sưu Tầm