[Văn 6] Tả người

Y

yenngay

tả cô giáo

Mình có một bài:

[FONT=.VnTime]§· bao lÇn em ®­îc nghe c¸c thµy c« gi¸o say sư­a gi¶ng bµi. Nh­ng kh«ng bao giê em quªn ®ư­îc c« Hoa d¹y m«n v¨n. Lêi gi¶ng say sư­a ®Çy truyÒn c¶m cña c« khiÕn em cßn nhí m·i.[/FONT]
[FONT=.VnTime] C« Hoa ®· nhiÒu n¨m lµ gi¸o viªn d¹y giái cña trư­êng em. C« míi ngoµi 30 tuæi. Víi lµn da tr¾ng trÎo, d¸ng ng­êi thon th¶ nom c« rÊt ư­a nh×n. M¸i tãc ãng ¶ rÊt hîp víi khu«n mÆt thanh tó vµ ®«i m¾t lóc nµo còng ¸nh lªn sù th©n thiÖn. Häc trß chóng em ai còng quý mÕn vµ coi c« như­ ngư­êi mÑ.[/FONT]
[FONT=.VnTime] Trèng vµo häc võa døt còng lµ lóc c« gi¸o b­ưíc vµo líp. Sau vµi phót æn ®Þnh vµ kiÓm tra bµi cò, lêi giíi thiÖu bµi míi cña c« vang lªn cuèn hót c¶ líp "C« vµ c¸c em sèng trong hoµ b×nh h«m nay, lµ nhê c«ng ¬n cña biÕt bao anh hïng ®· ng· xuèng, trong ®ã cã nh÷ng ng­ưêi cßn rÊt nhá tuæi. Xóc ®éng tr­íc sù hi sinh cña chó bÐ Lư­îm nhµ th¬ Tè H÷u ®· s¸ng t¸c bµi th¬ cïng tªn ca ngîi tÊm gư­¬ng dòng c¶m hi sinh cña ng­êi anh hïng nhá tuæi nµy". Võa dÉn d¾t c« võa viÕt nh÷ng nÐt ch÷ trßn trÞa vµ mÒm m¹i lªn b¶ng. C¶ líp im ph¨ng ph¾c chØ cßn nghe thÊy tiÕng ngßi bót sét so¹t ®­a trªn giÊy. C« gi¸o ®äc bµi, giäng cña c« ng©n vang Êm ¸p, th¸nh thãt theo nhÞp bư­íc ch©n cña chó bÐ nh¶y trªn ®ư­êng vµng. Míi chØ nghe c« ®äc bµi th«i mµ chóng em c¶m thÊy nh­ ®­îc trë vÒ, ®­ưîc trß chuyÖn víi chó bÐ [/FONT]
[FONT=.VnTime] Sau khi nghe c¸c nhãm tr¶ lêi c« kÕt luËn vµ gi¶ng thªm cho chóng em hiÓu vÒ phÈm chÊt cao ®Ñp cña Lư­îm. Chó lµ mét chó bÐ hån nhiªn, yªu ®êi, dòng c¶m, s½n sµng hi sinh v× ®Êt n­ưíc th©n yªu. Chư­a bao giê em thÊy lêi c« gi¶ng hay ®Õn thÕ, em cø ch¨m chó, say mª vµ hiÓu ®­ưîc néi dung bµi häc mét c¸c dÔ dµng. [/FONT]
[FONT=.VnTime] PhÇn tæng kÕt vµ luyÖn tËp ®· khÐp l¹i tiÕt häc nh­ưng lêi c« say sư­a gi¶ng bµi vÉn cßn vang väng ®©u ®©y. Bçng tiÕng trèng tïng…tïng…tïng… vang lªn giê häc kÕt thóc như­ng c¶ líp vÉn cßn luyÕn tiÕc v× lêi gi¶ng say sư­a hót hån, v× cö chØ yªu mÕn vµ v× t×nh yªu th­ư¬ng c« dµnh cho häc trß.[/FONT]
[FONT=.VnTime] Mçi giê ng÷ v¨n cña c« Hoa ®Òu cã søc hÊp dÉn k× l¹ vµ rÊt riªng. C« ®· t¹o cho chóng em nhiÒu c¬ héi kh¸m ph¸ nh÷ng ®iÒu hay vÎ ®Ñp mu«n mµu cña v¨n chư­¬ng. §iÒu ®ã lµm chóng em thÝch thó vµ ư­íc ao c« lu«n lµ c« gi¸o d¹y ng÷ v¨n cña chóng em trong nh÷ng n¨m häc tíi.[/FONT]
[FONT=.VnTime][/FONT]
 
C

convitnuocanh

Giờ tập đọc đã qua, bây giờ là đến giờ chính tả” Giọng cô Diễm Hồng thánh thót vang lên.
Cô Hồng là cô giáo chủ nhiệm lớp em, năm nay vừa tròn 25 tuổi. Cô có một dáng người cao và gầy, khuôn mặt xương xương càng làm rõ thêm đôi mắt to, tròn. Từ đôi mắt đó, cô có thể nhìn thấu những suy nghĩ của chúng em.Đôi môi nhỏ, rất hợp với cái cầm nhọn của cô. Cô Hồng khéo léo lắm, có những tám cái hoa tay, mỗi khi trường có tổ chức cái gì, thì đôi tay đó lại phát huy khả năng của mình, góp phần làm tăng thêm thành công cho buổi liên hoan…
Cô dạy cũng rất giỏi, đã ba lần đạt giải giáo viên dạy giỏi cấp tỉnh. Mỗi khi giảng bài, cô đều chuẩn bị ví dụ cụ thể và rất linh hoạt, làm cho những bạn học yếu nhất cũng ít khi bị dưới điểm trung bình. Cũng như mọi tiết khác, tiết chính tả hôm nay cô đọc rất rõ ràng, hầu như không có một từ đọc thành tiếng địa phương giúp em có được một điểm mười tròn trĩnh.
Cô cũng rất nghiêm khắc, mỗi khi làm việc gì có lỗi dù nhỏ đến đâu thì cũng đều bị phạt, và đặc biệt chú trọng đến đạo đức và tác phong của người học sinh, nếu chúng em làm sai kỉ luật của nhà trường là chết với cô luôn.
Em quý cô Hồng lắm, em luôn mong cô sẽ dạy em mãi, mặc dù biết rằng điều ấy là không thể.
 
B

baby_colen

Cảm ơn 2 bạn nhưng bài của bạn convitnuocanh hơi ngắn nhưng dù sao cũng thanks nhìu
 
C

convitnuocanh

Ấnh mắt cô rực sáng, chứa chan tình yêu thương khi nhìn hs, ánh lên hào quang của kiến thức, Giọng cô đầy truyền cảm. Bài giảng không còn là kiến thức nữa mà là cuộc đời cô, tình yêu và nỗi niềm của cô. Cô như muốn tâm sự, chia sẻ...Cô là cái cầu nối giữa bài giảng với học sinh bằng trí tuệ, trái tim, yêu người, yêu nghề.
 
C

convitnuocanh

Bài văn tả người hôm nay thật khó. Cô chép đề lên bảng xong được mười phút rồi mà tôi vẫn không sao viết nổi một chữ nào. Tôi đưa mắt nhìn quanh. Cả lớp 5B của tôi đang cắm cuối làm bài, chỉ mình tôi còn loay hoay. Tôi quay sang bên Thủy - cô bé giỏi Văn nhất lớp. Thủy viết những dòng thật đẹp về cô giáo: " Cô giáo của con có mái tóc đen dài óng ả, khuôn mặt trái xoan tươi tắn, nước da trắng hồng...". Tôi thầm nhủ: " Đâu phải thế!". Tôi nhình cô. Trước mặt tôi là cô Nguyệt - cô giáo chủ nhiệm lớp tôi từ khi chúng tôi mới vào trường tiểu học đến giờ. Phải nói là cô Nguyệt có mái tóc rất đặc biệt: dài nhưng hơi hoe vàng. Khuôn mạ tròn phúc hậu. nước da răm nắng... Thấy tôi nhìn cô trân trân như người mất hồn, cô nhẹ nhàng đến bên:

- Sao con không làm bài hả Chi?

Tôi giật mình bắt đầu viết những chữ viết đầu tiên.

Trên đường về, Thủy hỏi tôi tả cô giáo như thế nào. Tôi tả lại hình ảnh cô Nguyệt trong tôi.

Thủy tròn xoe mắt:

- Mày không sợ cô ghét à?

Nghe Thủy nói, tôi thấy hoang mang.

Chờ đợi mãi tiết trả bài cũng đã đến, cả lớp hồi hộp. Cô cầm tập bài trên tay, lật đi lật lại.

- Các con thử đoán xem bạn nào được điểm cao nhất lớp nào?

Cả lớp đồng thanh:

- Bạn Thủy phải không ạ?

Cô không trả lời chúng tôi mà còn rút ra một tờ giấy ở cuối tập bài kiểm tra.

Cô nhẹ nhàng mở ra và đọc:

"Gửi em thân yêu!

Từ ngày xa quê không phút nào anh không nhớ đến em, nhớ các con, nhớ xóm làng. Anh nhớ màu tóc em hoe vàng. Nhớ làn da sạm đi vì nắng. Nhớ..."

Có tiếng cười rúc rích.

Cô nghiêm mặt:

- Các con có nhận ra người được nhắc đến ở đây là ai không?

- Thưa cô, cô ạ! Nhưng mà... buồn cười thế nào ấy. - Kiên kều nhanh nhảu đáp.

Cô diu giọng xuống:

- Cô rất trân trọng tình cảm của các con dành cho cô. Các con tả cô tóc đen, da trắng chứng tỏ các con rất yêu quý cô. Chính vì vậy, mặc dù cô biết cũng những câu văn ấy, các con đã viết trong bài văn tả mẹ tuần trước, cô vẫn cho các con điểm trung bình trở lên.

Đâu đấy có tiếng vỗ tay. Cô tiến về phía tôi:

- Bài được điểm chín là của bạn Chi. Cô cho Chi điểm chín vì tính trung thực và sự dũng cảm. Chi đã dám viết sự thật về cô.

Tôi đưa tay đón lấy bài viết của mình mà tim đập rộn ràng. Lần đầu tiên tôi được điểm văn cao như thế. Trong giây phút ấy, tôi nhận ra tay cô cũng đang run lên khi vuốt lại các mép tờ giấy duy nhất còn lại. Cô bảo đó là bức thư cuối cùng chú gửi cho cô. Mấy chục năm trời rồi mà cô vẫn luôn giữ nó bên mình.

Tôi lặng người đi vì xúc động. Bài viết trên tay tôi rơi xuống lúc nào không biết.
 
C

caoson8a

Tập làm văn lớp 5 - Tả cô giáo đang giảng bài


Hôm nay là thứ ba, lớp em có tiết kể chuyện. Ngay trong tiết học đó, cô Ngân trông thật là duyên dáng và đầy kính mến.
Sau khi tiếng trống trường giòn giã vang lên. Cô Ngân bước vào lớp. Hôm nay cũng như bao buổi học khác.Trông cô thật là giản dị nhưng gần gũi và dễ mến.
Cả lớp em đứng nghiêm chào cô. "Cô chào cả lớp, hôm nay chúng ta học bài nhé ! ''. Nụ cười của cô như nụ hoa sớm hé nở mới dịu dàng, dễ mến làm sao! Mái tóc của cô mượt mà đen óng lúc nào cũng thơm mùi hoa bưởi, mùi bồ kết nấu với lá chanh . Khuôn mặt của cô tròn đi cùng với nước da trắng. Đôi mắt cô đen và sâu nhìn chúng em trìu mến. Chiếc áo dài màu hồng hôm nay cô mặc càng làm cho dáng cô thêm mềm mại hơn. Đôi guốc cao gót màu hồng có vẻ như làm cô cao thêm nhiều.

"Tiết học bắt đầu. Hôm nay chúng em học bài " Tiếng vĩ cầm ở Mĩ Lai''." Cả lớp em còn đang không biết Mĩ Lai ở đâu nên rất tò mò. Cô cầm viên phấn trắng viết lên bảng. Chữ của cô mới đẹp làm sao. Từ tay cô, dòng chữ nắn nót ''Tiếng vĩ cầm ở Mĩ Lai'' hiện ra trước mắt em . Cô bắt đầu kể , cả lớp em yên lặng nghe cô kể. Giọng cô thật trầm ấm , lúc trầm lúc bổng. Theo lời cô, chúng em như được đang tận mắt chứng kiến cảnh tượng đau lòng và tàn bạo, vô nhân tính của những người lính Mĩ tàn ác kia. Khi cô kể đến đoạn lính Mĩ xả súng vào đoàn người dân vô tội, giọng cô như nghẹn lại, cô quay mặt đi. Em chợt nhìn thấy cô quay ra cửa, cô đưa tay vội quệt giọt nước mắt lăn trên má. Không gian như chìm xuống. Gió như ngừng thổi để nghe cô kể. Cả lớp em ai cũng rưng. Rồi cô kể đến đoạn người cựu chiến binh Mĩ đến Mĩ Lai kéo những khúc nhạc vĩ cầm như một lời tạ tội với linh hồn những người đã khuất. Giọng cô vui hẳn lên. Nghe nó sao trong trẻo và thánh thiện quá vậy. Lòng em cũng vui sướng biết nhường nào.

Bây giờ đến phần tập kể chuyện. Cô đi xuống dưới lớp ân cần chỉ bảo tận tình chúng em. Bạn Hoa lúng túng, chưa nhớ rõ được nội dung câu chuyện, cô đã gợi ý bằng những lời nhẹ nhàng. Thế là bạn ấy nhớ lại và kể được cả đoạn của mình. Bạn Hùng học giỏi văn lên đã kể trôi chảy và cô rất vui, cho bạn điểm 10. Cả lớp em ai cũng muốn được cô gọi kể trước lớp. Cô khen cả lớp và thưởng cho cả lớp một tràng vỗ tay giòn giã. Cô cười rất tươi. Em ngắm nhìn cô, thấy cô lúc đó thật đẹp. Em biết cô rất hài lòng về những điều cô đã dạy cho chúng em.

Cô Ngân ơi, dù mai em có xa ngôi trường này, em sẽ mãi nhớ bóng hình của cô. Nhớ những điều cô đã kể cho em có một vụ thảm sát ở Mĩ Lai đau thương như thế. Em hứa với cô sẽ cố gắng học giỏi để xứng đáng là học trò của cô. Cô ạ, một ngày không xa em sẽ đến Mĩ Lai, em sẽ thắp nén hương thơm để tưởng nhớ những người dân vô tội. Cô Ngân ạ. Nhờ cô em thêm yêu đất nước mình hơn.

Năm tháng rồi cũng qua đi, chỉ có thời gian là thước đo tình cảm của con người. Bây giờ tuy đã học lớp 5 - lớp cuối cấp của trường tiểu học, sắp sửa phải tạm biệt mái trường, thầy cô, bạn bè để tiếp bước vào bậc trung học . Nhưng quãng thời gian là năm năm học ở trường, em không sao quên được những kỷ niệm về cô giáo đã dạy em những năm đầu chập chững cắp sách tới trường.

Cô có cái tên rất hay và em cũng rất thích đó là Kim Oanh. Cô là người mẹ hiền dịu nhất trong những ngay fem còn học lớp 1. Với dáng người đậm đà, mái tóc xoăn xoăn màu hạt dẻ thì ai cũng nói nhìn cô trông rất xinh. Cô thường mặc những bộ quần áo lịch sự, phù hợp với dáng người của mình. Ngày đó, em cứ nghĩ cô giáo phải dễ sợ lắm. Nhưng không, cô đã làm tan biến những ý nghĩ vẩn vơ đó của em. Cô vẫn là cô giáo hiền lành, tốt bụng. Với khuôn mặt tròn, phúc hậu, hai gò má cao cao, lúc nào cũng ửng hồng. Mắt cô đen láy, long lanh với hàng lông mi cong vút. Nhưng đặc biệt nhất vẫn là ánh mắt nhìn trìu mến, bao dung mà cô dành cho chúng em. Mỗi lần không học bài, chỉ cần nhìn vào đôi mắt buồn buồm của cô là bạn ấy hối hận ngay về việc làm của mình. Có lẽ, chính cô là người khơi dậy lòng hăng say học tập của chúng em. Ẩn dưới vầng trán cao cao thông minh ấy là đôi lông mày vòng nguyệt cân đối tạo cho khuôn mặt vẻ thanh tú.

Cô Oanh là một giáo viên hăng say trong công việc và hết lòng thương yêu học sinh. Tâm hồn cô là cả một khoảng trời chứa chan bao tình yêu cô dành cho chúng em: Nghe cô giảng bài thì thật là thú vị. Cô giảng rất dễ hiểu, dễ nghe nên chúng em luôn tiếp thu được bài. Vào những giờ ra chơi, cô luôn ngồi lại để viết mẫu và chấm bài cho chúng em. Có những hôm cô còn trao đổi cách giảng bài với bạn bè đồng nghiệp. Nếu bạn nào đọc chưa tốt hay viết chưa đúng thì cô luôn sẵn sàng giúp đỡ. Khi cô đã giảng cho bạn nào thì bạn ấy hiểu ngay. Vào những giờ sinh hoạt lớp, cô luôn nhận xét cho từng bạn và nói cho các bạn cách sửa lỗi sai đó. Có hôm cô nhận xét rất tốt về lớp em và em rất nhớ câu: “Tuần qua, các con đã rất cố gắng để nhận cờ Đội. Cô rất vui vì không những các con được nhận cờ tốt mà còn nhận cờ xuất sắc. Cô mong tuần nào các con cũng như vậy”. Và khi đó, lớp em vỗ tay rào rào.

Giờ đây khi đã lên lớp năm, mỗi khi có việc cần đi qua lớp cô, cô lại goi em lại hỏi han. Khi đó, em lại nhớ những giây phút khi còn học lớp 1, được cô yêu thương dạy dỗ. Trong em vang lên lời bài hát: “Mẹ của em ở trường là cô giáo mến thương...”.

Vâng! Đúng vậy em sẽ không bao giờ quên cô - người mẹ đã đưa em đón những tia nắng đầu tiên của cuộc đời.
Nguồn: yahoo
 
Last edited by a moderator:
T

thaonguyenkmhd

6f4e524488c2736f0319c5104ecfc8ef_44003390.snapshot20120427211242.700x0.png
 
H

hoangtudepzai

Em rất yêu cô giáo chủ nhiệm của em . Cô giáo em tên là Thắm .Đồng thời cô là cô giáo dạy Văn cho em .Những giờ giảng văn,em luôn bị hút theo những bài giảng của cô.Những lúc ấy ,en vừa ngắm cô vừa say sua nghe những lời giảng.
Không biết cô bao nhiêu tuổi nhưng nhìn cô trẻ măng như nữ sinh trung học. Vóc người cô nhỏ nhắn, cùng với chiếc áo dài thiết tha làm cô thêm duyên đáng . Cô có mái tóc mượt mà xõa ngang lưng.Khuôn mặt có có hình trái xoan, tươi tắn, mỗi khi cô cười khuôn mặt cô lại lộ lên 2 lúm ám đồng tiền.Mắt cô đen láy .Miệng cô bé luôn mở nụ cười.
Trước đây,khi cô mới dãy chúng em thấy cô giống chư bà tiên hiền hậu trong truyện cổ tích . Cô có một chất giọng trầm,ấm. Những bài văn, thơ qua giọng nói truyền cảm của cô như khoác lên mình một tấm áo khác.Nghe cô đọc bài thơ,ai cũng háo hức muốn tìm hiểu xem bài thơ ấy như thế nào.Cô giúp em hiểu về các nhân vật, hiểu hơn tài năng và công sức lao động của các nhà văn, nhà thơ. Cô làm cho chúng em yêu văn, yêu cuộc sống hơn.
Em rất yêu hình ảnh cô Thắm của chúng em trong giờ giảng văn. Em mơ ước sau này em cũng trở thành 1 người như cô
 
A

anlili

ẹtyhtjuykjfhdety7iulk.,jgkjtyu8oliljk,hgfjhrtfgdrtgriuploi;lllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllllll
 
N

nhatquangbadao

bạn yenngay ơi,sao bài bạn lạ thế mình ko đọc được.Bạn có thể viết lại được ko.Nhanh nhé,hết Tết này mình phải nộp bài rồi
 
Last edited by a moderator:
Top Bottom